Những gì Tần Lạc nói là thực, hắn vốn là cực dương, tràn đầy sinh lực, bên trong cơ thể như một bếp lò đang thiêu đốt. Đúng lúc " Đạo gia hai mươi đoạn cẩm" phát huy tác dụng như bình chữa cháy, khiến cực dương và cực âm bên trong cơ thể điều hòa cân bằng, mới để cho Tần Lạc may mắn sống lâu như vậy.
Mặc dù có luồng khí của" Đạo gia hai mươi đoạn cẩm" đi vào cơ thể, nhưng vẫn không thể thay đổi thuộc tính hỏa nhiều của cơ thể Tần Lạc
Vì thế cho dù thời tiết lạnh thế nào thì quần áo hắn đều rất mỏng manh, Hơn nữa vào mùa đông, vì Ái Ái còn có thể chịu đựng việc tắm nước lạnh
Mà người Tô Tử lại là cực dương, điểm này lần đầu tiên gặp hắn đã thấy rồi.
Thân thể yếu đuối, màu da như tuyết, khí thở không đều, mệt mỏi .Đây là một số triệu chứng cơ bản của bệnh cảm lạnh, nhưng chỉ dựa vào cái này, bước tới sờ tay người ta rất có khả năng bị người ta mắng là lưu manh, rồi ăn bạt tai dễ như bỡn.
Quan trọng nhất là cái lạnh trên người nàng, Đúng vậy, cái lạnh này không phải là sự cô đơn lãnh đạm của Lâm Hoán Khê, cũng không phải sự lạnh lùng ở vị trí cao nắm chắc mọi thứ của Văn Nhân Mục Nguyệt, mà là tính cách phát ra từ bên trong. Đây mới là nguyên nhân Tần Lạc có thế khẳng định thân phận cuả nàng.
Nàng như một vật cách điện, tránh xa tất cả mọi người, với người khác cũng không thể sinh ra bất kỳ dòng điện nào.
Cho đến khi gặp người cùng loại, cũng chính là Tần Lạc . Họ mới có thể phát hiện ra bí mật cơ thể hai bên.
Cơ thể một phân làm hai, một dương một âm. Âm dương điều hòa thì khỏe mạnh sống lâu. Âm dương hơi mất cân bằng thì có bệnh nhẹ, nếu âm dương mất cân bằng nghiêm trọng thì có bệnh nặng.
Đây là một loại bệnh, nhưng cho dù y thuật của họ khiến người ta kinh ngạc cũng không có cách với nó.
Nhưng khi họ nắm tay nhau, cảm giác đó thật sự là rất thoải mái.
Đây chẳng phải công pháp gì huyền diệu, càng không phải sự truyền năng lượng ---Giống như rất nhiều người bên cạnh chúng ta, thể chất của một số người hơi ấm, mặc dù là mùa đông nhưng hai tay vẫn rất ấm, có một số người thể chất hơi lạnh, vào mùa hè nóng bức, sờ vào cũng vẫn lạnh. Có điều Tần Lạc và Tô Tử còn nghiêm trọng hơn họ một chút.
Tô Tử chớp chớp mắt, chăm chú nhìn Tần Lạc, hỏi: "Nếu tôi từ chối anh?"
"Làm sao cô biết người đưa ra yêu cầu nhất định là tôi?". Tần Lạc cười tủm tỉm hỏi.
"Đưa ra yêu cầu như vậy phần lớn đều là đàn ông". Tô Tử nói.
Tần Lạc lắc đầu, phản bác: "Cô tìm hiểu còn ít quá. Cô không biết hiện nay bên ngoài đã thành xã hội gì, có rất nhiều phụ nữ còn phóng khoáng thủ đoạn hơn cả đàn ông ".
"Ít nhất không phải tôi".
"Cũng không phải tôi". Tần Lạc nói
"Vậy xem ai kiên trì hơn nhé". Tô Tử rút tay ra khỏi tay Tần Lạc, nhẹ nhàng cọ sát tấm thảm lông thiên nga trên chân.
Tấm thảm màu trắng tinh, tay nàng cũng trắng, hai màu trắng cọ vào nhau đẹp đẽ mà lại có cảm giác khác thường.
Những lời thế này cũng không dễ nói nhiều, hai người chỉ là điểm qua một chút rồi nói về Đông Y, nói về y thuật, cả những hiểu biết bên ngoài của Tần Lạc
Tần Lạc không phải người lắm chuyện nhưng trước mặt Tô Tử hắn lại nói nhiều hơn bình thường rất nhiều.
Tô Tử chăm chú lắng nghe, giống như là học sinh Tần Lạc đang ngoan đạo trả bài cho thầy giáo.
Hai người đối thoại với nhau rất ít nhưng lại có sự ăn ý rất tự nhiên.
