Có vài khán giả có mục đích khác đang đứng ở ngoài, may mắn được nghe tràng diễn thuyết của Tần Lạc, họ cũng cảm thấy trong người máu nóng sôi trào, cổ họng thấy khô, giống như có một thứ gì đó muốn phá thể chui ra vậy.
Chủ nhiệm Hùng dùng ngón tay ẩn gọng kính trên sống mũi lên, quay sang nói với Trần Hiểu Tuyết:"Sinh viên mà cô nói đây sao?"
"Chủ nhiệm, cái này....là do tôi điều tra không rõ ràng, tôi không ngờ cậu ấy là giảng viên thật, thật xin lỗi." Trần Hiểu Tuyết mặt khó coi như cá chết, ánh mắt nhìn Lâm Hoán Khê càng thêm ác độc hơn.
Nàng đẩy tất cả trách nhiệm việc mình bị rơi vào hoàn cảnh khó xử như vậy lên người Lâm Hoán Khê, chứ không nghĩ việc này có tí quan hệ nào với mình.
Có một vài người luôn luôn nghĩ mình không có lỗi lầm gì cả.
"Nói lung tung." Chủ nhiệm Hùng tức giận nói:"Cô Trần, chức trách của cô là làm việc cho tốt, sau này ít đi truyền bá những tin đồn thất thiệt như vậy đi, việc này không chỉ làm ảnh hưởng tới tình cảm giữa các đồng nghiệp, mà còn khiến thanh danh của cô xấu đi."
"Vâng, chủ nhiêm, thật xin lỗi." Trần Hiểu Tuyết gật đầu liên tục.
"Cô không nên xin lỗi tôi mà hãy xin lỗi với cô Lâm. Được rồi, quay về làm việc cả đi." Chủ nhiệm Hùng nói xong liền xoay người đi về hướng học viện công nghệ sinh học. Bạn đang đọc truyện được lấy tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.
"Hừ." Trần Hiểu Tuyết hung hăng trừng mắt nhìn Tần Lạc đang đứng trên bục giảng trong lớp học, lại liếc mắt khinh bỉ nhìn Lâm Hoán Khê một cái rồi gõ gót giày cồm cộp bỏ đi.
Từ đầu đến cuối, vẻ mặt Lâm Hoán Khê vẫn không hề thay đổi.
Nàng chỉ chăm chú nhìn nam nhân mặc trường bào đứng trong phòng học kia, bộ quần áo đó là do nàng bỏ tiền mua, hắn mặc trên người sao lại tiêu sái, mạnh mẽ đến vậy.
Người thanh niên này có trái tim thật kiên cường và khoan dung.
Những lời chỉ trích đám sinh viên của hắn giống như tiếng sét nổ bên tai, vang rền vọng mãi. Câu nói "y thuật của tôi không rẻ mạt như vậy" đầy khí phách càng giống một con dao nhọn, một dao đâm trúng nơi yếu ớt nhất trong lòng người.
Hoa hạ bao la, báu vật đất nước, trầm luân trăm năm, nguy nan sớm chiều.
May thay, may thay chúng ta có Tần Lạc.
Có anh ở đây, ai dám nói Trung y không có ngày quật khởi?
Có anh ở đây, ai dám nói Trung y không có lúc vang danh?
Có anh ở đây, y hồn y đạo bất diệt.
Có anh ở đây, Trung y sẽ có tương lai.
Trong phút giây đó, Lâm Hoán Khê cảm thấy tâm hồn mình hơi rung động. Như làn gió lướt qua sông, như mè trắng nhảy khỏi nước, như tiếng phạn âm tố cầm...
Cảm giác này thật ấm ápm thật rõ ràng, nó xóa tan đi những âm u trong lòng nàng, để nơi sâu thẳm nhất được tưới tắm bởi tình thương, vén đi mây mờ thấy được trăng sáng.
Cảm giác như vậy thật tuyệt!
Tần Lạc sớm phát hiện ra nhóm người Lâm Hoán Khê đứng ở ngoài lớp học, tất cả những việc này đều nằm trong dự đoán của hắn. Hắn đã đọc thuộc tâm lý học nên hiểu rất rõ các suy nghĩ của loại nữ nhân như Trần Hiểu Tuyết, nên dĩ nhiên cũng có thể đoán ra được nàng ta định làm gì.
Mỉm cười với Lâm Hoán Khê đang đứng ở ngoài cửa sổ, sau đó Tần Lạc nói với sinh viên cả lớp:"Giờ tôi cho các bạn một cơ hội lựa chọn, cũng là một cơ hội duy nhất. Ai không muốn học lớp của tôi thì bây giờ có thể ra ngoài. Tôi nói được là làm được, lúc thi cuối kỳ dù người đó không trả lời được câu hỏi nào thì tôi vẫn sẽ cho người đó sáu mươi điểm."
Tất cả mọi người đều ngồi yên, không ai đứng lên cả.
