Tần Lạc bắt xe tới khu Tử Trúc Uyển. Nhân viên bảo vệ ở cổng xem đi xem lại thẻ ra vào của Tần Lạc, hơn nữa còn gọi điện vào bên trong rồi mới cho hắn vào.
Sở dĩ như thế vì Tần Lạc đi taxi tới, hắn không giống những người sống trong khu căn hộ cao cấp này. Hơn nữa hắn mặc trang phục quái dị làm cho nhân viên bảo vệ phải cảnh giác. Nói cách khác lần sau tới đây hắn nên mặc đồ tây.
Nếu bọn họ biết chiếc trường bào của Tần Lạc trị giá mười vạn, không biết bọn họ sẽ nghĩ gì.
Tần Lạc vừa ấn chuông căn hộ của Lệ Khuynh Thành, bên trong đã vang lên tiếng dép loẹt quẹt.
Lệ Khuynh Thành mặc quần soóc màu xanh ra trời, áo ba lỗ màu trắng, mặc dù bên trong nàng mặc bra màu đen, bộ ngực đầy đặn,vểnh cao như hai ngọn núi của nàng chỉ muốn xé toạc lần áo ba lỗ của nàng vươn ra ngoài.
"Tiểu đệ, cậu tới rồi" Lệ Khuynh Thành cười quyến rũ nói. Một con mèo lười nhác nằm trong lòng nàng. Có khách tới nó cũng chỉ mở mắt liếc nhìn rồi lại nhắm mắt lại, dáng vẻ hưởng thụ.
Đừng nói là con mèo, nếu đặt Tần Lạc vào vị trí của nó hắn chắc chắn cũng sẽ có phản ứng như vậy.
"Tìm tôi có chuyện gì?" Tần Lạc hỏi.
"Không phải tôi đã nói cho cậu rồi sao?"
"Cái gì?"
"Tôi nhớ cậu mà" Lệ Khuynh Thành cười hì hì, lả lơi nháy mắt với Tần Lạc.
Bản lãnh lật lọng của của nàng vô cùng cao cường, Tần Lạc biết nàng giả là người giống người, giả là quỷ giống quỷ, giả là thục nữ gióng thục nữ. Nàng có thể thanh khiết, phóng đáng, mang bộ mặt nghiêm túc, cũng có thể cười rất trắng trợn.
Nếu ai tin lời Lệ Khuynh Thành thì đúng là óc toàn nước.
"Rốt cuộc có chuyện gì?" Tần Lạc vừa hỏi vừa đổi lại thế đứng.
"Ôi. Nói thật cậu cũng không tin" Lệ Khuynh Thành thở dài. Hình như Tần Lạc đã thực sự hiểu lầm ý của nàng.
"Tôi thực sự không tin chị" Tần Lạc nói: "Không phải chị nói có chuyện quan trọng cần nói với tôi sao? Chuyện gì?"
"Đang nói chuyện kia. Hay cậu cứ gặp cái người rất quan trọng kia trước nha. Người ta cứ bắt tôi mời cậu tới bằng được" Lệ Khuynh Thành nói. Nàng kéo con mèo háo sắc ở ngực ra, đi tới rót cho Tần Lạc một cốc nước lọc.
"Ai vậy?" Tần Lạc nhận chén nước hỏi.
Lệ Khuynh Thành liếc mắt nhìn vào nhà vệ sinh, khẽ thì thào vào tai Tần Lạc: "Chờ lát nữa. cậu sẽ được thưởng thức mỹ nữ
Tâm trạng Tần Lạc bấn loạn hắn hấp tấp hỏi: "Ai vậy?"
"Lát nữa đi ra cậu sẽ biết".
"Tôi có quen không?"
"Đương nhiên cậu biết. Cậu đã từng được vuốt ve chân người ta".
"" Bạn đang đọc truyện được lấy tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.
Trong lúc hai người đang nói chuyện, cánh cửa phòng tắm mở ra, một cô gái cao gầy, gợi cảm đi ra.
Nàng mặc một cái áo choàng tắm màu trắng, tóc xõa ngang vai, chân đi đôi dép lê bằng vải bông, tà áo choàng tắm không che hết thân thể gợi cảm của nàng để lộ ra bắp chân nhỏ xinh, trắng, không một khuyết điểm nào.
"Tần Lạc, cậu tới rồi" Cô gái vui mừng đi tới, giang tay ôm Tần Lạc.