Cái tôi nghĩ, anh đã hiểu rồi.
Mãi tận khi trời mờ tối, thời gian buổi chiều đã trôi qua như vậy, hai người đều không ăn trưa lại cũng không cảm thấy đói.
Càng khiến Tần Lạc thấy lạ là ở chỗ Bồ Tát Môn, khi đến giờ ăn lại không có ai đến mời môn chủ ăn cơm, cũng chẳng có người mang trà nước, điểm tâm cho môn chủ---cả một buổi chiều, cũng không có ai đến làm phiền. Xem ra người con gái này thật sự rất đặc biệt.
Đương nhiên, từ cách ăn mặc trang điểm và sử dụng những phương tiện nói chuyện đời mới có thể thấy, ba trường phái Đông Y lớn đã có một trường phái vào xã hội trước. Họ học Đông y, dùng Đông y nhưng lại là suy nghĩ hiện đại, cách sống hiện đại.
Khi Tần Lạc đẩy Tô Tử về, bà lão mà Tần Lạc đã gặp đi tới, đón lấy tay cầm xe lăn cứ hì hì cười nhìn Tần Lạc
Mặc dù Tần Lạc có thể cảm thấy thiện ý của bà ta nhưng tiếng cười đó vẫn thấy âm trầm bên tai, khuôn mặt cười ấy thì có hơi u ám.
Tần Lạc cảm giác được tâm trạng của Vương Dưỡng Tâm,một kiểu kích thích hoảng loạn mà chạy.
"Bạn tôi đâu" Tần Lạc hỏi.
"Ăn trưa xong đi rồi, tôi không để họ làm phiền hai người". Bà lão nói giọng khàn khan.
"Cám ơn" Tần Lạc gật đầu với bà ấy.
Rồi cúi thấp người nói với Tô Tử : "Đi ra ngoài nhiều một chút. Chỉ ngồi trên xe lăn cô cũng hấp dẫn hơn rất nhiều phụ nữ rồi".
"Đó là trong mắt anh chứ?" Tô Tử cười khẽ rồi lại nói tiếp: "Mai tôi sẽ đi xem cuộc thi so tài y thuật".
Ánh mắt Tần Lạc mừng rỡ, nói: "Tôi đến đón cô".
Tô Tử khẽ gật đầu, bà lão đẩy cô vào phòng.
--------
--------
Khi Tần Lạc về phòng hắn và Vương Dưỡng Tâm , Vương Dưỡng Tâm đang vô công rồi nghề ngồi trên giường xem ti vi. Ti vi đang chiếu quảng cáo bộ ngực đầy đặn của phụ nữ, một phụ nữ mặc đồ lót gợi cảm, ưỡn bộ ngực cao ngất, tung tăng đi tới trong tiếng nhạc rộn ràng,sau đó ngoảnh đầu lại cười tươi nói: "Sức hấp dẫn kỳ lạ, mặc là biết".
Khi nói còn cố ý ưỡn bộ ngực đầy đặn nở nang.
Xem chương trình này mà Vương Dưỡng Tâm không có biểu hiện gì, chứng tỏ hắn không nghĩ đến nội dung trên ti vi.
"Ăn cơm chưa?" Tần Lạc hỏi.
"Ăn rồi". Vương Dưỡng Tâm thấp giọng nói, rồi quay lại nhìn Tần Lạc một cái, cười nói: "Tôi mang về cho cậu một ít, để trên ngăn tủ nhưng bây giờ nguội hết rồi".
Tần Lạc cũng không bận tâm cơm nguội rồi, hắn đi đến mở cặp lồng, ăn hết chỗ thức ăn ấy.
Nói chuyện giống như làm vài việc, đều rất tốn sức. Hắn nói cả chiều hôm nay, mệt muốn xỉu rồi.
Tần Lạc rút khăn giấy ra lau miệng, sau đó ngồi đối diện với Vương Dưỡng Tâm hỏi: "Có phải bây giờ cậu đang tức tôi?".
"Một chút". Vương Dưỡng Tâm cười khổ nói. Nếu hắn nói không tức thì là lừa Tần Lạc cũng là lừa gạt chính mình. "Nhưng, việc kiểu này, vốn không có gì nên tức cả".
"Cậu tức tôi là phải. Tôi có thể hiểu được". Tần Lạc nói : "Tôi đã nói rồi, tôi không cướp. Hơn nữa tôi cũng chưa từng nghĩ đến phải cướp. Cậu cũng biết tôi đã có Hoán Khê".
"Tôi biết" Vương Dưỡng Tâm gật đầu. Hắn biết Tần Lạc đã có Lâm Hoán Khê, còn biết anh ta có cả người con gái khác nữa." Có điều tôi không hiểu quan hệ giữa hai người. Hai người quen nhau trước rồi à? Hay là tiếng sét ái tình mà người ta nói".
