Tần Lạc hơi do dự một chút rồi nói: "Thái bộ trưởng, tôi cũng đã nghĩ đến vấn đề này. Kỳ thực vấn đề này cũng không phải là khó giải quyết".
"Uh.Cậu nói rõ hơn xem nào". Thái Công Dân gật đầu ý bảo Tần Lạc ngồi xuống nói chuyện.
Hậu Vệ Đông tự giác đi lấy nước trà lại bàn sau đó rút lui ra ngoài.
"Thái bộ trưởng, hồi tôi đi Đài Loan đã từng nhận lời khiêu chiến của một vị thầy thuốc Hàn Quốc". Tần Lạc giải thích.
"Chuyện này tôi biết rất rõ, truyền thông Hàn Quốc phát tin mà không hề kiêng nể điều gì, truyền thông bên này của chúng ta cũng có phát lại. Chẳng qua là vì tất cả mọi người đều tập trung cái nhìn vào sự cố chết người ở danh y đường mà thôi.
"Một sự kiện sở dĩ chỉ gây chú ý cho một vài người". Thái Công Dân gật đầu nói.
Đây là một lão nhân rất nghiêm túc, lúc nói chuyện vẻ mặt lão rất bình tĩnh, động tác được dùng nhiều nhất chính là gật đầu. Lúc lão nhìn đối phương thì rất tập trung.
Lão già giống như là một thủ trưởng nghiêm khắc vậy. Cho nên, khi Tần Lạc chính thức cùng lão nói chuyện vào vấn đề chính thì thái độ của lão vô cùng chăm chú.
Tần Lạc cười cười mà nói: "Đúng vậy, nếu sự kiện danh y đường có thể dời khỏi tầm mắt mọi người, chúng ta có thể dùng biện pháp giống như vậy đối với dân chúng".
"Chuyển sự chú ý của mọi người sang chuyện khác".
Thái Công Dân phá lên cười, lấy tay chỉ chỉ vào Tần Lạc mà nói: " Láu cá. Không sai, cái đó rất giống với suy nghĩ của tôi. Tôi cũng chuẩn bị làm việc với các đơn vị truyền thông đây".
Một số bản thảo của Hàn y đã hướng đến Trung Y chúng ta khiêu chiến. Chúng ta huy động khí phách của cả dân tộc cùng vùng lên, thử hỏi ai còn dám đứng ở phía sau mà gào thét yêu cầu gì nữa nào.
Phế trừ Trung Y ư ? Vậy thì chúng ta lấy gì ra để mà luận bàn tỉ thí với Hàn y đây? Không phải sẽ khiến cho người ta chê cười sao". Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL
"Đúng vậy. Nói như thế thì mọi ánh mắt của dân chúng đang đổ dồn vào sự cố của danh y đường và phế trừ Trung Y sẽ chuyển sang chuyện khác". Tần Lạc gật đầu nói.
Thái Công Dân xúc động nói: "Tần Lạc à, dân tộc chúng ta là một dân tộc có rất nhiều khó khăn. Nhưng bất luận là chuyện gì, không khó khăn nào là không thể vượt qua".
"Trong hoàn cảnh ác liệt, chúng ta cũng không chịu khuất phục. Cậu biết rõ, tôi cũng biết rõ, có một số người không tốt với chúng ta. Chúng ta mà làm tốt thì bọn họ nghĩ cách hãm hại".
"Nghĩ cách làm hỏng nó. Khi chúng ta làm không tốt thì bọn họ liền nhảy vào vùi dập chúng ta".
Thái Công Dân vẻ mặt trìu mến nhìn Tần Lạc mà nói tiếp: "Chúng ta có ý nghĩ giống nhau. Cậu nghĩ là làm sao để truyền thông chú ý đến chuyện Hàn y khiêu khích Trung y chúng ta đúng không?"
"Nhưng còn hậu quả thì sao? Không phải là tôi không tin tưởng cậu, nhưng thời điểm lúc này thực sự là quá nhạy cảm, chúng ta không thể chủ quan xem thường được".
"Thái bộ trưởng, ngài cứ nói thẳng ra đi. Tôi có thể giải thích". Tần Lạc an ủi.
