Trong có viết:"Tứ chi như nước, sợ hàn lạnh, y sĩ lúc này phải vận Thiêu Sơn Hỏa, người bệnh mới có cơ hội được cứu chữa! Toàn thân người bệnh bị hỏa nóng, thì dùng thêm Lương Tâm Pháp khí độc sẽ tự tiêu tan!"
Tần Lạc sử dụng mũi châm đầu tiên là Thiêu Sơn Hỏa trong , bởi vì hắn cần khí để vận chuyển khí huyết, như vậy mới làm cho cậu nhỏ của Lôi Diệu Dương ngóc đầu lên được.
a Tần Lạc châm mũi châm đầu tiên vào huyệt Trữ Tinh trên bụng của Lôi Diệu Dương. Lôi Diệu Dương chi cầm thấy toàn thân hơi tê lên một cái, sau đó cảm nhận thấy có một luồng khí nóng đang chảy cuồn cuộn trong cơ thể
"Sao mà nóng vậy?" Lôi Diệu Dương hỏi.
"Đây là châm khí. Không phải lo đâu!" Tần Lạc giải thích.
Lôi Diệu Dương không nói thêm câu nào nữa, vì khi nghe Tần Lạc nói là cậu nhỏ của mình vẫn còn hy vọng chữa trị, nên Lôi Diệu Dương vốn đang tuyệt vọng bỗng chốc tràn trề hy vọng, đừng nói là bị châm mấy châm, mà cho dù bị đâm mấy đao, anh ta cũng vui lòng tiếp nhận.
Khí lực của cây ngân châm cầm ở huyệt Trữ Tinh càng lúc càng nhiều, không thể nào phân tán được, điều này làm cho Tần Lạc khó hiểu vô cùng. Khi trước hắn châm vào thăm dò thì thấy chỗ đó vẫn còn một cơ hội sống cơ mà.
Lẽ nào mấy ngày nay không tới cái sức sống đó đã mất rồi hay sao?
Tần Lạc lúc nảv mới cầm thấy lo lắng, nếu như vì hắn mà làm lỡ mất thời cơ chữa bệnh thì có lẽ hắn sẽ ân hận suốt đời mất.
Đây là trách nhiệm của một người bác sĩ, vì bác sĩ là người quyết định sự sống còn của bệnh nhân, chẳng ai có thể biết được, có thể chỉ vì một vấn đề nhỏ nào đó thôi cũng đủ khiến cho người bệnh hoặc là chết, hoặc là mang tật suốt đời.
Chính vì vậy mà một bác sĩ chân chính trong lúc chữa trị phải vô cùng thận trọng.
Đây cũng là lý do tại sao mà trong xã hội hiện nay người nhà bệnh nhân tặng phong bì cho bác sĩ, nếu bác sĩ không nhận thì người nhà bệnh nhân có lẽ sẽ đứng ngồi không yên suốt cả ngày.
Ai dám đem tính mạng của mình hoặc của người thân ra để mà đùa cợt chứ? Bọn họ đưa phong bì cho bác sĩ không phải vì muốn cầm tạ người ta, mà là vì muốn yên tâm hơn mà thôi
Tần Lạc lúc này đứng trước hai sự lựa chọn. Một là rút kim ra, lai một lần nữa tìm đến huvệt vị còn sống để châm tiếp, nhưng nếu mà như vậy thì bao nhiêu công sức ngày trước của hắn coi như đổ sông đổ biển hết.
Còn một sự lựa chọn nữa đó là tiếp tục châm, rồi tìm ra chỗ bế tắc đả thông nó ra để thông kinh mạch. Bạn đang đọc truyện được lấy tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.
Tần Lạc chần chừ một lúc rồi quyết định lựa chọn quyết định thứ hai.
Hắn gia tăng thêm sức vào cây châm, để nó tích tụ khí thuần dương tại huyệt Trữ Tinh càng lúc càng nhiều, thậm chí ngay chỗ Tần Lạc châm cứu, đã có một cục thịt nổi phồng lên, rất nhanh nó đã biến thành màu đỏ, cứ như vết muỗi cắn vậy.
