Đây quả đúng là một người đàn bà tuyệt đẹp, dịu dàng như làn nước mùa thu, thanh thoát, trang nhã, mỹ miều không dính chút bụi trần, làm cho hoa ghen thua thắm, sao hờn nguyệt thẹn, vì sắc đẹp nghiêng thành này.
Người phụ nữ này mặc một chiếc áo sườn xám hoa màu trắng, lộ rõ từng đường nét trên cơ thể
Khoác trên vai một chiếc áo khoác khăn choàng màu hạnh nhân, trắng thuần tôn hồng đào, đúng là chẳng khác nào thêu hoa trên gấm.
Dáng vẻ của nàng phong lưu, quyến rũ, nước da trắng ngần, mịn màng như gái ba mươi vậy. Tuổi tác không hề để lại bất kỳ dấu vết nào trên người nàng cả, nhìn không khác gì một thiếu nữ.
Bạn không thể nhìn ra được tuổi tác của người phụ nữ này, có lẽ bạn chỉ có thể tin vào những đặc thù cơ thể mà nàng biểu hiện ra ngoài mà thôi.
Khi Tần Lạc chăm chú nhìn vào người phụ nữ này thì đôi mắt của bà ta cũng nhìn chăm chăm vào Tần Lạc.
Hai người bốn mắt nhìn nhau tựa như là một đôi nam nữ có tình yêu sét đánh vậy.
"Cậu ấy chính là Tần Lạc sao?" Người phụ nữ cuối cùng cũng lên tiếng hỏi.
Âm thanh lanh lảnh, giòn tan.
Nghe như là nhai miếng dưa chuột ở trong miệng vậy, cắn vào một cái là nghe thấy kêu lên rôm rốp.
"Cậu ấy chính là Tần Lạc." Long Vương ngồi cạnh đó nói.
Trải qua thời gian nghỉ ngơi điều dưỡng vừa rồi thì đôi tay của Long Vương đã có thể thoải mái cử động được rồi, năm ngón tay có thể tự do vận động.
Nhưng đôi chân của ông thì do bị tê liệt nhiều năm nay, hơn nữa độc tố đại bộ phận đều tập trung ở vùng dưới, vì vậy mà vẫn cần một thời gian dài trị liệu.
Tần Lạc đã thương lượng với Long Vương hết cả rồi, đợi cho hắn bận bịu nốt thời gian này rồi sẽ chuyên tâm điều trị đôi chân cho ông.
Có thể làm cho Long Vương đứng dậy được, là nguyện vọng của bất kỳ một thành viên nào trong Long Tức.
Vả lại, nếu Long Vuơng có thể đứng dậy được thì Tần Lạc sẽ có thêm một trợ lực nữa.
Với tính cách của Long Vương thì về sau ai ở cái đất Yến Kinh này còn dám dây dưa gì đến hắn nữa cơ chứ?
"Đúng là anh hùng xuất thiếu niên." Người phụ nữ cười khanh khách nói.
"Nhìn tuấn tú như một cô gái vậy."
"______" Tần Lạc tỏ ra vô cùng ngượng ngùng, bối rối, nhìn bộ dạng bề ngoài thì thật dễ thương, nhưng trong lòng thì lại chửi thầm.
Đẹp trai thì nói là đẹp trai đi, lại còn nói cái gì mà giống như một cô gái nữa. Nhưng câu nói tiếp theo của Long Vương càng làm cho Tần Lạc buồn bực muốn chết đi sống lại.
Long Vương nhìn Tần Lạc một cái, nói: "Tần Lạc, gọi dì đi."
"Dì?" Tần Lạc trợn tròn mắt ngạc nhiên.
Người phụ nữ này lỉệu có bằng tuổi không vậy?. Nhưng sư phụ đã có lệnh như vậy thì hắn cũng không dám cãi lại, chỉ có thể cúi gầm đầu xuống nói: "Dì."
"Câu "dì" này tôi không dám nhận đâu." Người phụ nữ lại khanh khách cười nói.