"Nếu như cậu thua thì phải làm sao? Trung Y phải làm sao?" Ánh mắt Thái Công Dân sáng quắc nhìn Tần Lạc mà hỏi.
Đúng vậy. Trung Y vừa rồi mới trải qua sự kiện danh y đường làm chết người cùng với chuyện dân chúng yêu cầu phế trừ Trung Y.
Nếu như đoàn đại biểu Trung Y tỷ thí với đại biểu Hàn Y mà thua, như vậy thì danh tiếng Trung Y càng rơi vào vực sâu đáy cốc. Bây giờ mới chỉ có mười vàn người quan tâm…
Tán thành phế trừ Trung Y, nhưng sau đó có thể có đến vài trăm vạn, vài ngàn vạn người ủng hộ phế trừ Trung Y.
Bọn họ sẽ liên tiếp mang đến những khó khăn và sự xỉ nhục cả ngành sản xuất, mọi người liệu còn có lý do gì mà tiếp tục ủng hộ đây?Trái bóng Trung Quốc hôm nay như vậy, ngày mai sẽ ra sao đây ?
Y học tương lai?
"Bộ trưởng, tôi sẽ không thua". Tần Lạc khẳng định nói. "Trung Y sẽ không thua".
Thái bộ trưởng vỗ vỗ lưng Tần Lạc, nói: "Tốt lắm, Tần Lạc, tôi muốn cậu tỉ thí với sự tự tin và quyết đoán như vậy".
"Hàn Y cũng là từ Trung y phát triển lên, bọn họ chỉ có bộ da, không có cái tinh túy, tôi rất tin tưởng vào cậu cũng như tin tưởng vào y thuật của cậu. Chúng ta thắng là chuyện bình thường..."
"Còn thua thì rất không bình thường"
Nói xong, Thái Công Dân đưa cho Tần Lạc một tập tư liệu rồi nói: "Chúng tôi đã viết thư hồi đáp cho bên Hàn Quốc rằng chúng ta chấp nhận lời khiêu chiến của bọn họ".
"Dạng tỉ thí này, chúng ta không có lý do gì để từ chối. Đây là cuộc thi đấu lớn được tổ chức thành một chương trình công phu gây sự chú ý trong dư luận. Cậu hãy nghiên cứu cẩn thận một chút".
"Bây giờ tôi giao cho cậu chức đội trưởng đoàn đại biểu, việc chọn lựa nhân viên đi thi đấu cũng như những tình huống xảy ra trong quá trình thi đấu cậu sẽ toàn quyền quyết định. Cậu chỉ cần chịu trách nhiệm trước tôi là được rồi ".
"Có chuyện gì cậu phải kịp thời điện thoại nói ngay cho tôi".
"Cám ơn Thái bộ trưởng. Tôi nhất định sẽ không để ngài thất vọng". Tần Lạc nhận tập tài liệu rồi trịnh trọng nói.
"Cậu không những không được làm cho tôi thất vọng mà còn phải làm cho tất cả những người ủng hộ Trung Y không thất vọng". Thái Công Dân nói. "Tôi sẽ chờ cậu chiến thắng trở về. Không cần phải khách khí với bọn họ".
"Cậu thắng càng lợi hại thì vấn đề của chúng ta càng dễ giải quyết. Lúc đó, quốc dân sẽ tin tưởng vào Trung Y".
"Nhất định là vậy". Tần Lạc cùng nắm tay Thái Công Dân, sau đó cáo từ rời đi.
Hoàng hôn. Tại một tòa lâu đài cổ kính…
Bên cạnh chiếc giếng khô nước, một người con gái tuyệt sắc đang ngồi trên xe lăn trên tay cầm tập "dịch an từ tập" mỏng nhỏ giọng ngân nga.
Đông ly bả tửu hoàng hôn hậu,
Hữu ám hương doanh tụ.
Mạc đạo bất tiêu hồn,
Liêm quyển tây phong,
Nhân bỉ hoàng hoa sấu.
Lão ma ma ngồi bên cạnh ngủ gà ngủ gật liền mở mắt, cất giọng khàn khàn nói: "Tiểu thư, nghe lời lão thân nói đi, cô đừng đọc những câu bi thương đó nữa".