"Chúng tôi cũng không quen từ trước. Tôi giống anh,đều là lần đầu gặp cô ấy" Tần Lạc nói, nghĩ rồi lại nói tiếp: "Càng không thể nói tiếng sét ái tình".
"Tôi càng mơ hồ rồi" Vương Dưỡng Tâm vẻ mặt bối rối nói. Cả hai đều không phải, tay nắm tay nói chuyện cả buổi chiều?
"Nên nói là----- ". Tần Lạc nhướn mày, muốn tìm ra một từ hoặc một câu hình dung đúng về quan hệ giữa hắn và Tô Tử . "Chúng tôi chính là người mà bên kia phải đợi. Trên thế giới này có thể chỉ có mình tôi, cũng chỉ có mình cô ấy. Hơn nữa chúng tôi nhất định phải đợi người kia".
Vương Dưỡng Tâm cười khổ nói: "Cái này sao giống lời trong kịch vậy".
"Lời trong kịch cũng bắt nguồn từ cuộc sống" Tần Lạc nói: "Tôi nghĩ, trên thế giới có đủ các truyện ngạc nhiên kỳ lạ.Có lẽ nó không nhất định ở trên người chúng ta hoặc phát sinh từ người chúng ta. Nhưng nó chắc chắn tồn tại, chỉ có điều chuyện này lại xảy ra trên chính người tôi, vì thế mãi đến vừa rồi tôi mới có thể chấp nhận chuyện như vậy".
Tần Lạc cũng không định bí hiểm với Vương Dưỡng Tâm , hắn rất coi trọng người giúp đỡ này, cũng coi cậu ta là một trong số không nhiều người bạn của mình. Hắn không muốn mất đi tình bạn này, vì thế hắn muốn giải thích rõ ràng sự việc với cậu ta.
"Chắc hẳn cậu biết, tôi mắc một bệnh rất kỳ quái". Tần Lạc nói.
"Không sai. Ông đã nói qua với tôi, mà khi nhắc đến bệnh của anh đều thở ngắn than dài, hình như tình hình có vẻ rất nan giải". Vương Dưỡng Tâm gật đầu.
"Năm tôi bảy tuổi lẽ ra đã chết rồi". Tần Lạc nói: "Nhưng tôi gặp một đạo sỹ, ông ấy cho tôi hai quyển sách, khiến mạng sống của tôi kéo dài cho đến hôm nay. Nhưng cái này không có nghĩa tôi có thể mãi mãi sống thế này .Nếu bỗng một ngày bệnh tình tôi không khống chế được, vẫn là vô phương cứu chữa. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - http://truyenfull.vn
Vương Dưỡng Tâm kinh ngạc nhìn Tần Lạc , không ngờ bệnh của hắn lại nghiêm trọng như vậy.
Hơn nữa, người bệnh lúc nào cũng có thể ra đi này, hắn lại chạy đến Yên Kinh làm nhiều việc như vậy, thành lập nghiệp đoàn Đông Y có thanh thế lớn như vậy.
"Hắn vì cái gì?".
"Y thuật của anh giỏi như vậy cũng không chữa được à?".
"Không chữa được". Tần Lạc cười khổ " Tình trạng của Tô Tử và tôi giống nhau. Có điều hai loại bản chất của chúng tôi lại vô cùng trái ngược nhau, vì thế tôi nói chúng tôi là đợi chờ lẫn nhau".
"Chúng tôi không quen từ trước, cũng không phải tiếng sét ái tình mà cậu nói----Có điều đợi bao nhiêu năm như vậy, vốn cho rằng đây là việc mù mịt, lại thật sự đợi được rồi, có cảm giác vui mừng và cảm ơn với bên kia".
Vương Dưỡng Tâm lấy tay sờ sờ mũi cười khổ nói: "Vừa lúc nãy, tôi còn hối hận, nếu tôi lên nắm tay cô ấy trước thì tình hình sẽ thế nào? Bây giờ xem ra tôi vẫn không sớm bằng cậu. Ông trời sớm đã sắp đặt cho hai người, tôi tiến đến không phải là bẽ mặt sao?".
Tần Lạc cũng xấu hổ cười , xảy ra chuyện như vậy khiến hắn cũng hơi ngại.
"Tôi khẳng định lần nữa, tôi mãi mãi không muốn tranh giành một người con gái với anh. Đó là tự tìm công kích". Vương Dưỡng Tâm nhìn Tần Lạc , cười nói: " Nếu chuyện của chúng ta bị quay lên truyền hình, tôi có thể đoạt giải vai nam phụ bất hạnh nhất lịch sử không?".