"Theo bối phận thì nên gọi như vậy mới phải." Long Vương nói.
Người phụ nữ thở dài một tiếng, nói: "Long Thiên Trượng, ông vẫn ngang bướng, cổ hủ như vậy. Mấy chục năm rồi mà chẳng thay đổi chút nào."
Long Thiẽn Trượng? Chẳng lẽ đây là tên của sư phụ? Nghe cũng có vẻ uy phong đấy chứ. Nhưng người phụ nữ này rốt cuộc là ai mà dám gọi cả tên tuổi của Long Vương ra nhi?
"Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời." Long Vương lạnh lùng nói.
"Đúng vậy." Người phụ nữ gật đầu nói.
"Nếu không phảỉ ngày đó ông cứ ị mặt ra làm cho người ta sợ chạy mất, thì không biết chừng tôi cũng chọn ông rồi đó. Nếu thế thì cũng sẽ không có những việc về sau này nữa ..."
"_____" Tần Lạc cố gắng im miệng lại, cố nén không để cười ra tiếng.
Từ mấy lời đối thoại ngắn ngủi vừa rồi thì đã đoán ra được thân phận của người phụ nữ này rồi.
Chắc là năm đó bà cũng là Yến Kinh đệ nhất mỹ nữ, Long Vương và bạn của ông cùng một lúc đều yêu người phụ nữ này.
Chỉ có điều là Long Vương lúc nào cũng sị mặt làm ra vẻ như ngầu lắm, vốn dĩ cho rằng làm vậy sẽ thu hút sự chú ý của đối phương, ai ngờ người phụ nữ này lại thích kiểu người sáng sủa vui vẻ cởi mở hơn.
Thế là đồng chí Long Vương đã thất tình.
Đệ nhất mỹ nữ của Yến Kinh đã rơi vào vòng tay của người khác.
Biết bao nhiêu là chân tướng sự việc đều bị biến mất trên dòng sông lịch sử. Không biết về sau đã xảy ra chuyện gì mà người anh em của Long Vương đã ra đi, để lại vợ trẻ con thơ cho Long Vương chăm sóc.
Chăm sóc vợ con của bạn mình, đây cũng là chuyện đương nhiên.
Nhưng không biết là xảy ra chuyện gì mà Long Vương đã trục xuất Hoàng Thiên Trọng ra khỏi Long Tức.
Đúng vậy, người phụ nữ này còn có một thân phận khác, đó là mẹ của thái tử Hoàng Thiên Trọng.
Không ngờ là bà ta, quả thực là trẻ hơn người ta tưởng.
Chỉ có điều là bà ta đến thăm Long Vương thì gọi mình lại làm gì? Tần Lạc không tài nào hiểu nổi vì sao.
"Đó đã là những chuyện xa xưa lắm rồi." Long Vương nói.
"Đúng vậy, cũng hơn hai mươi năm rồi, vậy mà chẳng khác gì vừa xảy ra ngày hôm qua. Cũng không biết là do tôi không chịu già hay là do tôi không chịu quên đi nữa. Có rất nhiều việc như thể vừa mới xảy ra ngay trước mắt mình vậy." Người phụ nữ nhìn về xa xăm nói, điệu bộ làm cho người ta thương cảm vô cùng.
Cứ mỗi lẩn thấy bà ta nói thì Tần Lạc lại bất giác nghĩ đến Văn Nhân Mục Nguyệt.
Hai đời đệ nhất mỹ nữ của Yến Kinh, về khí chất mà nói thì cũng có phần na ná như nhau.
Long Vương im lặng không nói câu nào.
Có lẽ, khi nghe người tình đầu tiên nói vậy thì bất kỳ người đàn ông nào đều không biết nên đáp trả ra sao cho phải cả.