"Những câu thơ đó cũng làm cho người ta nghe mà khó chịu. Cứ cố gắng như lần trước có phải rất tốt không? Mặc dù tiểu thư rất ít khi ra ngoài, nhưng vẫn có thể…"
"Ở nhà thì cũng vậy thôi. Nếu thật sự thấy nhớ ai thì hãy trực tiếp đi tìm người đó. "Thập yêu nhân bỉ hoàng hoa sấu" là sao? Đến lúc nào Lý dịch anh là lúc nào đây?"
"Lúc nào đây?"
Dừng một chút, lão ma ma lại tiếp tục nói: "Hơn nữa, lấy điều kiện thân phận của tiểu thư chúng ta ra thì người đàn ông nào không yêu được cơ chứ, ai còn dám phụ tiểu thư" .
…
Tô Tử khép lại tập thơ, vừa cười vừa nói: "Ma ma, bà đã nói như vậy, sao từ đầu bà không tìm cho mình một người đàn ông đi?"
"Hắc hắc, tôi sao có thể so với tiểu thư được chứ? Tướng mạo tôi thế này, đàn ông nhìn thấy đã sợ hãi mà bỏ chạy luôn rồi". Lão ma ma âm trầm cười. "Hơn nữa, tôi cũng không phải không đi tìm…"
"Nhưng sau đó người đàn ông ấy đã chạy theo một nữ yêu tinh, từ đó tôi đoạn tuyệt với chuyện tình cảm".
"Người tôi như thế này mà lại có nhiều tình cảm được sao? Tôi có một khuyết điểm nhỉ, bà cũng không phải là không biết". Tô Tử vẻ mặt bình tĩnh nói.
Nhưng lại khó tránh khỏi chút ai oán trong lời nói ấy.
"Tiểu thư, tôi nói rồi. Cho dù cô có chút khuyết điểm, nhưng so với những phụ nữ bên ngoài thì cô còn hơn gấp trăm ngàn lần".
"Như trong cuộc thi đấu y học lần trước, không phải cô đã cùng tên họ Tần kia nói chuyện rất hay sao? Khi trở về cô cũng đã nói hắn có thể trị bệnh cho cô, tại sao cô không liên lạc lại với hắn? Tôi sẽ đi gặp hắn một chuyến để hỏi xem thế nào".
"Ma ma, không cần đâu. Nếu như hắn để tâm thì hắn sẽ tìm đến đây. Nếu như không để tâm thì sẽ không đến đây". Tô Tử cười khẽ.
"Nhưng mà tôi nghĩ hắn sẽ đến".
"Tiểu thư, sao cô lại nghĩ như vậy?".
"Bởi vì hắn cũng giống tôi. Đều là người bệnh". Tô Tử ngẩng mặt nhìn ánh dương sắp tàn, khẽ nói.
Cốc… cốc
Tiếng gõ cửa rất nhỏ vang lên, lão ma ma quát lên: "Ai đó?"
"Ma ma, là tôi. Có một vị khách lạ đang đứng ngoài cửa. Hắn muốn gặp cô chủ". Từ ngoài cửa truyền vào một giọng nói lanh lảnh.
"Khách lạ? Lạ vị khách nào vậy nhỉ?" Ma Ma lẩm bẩm.
Tô Tử nghe thấy vậy, sắc mặt đang tái nhợt bỗng nhiên như hồng nhuận lên, cô đưa tay đang để trên đầu gối nhẹ nhàng phủi phủi tấm thảm, rồi nói: "Là hắn tới".
"Hắn là ai?" Lão ma ma nghiêm trang hỏi.
"Tần Lạc". Tô Tử đáp.
"Trời, tiểu thư thật đúng là thần phán. Chuyện này đã được cô đoán từ trước". Lão ma ma vừa cười vừa nói, thanh âm khó nghe như chim ưng hót, sói hú ban đêm vậy.
"Bà…"
"Còn không đi đón khách mau". Tô Tử làm bộ tức giận quát.
"Ha ha, vâng. Lão thân sẽ đi nghênh đón ngay đây". Lão ma ma liền đứng dậy nói.
Trời xanh, nước biếc, cành trúc la đà. Hai bên đường có rất nhiều loài hoa dại nhỏ không biết tên, vài con thiên nga trắng du ngoạn trên mặt hồ trong suốt . Ánh tàn dương chiếu khắp cảnh vật.