Đây là những khí nóng gặp nhau rồi phát sinh tương tác, nếu như huyệt vị cứ bị tắc nghẽn, thì sẽ làm cho da người bệnh bị bỏng.
Đây chính là cái bá đạo của Thái Ất Thần Châm, nếu như không phải bị thương nặng thì không nên sử dụng nó, chính vì vậy mà Tần Lạc thường dùng Ngũ Long Châm Pháp của thầy Vương Tu Thân của hắn.
Ba phút đã qua đi, cục thịt nổi lên kia càng lúc càng to, càng lúc càng đỏ, đến cả Tôn Thiếu Phương cũng nhận ra được Tần Lạc đang gặp vấn đề, vội nói:"Tần thiếu gia? Hay là chúng ta nghi tay một chút ?"
Tần Lạc vẫn im lặng không nói gì, hắn quyết không chịu thua, cứ cầm đầu cầm cổ truyền lực của mình vào.
Đột nhiên gương mặt căng thẳng của hắn bỗng nhiên giãn ra, rồi nở một nụ cười mãn nguyện
Hắn đã cảm giác được có một luồng khí trong kinh mạch đã được lưu thông, tuy là tốc độ truyền khí của nó khá chậm, nhưng đây chính là hy vọng của Tần Lạc.
Tìm được chỗ đột phá, Tần Lạc cần thận điều phối khí đi theo lỗ huyệt nhỏ hẹp kia. Lỗ huyệt nhận khí càng lúc càng nhiều, trương lên càng lúc càng to, khí thuần dương tại huyệt Trữ Tinh càng lúc càng ít dần đi.
Cuối cùng cục thịt đỏ nổi lên kia dần xẹp xuống, màu da chỗ đó dần dần thâm lại, cuối cùng biến thành một màu hồng nhạt, sau đó hồi phục lại màu da như trạng thái bình thường.
Trung Y là thần kỳ như vậy đấy, nó và <Đạo Đức Kinh> có cái gì đó rất giống nhau, đạo sinh nhất, nhất sinh nhị, nhị sinh tam, tam sinh vạn vật.
Mới đầu là một đạo khí lưu trong kinh mạch được đả thông, sau đó là đạo thứ hai, rồi đạo thứ ba, thứ tư, thứ năm đồng thời cùng một lúc được đả thông hết__Càng lúc càng có nhiều kinh mạch được thông suốt, Tần Lạc cũng cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều. Thân hình hắn như một thùng chứa, không ngừng truyền tinh khí của mình vào để giúp cậu nhỏ của Lôi Diệu Dương được sống lại.
Những luồng kinh mạch này được đả thông rồi thì cũng đồng nghĩa với việc căn bệnh cũng đang hồi phục
Cái châm này của Tần Lạc kéo dài liền mười mấy phút, cho đến khi hắn không tìm được các luồng kinh mạch khác rồi mới chịu rút châm về.
Khi hắn rút châm về rồi thì mồ hôi nhễ nhại, chiếc áo hắn mặc cũng nhơm nhớp dính chặt vào người hắn, nhưng chân tay hắn vẫn vô cùng vững vàng, không hề có dấu hiệu run rẩy gì cả.
Tình trạng sức khỏe của hắn càng lúc càng tốt, thời gian châm cứu càng lúc cảng lâu, nhớ lại ngày trước mỗi lần châm cứu xong hắn đều hoa mắt chóng mặt, đứng còn không vững nữa.
Nghĩ tới đấy, hắn đột nhiên nhớ tới người phụ nữ mà hắn vô cùng tin tưởng, người đã trao cho hắn một tính mạng thứ hai.
Tô Tử, lâu lắm không gặp rồi.
"Tần thiếu gia, anh không sao chứ?" Tôn Thiếu Phương bảo y tá cầm khăn lên lau mô hôi cho Tần Lạc, nhưng khi cô nàng y tá xinh đẹp kia định đưa tay lên lau cho hắn, thì bị Tần Lạc giơ tay ngăn lại, hắn tự cầm lấy khăn lau cho mình, rồi trả lại cho cô y tá, hắn cũng không quên nói cảm ơn người ta.