Tần Lạc cảm nhận được bộ ngực mềm mại của nàng, hít thở hương thơm từ người tỏa ra. Hai mắt hắn không cưỡng được dục vọng nổi lên nhìn chằm chằm vào cổ áo mở rộng của nàng.
"Trần tiểu thư, chị tới đây khi nào vậy" Tần Lạc vừa ôm Trần Tư Tuyền vừa hỏi.
Trần Tư Tuyền buông tay ra khỏi thắt lưng Tần Lạc, nàng vờ giận dữ nói: "Không phải chúng ta đã nói là bạn bè sao?"
"Xin lỗi. Do thói quen" Tần Lạc bối rối nói. Người ta đã từng thân mật hôn mình. Giờ mình lại gọi là "Trần tiểu thư" thì quá khách sao.
Nhìn thấy dáng vẻ xấu hổ của Tần Lạc, Trần Tư Tuyền cười nói: "Sau này chỉ cần gọi tôi là Tư Tuyền thôi. Tôi vừa xuống máy bay tới đây ngay. Tôi muốn cám ơn cậu, tối nay mời cơm cậu. Tôi không ngờ Lệ Khuynh Thành đã mời cậu tới sớm thế. Có làm mất việc của cậu không?"
"Lệ Khuynh Thành bĩu môi nói: "Có người điện cho tôi. Câu đầu tiên nói đã xuống máy bay, câu thứ hai hỏi tình hình của gã sắc lang này. Chẳng lẽ tôi còn không biết tâm tư của cậu về gã sắc lang này ư?"
Mồm miệng nàng thật ác độc, nàng quay sang cười nói với Tần Lạc: "Cậu đừng gọi cô ấy là Tư Tuyền. Cậu cứ gọi là: Em yêu là được. Cô gái này lẳng lơ lắm".
"Cậu mới lẳng lơ ấy" Trần Tư Tuyền cười mắng.
"Cậu còn không thừa nhận? Vừa rồi cậu thấy tôi không ôm hôn Tần Lạc, thế mà cậu vừa nhìn thấy đã chủ động thể hiện nỗi nhớ nhung của mình. Còn dám nói cậu không lẳng lơ?"
"Cậu đúng là miệng chó không mọc răng ngà".
"Miệng chó của cậu chẳng mọc ngà voi ấy".
""
Trần Tư Tuyền lần này tới đây là vì Tần Lạc, nói chính xác là vị sự nghiệp mỹ phẩm của hắn.
Do Tần Lạc cung cấp phương pháp điều chế, Lệ Khuynh Thành phụ trách việc sản xuất thử bột phấn "Kim Dũng" chỉ cần tiến hành quảng bá là có thể tung ra thị trường.
Mà về phương diện quảng bá, đương nhiên phải cần tới ngôi sao. Người có đùi đẹp nhất Đài Loan chính là người phát ngôn tốt nhất.
Bạn nghĩ xem bôi thuốc này lên đùi của ai? Bôi lên đùi người mẫu chân số một Đài Loan thì hiệu quả như thế nào?
Nếu bôi lên mặt ai đó, chắc chắn phải bôi lên mặt đệ nhất mỹ nữ Trung Quốc đúng không?
Phụ nữ vĩnh viễn không bao giờ hài lòng với nhan sắc của mình. Xấu muốn trở nên đẹp. Đẹp lại muốn đẹp hơn.
Lần này Lệ Khuynh Thành kéo Trần Tư Tuyền tới đây chính là muốn nàng quay, chụp một đoạn quảng cáo. Sau đó truyền hình và báo chí sẽ tiến hành chiến dịch quảng cáo rầm rộ.
Tần Lạc đã từng dùng bột phấn Kim Dũng chữa trị sẹo cho Trần Tư Tuyền nên khi nàng và Lệ Khuynh Thành bàn về thù lao, Trần Tư Tuyền đã từ chối, lần này nàng đóng quảng cáo hoàn toàn miễn phí.
"Tần Lạc, cậu nhất định phải tới Đài Loan một chuyến. Tôi đã kể chuyện của tôi với mấy người bạn thân, bọn họ cực kỳ ngưỡng mộ cậu. Tôi cũng có một người bạn trước cũng là người mẫu chân, nhưng cô ấy không cẩn thận bị thương để lại sẹo nên cô ấy phải bỏ nghề. Thực ra lần này cô ấy cũng muốn tới đây với tôi nhưng nhà cô ấy đột nhiên xảy ra chuyện nên không tới được. Cô ấy biết tôi tới làm quảng cáo cho sản phẩm của hai người nên năn nỉ tôi mang một ít sản phẩm về" Trần Tư Tuyền nói với Tần Lạc. Đôi mắt sáng, trong suốt của nàng nhấp nháy nhìn hắn. Hai người đã lâu không gặp nhau, hắn vẫn hấp dẫn như vậy.