Nam sinh mặc đồ tây quét mắt nhìn cả lớp một lần rồi hô tướng lên:"Có ai ra ngoài chơi không? Pizza Hut, tôi mời hết."
Nếu trước kia gã hô như vậy thì chắc mọi người sẽ hưởng ứng, vì dù sao thì Pizza Hut cũng rất xa xỉ với tầng lớp sinh viên đại học, không phải ai cũng có tiền để đến những nơi như vậy tiêu xài.
Thế nhưng lần này đã khiến gã phải thất vọng, không một ai trả lời, tất cả mọi người đều lạnh lùng nhìn gã.
Nam sinh mặc đồ tây lúc này mới phát hiện ra mình đã bị cô lập trong lớp học.
Sắc mặt gã trở nên âm trầm, gã cười cười đưa tay kéo bạn gái đi, vừa đi vừa nói với Tần Lạc: "Giờ chúng ta mới chỉ bắt đầu, ông cứ chờ đó."
Tần Lạc cũng lười chẳng muốn nói nữa, thay vào đó bước ra mở cửa cho gã.
"Tôi không đi, tôi vẫn muốn đi học, anh đi một mình đi." Bạn gái của nam sinh mặc đồ tây tức giận hất tay gã ra, nói.
"Con ...ĩ, cô cũng chờ đấy." Trước mặt mọi người bị nữ nhân của mình cự tuyệt, nam sinh mặc đồ tây càng bẽ mặt hơn, gã nói đầy thù hận.
"Cậu xong chưa? Xong rồi thì đi nhanh nhanh đi, dài dòng gì thế?" Gã to con lúc nãy đòi xem giấy chứng minh công tác của Tần Lạc tỏ vẻ tức giận mắng.
Tần Lạc đã chỉ ra nguyên nhân trên mặt gã có nhiều mụn là do mất cân bằng nội tiết, hơn nữa còn viết cho một phương thuốc điều trị, cho nên gã to con này bắt đầu nghe lời Tần Lạc răm rắp.
Mọi người đều thích cái đẹp, chẳng qua đa phần lớn lên không có được khuôn mặt đẹp mà thôi.
Nam sinh mặc đồ tây ngón tay chỉ chỉ gã to con rồi đùng đùng bỏ đi.
Đợi nam sinh mặc đồ tay bước ra ngoài, Tần Lạc trên mặt nở một nụ cười, hỏi lại lần nữa: "Còn có ai muốn đi không? Nếu như không đi thì từ hôm nay sẽ là sinh viên của tôi."
"Thưa thầy, chúng em không đi, đánh chết chúng em cũng không đi."
"Thế là được rồi, chúng ta cũng không phải toàn là đầu đất, đã lên đại học rồi, ai chẳng muốn học thêm chút kiến thức."
"Thầy ơi, thầy đẹp trai như vậy nên chúng em không muốn đi, ngồi đây nhìn thầy là thỏa mãn rồi."
"......."
Tần Lạc cười khổ nhìn những nữ sinh lưu lại bởi vì mình đẹp trai, nói:"Nếu đã ở lại thì phải học tập cho tốt, trong kỳ thi cuối kỳ mà không đạt được chín mươi lăm điểm thì tôi sẽ lại khuyên bạn rời đi."
"Oa, thầy sẽ không nghiêm khắc như vậy chứ?"
"Thầy ơi, cả đời này em chưa từng thi được điểm cao như vậy đâu."
"Thầy ơi, tha cho chúng em một con đường sống đi. Dù sao chúng em cũng ở lại vì thích thầy mà."
Tần Lạc nhìn những khuôn mặt thanh xuân, những nụ cười vui vẻ kia mà thầm cảm khái, bọn họ sao có thể biết được mình đã phải trải qua những gì?
Ba tuổi bắt đầu học "Thang đầu ca" (bài ca sắc thuốc), năm tuổi học "Thương hàn luận", mười tuổi học "Thảo mộc", sau mười hai tuổi bắt đầu ghi nhớ các phương thuốc - Bạn có biết Trung Quốc có bao nhiêu loại dược liệu không? Có biết những loại dược liệu này có thể cấu thành bao nhiêu phương thuốc không?
Nhưng dưới sự yêu cầu nghiêm khắc của gia gia Tần Tranh, Tần Lạc cũng không dám qua quýt, chỉ cần đọc sai một loại dược thảo hoặc đơn thuốc là sẽ bị gia gia phạt trồng cây chuối---dĩ nhiên, trên chân còn phải để một bát nước nữa.
Những cô cậu này so với mình thì may mắn hơn nhiều.
"Các bạn không có quyền cò kè mặc cả, bởi vì tôi là thầy của các bạn." Tần Lạc nghiêm mặt nói.
Bỗng, hắn cảm thấy những lời này hơi quen quen.
Năm đó, chính hắn cũng cảm thấy bất mãn với sự nghiêm khắc của gia gia, lão đầu tử kia đã nghiêm mặt nói với hắn:"Cháu không có quyền mặc cả với ta, bởi vì ta là gia gia của cháu."