"Thiên Trọng vừa mới sinh ra đã không có cha, đến cả tên của nó cũng là ông đặt cho, tôi vốn nghĩ là hai người sẽ rất thân thiết nhau và ông cũng sẽ ngày càng yêu thương nó, nhưng tính cách của nó có phần thái quá, làm việc gì cũng có phần độc đoán. Vì vậy mà ông mới đuổi nó ra khỏi Long Tức. Cho đến tận bây giờ tôi cũng không biết nó vì sao lại bị đuổi ra khỏi Long Tức, hỏi nó cũng không nói." Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenfull.vn
"Tôi đuổi nó đi là có lý do của tôi." Long Vương nói.
"Nó không chịu nói, ông cũng không muốn nói, xem ra cả đời này tôi cũng không bao giờ biết được đáp án rồi." Người phụ nữ hờn tủi nói.
Long Vương lại một lần nữa không nói được gì.
Tần Lạc có phần sốt ruột, lo lắng.
Thầm nghĩ, sư phụ ơi là sư phụ, cái thời đại làm bộ ngầu ngầu như vậy để tán gái đã qua lâu rồi, người phải biết khen ngợi, phải biết ngượng ngùng, phải biết làm trò cười, phải biết.... Đã bao nhiêu năm rồi mà người vẫn không có chút tiến bộ nào về mặt tán gái này sao? Ánh mắt người phụ nữ lại di dời sang phía Tần Lạc, nói: "Tôi bảo Long Vương gọi cậu đến là để nói lời cảm ơn với cậu. Tôi rât cảm kích khi thấy cậu trị khỏi cho ông ấy."
"Dì không phải khách khí như vậy. Đó cũng là điều mà cháu phải làm." Tần Lạc cười nói.
"Thật là biết ăn nói." Người phụ nữ nở một nụ cười duyên dáng.
"Thiên Trọng đúng là không bằng được cậu."
Tần Lạc nghe vậy chỉ cười mà không nói gì.
Hắn khôug biết nguời phụ nữ này gọi mình đến rốt cuộc là có ý gì.
"Vốn dĩ việc này nên nói riêng với cậu, nhưng đã gặp ở đây rồi thì tôi nói luôn ở trước mặt Thiên Trượng cũng được." Người phụ nữ nhìn Tần Lạc nói.
"Tôi biết giữa cậu và Thiên Trọng có một số mâu thuẫn. Mọi người đều là người trong cùng một nhà, những việc này vốn có thể tránh được. Ngày sau hai đứa phải như anh em chung sức hợp lực kề vai sát cánh bên nhau, chứ không phải thù hận không nhìn nhau như bây giờ. Thiên Trượng, ông nói có phải không?"
"Đây là việc của Tần Lạc." Long Vương đáp lại gọn lỏn.
"Tôi không quản chuyện này."
Người phụ nữ giận dỗi nói: "Một người là cháu của ông, một người là đồ đệ của ông, ông không hy vọng bọn chúng hòa thuận với nhau sao? Làm gì có trưởng bối nào thích vãn bối của mình chém giết lẫn nhau chứ?"
Long Vương liếc nhìn Tần Lạc một cái, ý muốn để hắn tự đi trả lời câu hỏi này. Còn Tần Lạc thì híp mắt cười nói: "Dì đừng làm khó dễ cho sư phụ nữa. Sư phụ trước giờ chưa từng hỏi gì đến việc của cháu bao giờ. Thực ra chụyện giữa bọn cháu tùy thuộc vào thái độ của anh ấy. Cháu không phải là một người thích đi gây chuyện".
Ý của Tần Lạc vô cùng rõ ràng.
Nói đúng hơn là, nếu con trai bà không động đến tôi thì tôi cũng không chủ động ra tay với hắn.
"Thế thì tốt." Cơ thể của phụ nữ hơi ngửa ra sau, khiến cho bộ ngực của bà càng căng đầy hơn trước.
"Tôi sẽ truyền đạt ý của cậu cho nó biết."
Tần Lạc gật đầu nói: "Nếu không có chuyện gì nữa thì cháu ra ngoài trước nhé. Hai người cứ tiêp tục nói chuyện với nhau đi."
Trước mặt người phụ nữ này, Tần Lạc cũng chẳng có cách gì truyền thụ tài tán gái cho Long Vương được cả.