Hắn thật sự là một chàng trai đáng yêu!
"Không sao. Khi đó chị cứ bảo Lệ tổng đưa cho cô ấy một ít sản phẩm là được" Tần Lạc cười nói.
"Được rồi, khi nào thì sản phẩm của chúng ta được tung ra thị trường hả?" Tần Lạc quay sang hỏi Lệ Khuynh Thành.
Lệ Khuynh Thành liếc nhìn hắn nói: "Cậu hỏi mà không thấy xấu hổ à? Đây là sản phẩm của cậu. phần lớn thu nhập từ sản phẩm đều chạy vào tài khoản của cậu. Thế mà ngay cả thời gian tung ra thị trường cậu cũng không biết".
"Không phải đã có chị rồi sao?" Tần Lạc bối rối nói.
"Ối mẹ ơi. Tại sao cái gì cậu cũng ỷ lại tôi thế?"
""
Nói xong Lệ Khuynh Thành bật cười khì khì, Trần Tư Tuyền cũng bật cười, cả hai ôm nhau cười lăn lộn trên ghế salong.
"Nếu tôi mà có con như cậu ta thì tôi đã bị cậu ta làm tức chết rồi" Lệ Khuynh Thành thở hổn hển nói.
"Tần Lạc mà là con của cậu thì phải gọi mình là dì. Hì hì, rất hay" Trần Tư Tuyền ôm bụng cười nói.
Tần Lạc bực tức nghĩ thầm nếu mình mà có người mẹ như thế chắc chắn mình sẽ đâm cổ tự tử.
Nghĩ tới mẹ của Vương Cửu Cửu cũng là người "cực phẩm" như vậy, tâm lý hắn lại có chút cảm thông với nàng.
Hắn chợt nghĩ nếu hắn cưới Vương Cửu Cửu thì mẹ nàng chính là mẹ vợ hắn thế thì ngày đó coi như là ngày báo tử của hắn.
Suốt buổi chiều hôm đó Tần Lạc và hai mỹ nữ ngồi tán gẫu.
Một chén hồng trà, hai cái bánh ngọt. Hơn nữa hai mỹ nữ trước mặt hắn có kiểu ngồi cực kỳ gợi cảm làm cho Tần Lạc cảm thấy thời gian trôi đi quá nhanh.
Trần Tư Tuyền thật lòng mời Tần Lạc ở lại ăn cơm. Nàng là khách từ xa tới, Tần Lạc không nỡ bỏ về, hắn đành phải gọi điện thoại cho Lâm Thanh Nguyên nói buổi tối hắn không về nhà ăn cơm.
Hắn không ngờ kỹ thuật nấu ăn của Trần Tư Tuyền lại khá như vậy. Trên bàn có đủ loại món ăn đặc sắc của Đài Loan. Những món đó mùi rất thơm, dễ tiêu, ăn vào có vị ngọt không gây cảm giác khó ăn. Cực kỳ phù hợp với khẩu vị của Tần Lạc.
Ăn cơm tối xong, sau khi ngồi nói chuyện với hai người một lúc Tần Lạc muốn cáo từ ra về nhưng hai nàng phản đối.
"Tần Lạc, tối nay cậu ở lại đây được không? Vẫn còn phòng cho cậu. Chúng ta có thể nói chuyện tiếp" Trần Tư Tuyền lưu luyến nói.
Lệ Khuynh Thành dứt khoát nói: "Cậu cứ yên tâm ở lại đây. Chúng tôi biết cậu sẽ không làm chuyện xấu".
"Sao chị lại tin tưởng tôi như thế?" Tần Lạc cười gượng hỏi. Kỳ thật lần trước hắn rất muốn làm chuyện xấu với nàng.
"Không phải là tin cậu mà chúng tôi tin vào chính bản thân mình. Dù cậu có muốn giở trò tiểu nhân bò lên trên giường cũng bị chúng tôi đạp văng xuống dưới" Lệ Khuynh Thành khinh khỉnh nói.
"Vậy nếu các chị động tâm thì sao?" Tần Lạc hỏi ngược lại.
Lệ Khuynh Thành và Trần Tư Tuyền nhìn nhau rồi cả hai bật cười hì hì nói: "Thì cậu sẽ có khoái cảm chứ còn gì nữa".