"Tôi thấy tình hình tốt hơn tôi nghĩ rất nhiều!" Tần Lạc nói:"Bây giờ việc cần làm là dùng các phương thức trị liệu hỗ trợ cùng với ăn uống dinh dưỡng, nếu như tiện thì đưa anh ấy đi hoạt động một chút, cái này rất có lợi cho sự khôi phục sức khỏe của anh ấy. Tôi sẽ ba ngày tới thăm một lần, tiếp tục châm cứu đả thông kinh mạch!"
"Công việc khó nhất thì anh cũng đã làm xong rồi, còn những việc đon giản này mà chúng tôi còn không làm nổi thì còn mặt mũi nào nói mình là bác sỹ nữa chứ?"" Tôn Thiếu Phương cười nói. Anh ta dùng hết mọi cách để có được mối quan hệ tốt với Tần Lạc, chi là Tần Lạc có chấp nhận hay không mà thôi.
"Tần thiếu gia! vẫn còn chữa được không?"" Lôi Diệu Dương kéo quần lên hỏi Tần Lạc.
"Tôi đã nói rồi còn gì nữa! Tình hình còn tốt hơn cả tôi dự kiến nữa cơ mà!" Tần Lạc nói chắc như đinh đóng cột, hắn phải công nhận cậu nhỏ của Lôi Diệu Dương đúng là rất kiên cường, bị hành hạ như vậy rồi mà vẫn còn có khả năng khôi phục lại bản lĩnh của người đàn ông.
"Tôi hiểu rồi! Chỉ là do tôi không dám tin vào điều đó mà thôi!" Lôi Diệu Dương khó khăn lắm mới nở được nụ cười vui vẻ nói:"Nếu như chữa được, tôi tình nguyện làm trâu làm ngựa cho anh!"
Tần Lạc khoát khoát tay nói:"Làm trâu làm ngựa thì khỏi đi, tôi có tài xế rồi không cần trâu ngựa đâu, chờ anh khỏi rồi thì quay về Dương Thành mà tĩnh dưỡng một thời gian!"
Lôi Diệu Dương nghe xong tắt hẳn nụ cười nói:"Anh muốn đuổi tôi đi sao?"
Tần Lạc cười nói:"Anh yên tâm, anh vẫn còn cơ hội quay lại đây!"
"Tôi tin anh!" Lôi Diệu Dương nói:"" Nhưng ở Dương Thành thì tôi không rành lắm!"
"Anh rất an toàn!" Tần Lạc nói:"Nơi đó là địa bàn của tôi!"
Tần Lạc nói câu nói này có chút gì đó rất kiêu ngạo, tự phụ pha lẫn một chút ngông cuồng bá đạo, không sợ trời cao đất dày là gì, nhưng Lôi Diệu Dương lại hiểu rằng nơi đó đúng là rất an toàn.
Đến cả Tôn Thiếu Phương cũng cảm nhận được sự tự tin trong câu nói của Tần Lạc, điều này làm cho anh ta hiểu được bên ngoài bộ dạng thư sinh của Tần Lạc, hắn còn có một tính cách khá là dữ dội.
"Cảm ơn anh!" Lôi Diệu Dương cảm kích nói.
Sau khi dặn dò y tá những việc cần lưu ý khi chăm sóc cho Lôi Diệu Dương xong, Tần Lạc vả Tôn Thiếu Phương liền rời khỏi phòng bệnh.
"Sao Vương tiểu thư không đến đây cùng anh vậy?" Tôn Thiếu Phương hỏi.
"Cô ấy có một việc vô cùng quan trọng để giải quyết!" Tần Lạc nói, tuy là hắn không biết Vương Cửu Cửu hiện giờ ở đâu, đang làm gì, nhưng nếu hắn trả lời thẳng quá, thì lại tỏ ra quan hệ giữa hắn và Vương Cửu Cửu chẳng có gì sâu đậm cả.