Thầm nghĩ, đợi đến khi khách dời đi rồi, thì hắn nhất định sẽ dạy cho sư phụ vài tuyệt chiêu mới được.
"Đợi chút." Người phụ nữ gọi giật lại.
"Còn việc gì nữa sao?" Tần Lạc quay người lại hỏi.
"Tháng sau Thiên Trọng xuất viện, tôi chiêu đãi một số khách mời là bạn của Thiên Trọng, đến lúc đó tôi sẽ bảo người đi đón cậu nhé." Người phụ nữ dùng giọng điệu chắc nịch nói, cứ như là chắc một trăm phần trăm Tần Lạc sẽ đồng ý đi vậy.
Tần Lạc cười nói: "Vâng, được. Nếu đến lúc đó cháu có thời gian"
Hắn cũng muốn biết xem mẹ con nhà này muốn làm trò gì?
Muốn cầu hòa sao? Tần Lạc cười nhạt.
Với tính cách của Hoàng Thiên Trọng thì làm sao có thể làm một việc như vậy được chứ?
..........
Đi ra khỏi tiểu viện, Tần Lạc lại quay về ngôi lầu trắng mà mấy người Ly ở đó, vừa lúc gặp Ly đang định ra ngoài.
Ly liếc nhìn Tần Lạc một cái rồi đi thẳng đi.
"Ly. Đợi đã." Tần Lạc gọi với theo.
Ly dừng bước, lạnh lùng hỏi: "Có chuyện gì sao?"
Đúng rồi, chính lả cái thái độ này. Tần Lạc cảm thấy lần này trở lại đây Ly có phần lạnh nhạt với mình.
Đôi khi còn châm chọc, khiêu khích, nói móc, đả kích mình nữa. Tất nhiên là ngày trước nàng cũng thích làm vậy, từ ngày đầu tiên hai người quen nhau đã không ngừng tranh cãi nhau rồi.
Nhưng, lần này điều đó thể hiện ra ngoài một cách rõ rệt. Tần Lạc cứ muốn tìm cơ hội để hỏi rõ ngọn ngành thì vừa lúc đụng phải Ly ở đây.
"Em đang giận tôi sao?" Tần Lạc cười hề hề hỏi
"Vâng." Ly đáp lại.
"Vì sao vậy?" Tần Lạc mơ màng hỏi. "Tôi làm sai điều gì rồi sao? Hay là có chỗ nào đắc tội với em?"
"Anh muốn nghe lời nói thật hay là lời nói dối?" Ly hỏi lại.
"Lời nói thật." Tần Lạc nói.
"Lời nói thật thì tôi không muốn nói."
"Thế còn lời nói dối thì sao?"
"Tôi không biết nói dối"
"_____" Tần Lạc cười khổ, nói: "Nói gì thì nói, chúng ta cũng được coi là bạn bè. Khi em còn ở bên ngoài, tôi cũng nhớ em lắm. Bây giờ em an toàn trở về thì tôi rất vui"
"Sao anh biết là tôi an toàn trở về?" Ly cắt ngang lời Tần Lạc nói.
"Em bị thương ở đâu sao?" Tần Lạc kinh ngạc hỏi.
Mấy ngày này hắn đều ở bên cạnh Văn Nhân Mục Nguyệt, tâm chí đều để ở chỗ nàng hết, đúng là không để ý gì đến tình hình sức khỏe của Ly.
"Thế thì đã làm sao?" Ly không khách khí nói.
"Nếu bị thương thì phải điều trị chứ." Tần Lạc đang định giơ tay ra cầm lấy cổ tay Ly, muốn bắt mạch cho nàng.
Ly bỗng giở chiêu cầm nã thủ, tóm lấy tay Tần Lạc, kẹp đầu hắn vào nách.
Tần Lạc chỉ cần giơ cái mặt ra hơn một chút là có thể cảm nhận được bộ ngực mềm mại của nàng rồi.
"Ngày nào anh cũng bận thế thì làm sao có thời gian lo lắng cho sự sống còn của tôi?" Ly căm hận nói.