Trên mặt hồ sáng lóng lánh, tỏa ra ngũ sắc lung linh huyền ảo.
Thỉnh thoảng có vài chú cá nghịch ngợm nhảy lên khỏi mặt nước, quấy động cả mặt hồ tạo nên một làn sóng, sau đó lại biến mất xuống đáy hồ.
Một chiếc sân nhỏ thanh tịnh, đẹp đẽ và đầy bí ẩn, một biệt thự như một tòa lâu đài cổ xưa, một người con gái dáng vẻ xinh đẹp đáng yêu, cảnh vật và con người thật tương xứng.
Trên tầng lầu bằng gỗ.
Tâm trí như chìm vào cảnh đẹp và mỹ nhân trước mặt, cả tinh thần và thể xác Tần Lạc như mê say.
Mọi người ở đây thật hạnh phúc, thật đáng để cho người khác phải đố kỵ.
"Tần tiểu tử, cuối cùng thì cậu cũng tới rồi". Một giọng nói chói tai chợt vang lên.
Tần Lạc nhìn thấy một bà lão đứng ở cửa, đầu óc hắn có chút đau nhói. Cái cảm giác lâng lâng sảng khoái vừa rồi thoáng cái đã biến mất tiêu, giống như từ thiên đường ngã xuống địa ngục vậy.
"Ma ma". Tần Lạc lấy lòng cười chào hỏi. "Lâu không gặp bà có khỏe không ạ?"
"Tôi có khỏe hay không có liên quan gì đến cậu không?" Lão ma ma không khách khí nói lại .
"…"
"Là đàn ông thì phải có trách nhiệm. Trước lúc tham gia thi đấu tại đấu trường y học, tiểu thư chúng tôi cần một người chăm sóc ân cần, mỗi ngày đều phải tới thăm…
… Ngồi xe, xuống xe cũng bây giờ vẫn chịu bao lời chế giễu, trong nháy mắt cậu chạy mất, trong một thời gian dài không thấy bóng dáng đâu. Trên thế giới này, vẫn còn nhiều người xấu xa, cậu là kẻ bạc tình vậy sao hả?" Lão ma ma tức giận nói.
Dường như bà lão tức giận cho sự bất công, cho những tổn thương mà tiểu thư nhà mình đang phải gánh chịu.
"Vì tôi có một số việc cần giải quyết, nên mới phải vội rời đi nhanh như vậy". Tần Lạc biết bà lão này khó chơi nên kiên nhẫn giải thích. "Lúc đi tôi cũng đã giải thích qua với Tô Tử rồi mà".
"Hừ hừ, nếu như không phải là sợ tiểu thư tức giận thì tôi đã trừng trị cậu rồi". Lão ma ma nói giọng uy hiếp . "Đi thôi. Tiểu thư đang chờ cậu đến đấy".
"Cám ơn ma ma". Tần Lạc cười nói cám ơn. Sự tức giận của bà lão cũng không còn đáng sợ lắm.
Xuyên qua một hành lang dài, đi qua một mê cung những phòng nhỏ, sau đó dừng lại trước một căn phòng nhỏ.
Lão ma ma đẩy cửa ra, giọng nói sang sảng vui sướng hô lên: "Tiểu thư, tôi đã đưa phụ mã gia tới cho cô đây".
Phụ mã gia? Tần Lạc ngây cả người ra.
Bà lão này thật đúng là kỳ lạ. Mới vừa rồi còn mắng chửi mình như chó, vậy mà thế nào trong nháy mắt đã chuyển thành ngựa rồi? Hơn nữa, phía sau lại còn cho thêm chữ "gia" nữa chứ? Tần Lạc thầm nghĩ.
Tô Tử liếc mắt nhìn Lão ma ma mà nói: "Đừng nói bậy".
Sau đó ánh mắt đầy ẩn tình nhìn về phía Tần Lạc, vừa cười vừa nói: "Anh tới rồi".
Tần Lạc liền bước tới, đưa tay cầm lấy bàn tay nhỏ bé lạnh như băng của Tô Tử mà nói: "Tôi rất nhớ.."