Tần Lạc tự biết, dựa vào mối quan hệ giữa hắn và Vương Cửu Cửu, thì hắn rất được lòng của nhiều người trong quân đội, bất kỳ ai gặp hắn cũng tỏ ra vô cùng kính trọng hắn.
"Bây giờ anh định làm gì? Nếu như trưa nay anh không làm gì thì đến chỗ tôi ngồi chơi một chút được không? Tôi sẽ xuống bếp làm cho anh vài món, rồi chúng ta uống với nhau vài chén? Tôi nấu ăn khá là ngon đấy!" Tôn Thiếu Phương mời Tần Lạc với giọng chân thành.
Tần Lạc biết tại sao Tôn Thiếu Phương lại kính trọng mình như vậy, nhưng hắn vẫn rất vui khi thấy đối phương đối xử với mình như thế. Nói cho cùng thì chẳng có ai muốn có thêm một kè thù hơn là có thêm một người bạn cả.
"Xin lỗi anh!" Tần Lạc nói:"Hôm nay tôi phải đi thăm một người bạn khác, người đó cũng đang nằm trong viện điều dưỡng này."
"Ồ! Tôi nghe qua rồi!" Tôn Thiếu Phươngnói:"Để tôi đi cùng anh nhé?"
"Không cần đâu! Cô ấy bây giờ đang hôn mê bất tỉnh, khi nào cần thi tôi sẽ gọi anh tới!" Tần Lạc nói.
"Như thế cũng được!" Tôn Thiếu Phương nói:"Khi nào anh rãnh rỗi chúng ta gặp nhau làm mấy chén nhé! Tôi tuy học Tây Y, nhưng vẫn muốn học mấy chiêu của anh nữa!"
"Không thành vấn đề!" Tần Lạc đáp lại vô cùng sởi lởi.
Tần Lạc đi xuống dưới lầu, xuyên qua rặng cây, đang chuẩn bị vào trong phòng bệnh của Lăng Tiếu thì gặp một người quen ở đây.
Đó là một người con gái dáng vẻ thanh tú, da trắng như ngọc, mặc một chiếc váy cách điệu, đi đôi giầy hàng hiệu trông rất hợp thôi trang, trên đầu nàng có đeo một con chuồn chuồn màu ánh kim, khi gặp gió thổi đôi cánh của con chuồn chuồn lại vẫy lên hạ xuống, trông như thật vậy.
Nàng ngồi trên chiếc ghê ở gần hồ, trên tay cầm mộy cái kẹp vẽ, nàng đang tập trung tinh thần vẽ, kể cả khi Tần Lạc đến cạnh bên nàng, nàng cũng không phát hiện ra sự xuất hiện của hắn.
Nửa tiếng trôi qua, nhưng bức hình trên tranh vẽ lúc này cũng đã hoàn thành được phân nửa, nàng đặt bút xuống vươn vai, vặn eo.
Cánh tay nàng giơ ra chẳng may chạm vào thân hình của Tần Lạc, theo phản xạ tự nhiên nàng kêu lên một tiếng thất thanh chồm về phía trước.
Tùm !
Nàng rơi luôn xuống dưới hồ, chỉ còn mỗi Tần Lạc đứng trơ trọi ở đó, hắn không hiểu nổi tại sao nàng lại trốn chạy như gặp phải thẳng lưu manh muốn hãm hiếp nàng không bằng ấy.
Tần Lạc đưa tay lên mũi thầm nghĩ, lẽ nào mình lại đáng sợ như vậy ư?
Nhưng khi hắn để ý thấy cô gái kia tay chân đập liên tiếp trên mặt nước, sau đó càng đập càng cách xa bờ, lúc này Tần Lạc mới ý thức được rằng nàng không biết bơi.
Tần Lạc đang định cởi áo khoác ngoài ra nhảy xuống, nhưng thấy nàng càng lúc càng chìm dần, thì hắn không cần cởi áo ra nữa mà nhảy bổ luôn xuống hồ.