Lúc trước thì cay câu nói này thế, nhưng bây giờ lại thấy nó thân thiết xiết bao.
Tần Lạc gõ gõ tay lên bục giảng, ngăn những tiếng ồn ở dưới bục lại rồi nói:"Cất hết sách giáo khoa của các bạn lại, bởi vì những gì trong sách nói tôi đều biết. Mà những thứ tôi biết, họ lại không viết được ra. Bắt đầu từ hôm nay, tôi sẽ dạy các bạn Trung y thật sự."
Rào rào!
Đám sinh viên nhanh chóng nhét quyển "Trung y chẩn đoán học" sang một bên, vẻ mặt mong đợi chờ Tần Lạc giảng bài.
Theo học thầy giáo như vậy, con mịa nó thật thích thú.
***
Chuông hết tiết vang lên, bóng lưng Tần Lạc vừa mới biến mất, đám sinh viên trong phòng đã ầm ầm cả lên.
Bọn họ đã bị hoãn cái sự sung sướng này quá lâu, vội tới mức chỉ muốn tìm người để nói chuyện, chia xẻ.
"Trời a, thầy Tần đẹp trai quá, rất có vị nam nhân, cực cá tính... yêu chết mất thôi." Một nữ sinh ôm lấy tay bạn hét lên. Nữ sinh ở tuổi của các nàng vẫn đang trong giai đoạn ôm ấp những mối tình mộng mơ.
"Cậu đừng hoa si như vậy có được không? Khiến người ta khinh bỉ, có điều, thầy Tần quả thật rất hấp dẫn, vẫn mặc trường bào, trông giống như Lỗ Tấn vậy... quá đẹp trai mà...."
"Hắc, Mãnh ca, anh nói tên Mã Hằng hạ độc thủ với thầy Tần không? Chúng ta nên đề phòng một chút. Tương lai, tiền đồ của em đều cậy vào thầy Tần cả đấy." Một nam sinh chạy đến trước mặt gã to con nói.
"Gã dám, lão tử sẽ phế gã đi." Lý Mãnh nắm chặt tay lại nói.
Nhìn những khuôn mặt tình xuân phơi phới của các nữ sinh trong lớp, Vương Cửu Cửu thấy rất khinh thường bước ra khỏi lớp.
Ở hồ sen cạnh khu nhà dạy học, Vương Cửu Cửu đang ngồi ngơ ngẩn bên hồ. Hồi lâu sau, nàng rút trong túi ra một chiếc điện thoại màu hồng lung linh xinh xắn.
Sau khi ấn dãy số, đợi đầu bên kia vừa bắt máy, Vương Cửu Cửu liền hét vào trong loa: "Trương Y Nghi, con yêu rồi, vừa gặp đã yêu."
Đầu bên kia truyền lại tiếng thở hổn hển vì tức giận của một nữ nhân, người đó mắng: "Đứa mất dạy này, làm gì có đứa con gái nào gọi thẳng tên mẹ nó? Con còn dám gọi nữa, có tin mẹ trừ hết tiền tiêu vặt tháng này của con không?"
"Trừ hết thì cứ trừ, cùng lắm thì con tìm bố. Trước kia không phải mẹ vẫn cho con gọi là Trương Nghi Y sao?" Vương Cửu Cửu bĩu môi dè bỉu, nói.
Mẹ của Vương Cửu Cửu sinh con từ khi còn rất trẻ, sinh Vương Cửu Cửu xong trông vẫn giống như một cô gái, không nhìn ra dấu vết nào của người đã có chồng, sinh con.
Đợi đến lúc Vương Cửu Cửu lớn hơn một chút, khi nàng mang con gái ra ngoài chơi với bạn, đều căn dặn con gái trước rằng phải gọi nàng là "Dì" hoặc "Chị", còn nàng cũng nói dối rằng đây chỉ là con gái của một người chị họ xa thôi.
Vương Cửu Cửu tức lắm, liền gọi thẳng tên của mẹ ra. Sau này khi mọi người đều biết Vương Cửu Cửu là con của Trương Nghi Y, Vương Cửu Cửu nhưng vẫn cố chấp gọi thẳng tên của mẹ. Trương Nghi Y kháng nghị rất nhiều lần nhưng không được, hai mẹ con vì chuyện này mà không ít lần đã đánh nhau.
"Thôi được rồi, chuyện này cứ để đấy, đợi con về mẹ sẽ xử lý con sau. Mà con vừa nói gì? Yêu?... Trời ơi, con ơi, con đã yêu rồi sao? Con cái nhà ai mà bất hạnh đến vậy, tự dưng lại bị con xem trọng?"
"Trương Nghi Y, rốt cục mẹ có phải là mẹ ruột của con không? Khó khăn lắm con mới tìm được cảm giác yêu thương, vậy mà lại bị mẹ đả kích như vậy! Không nói nữa, con muốn tắt điện thoại." Vương Cửu Cửu giận dữ nói.
"Ây da, con gái, con gái ngoan, con gái bảo bối, mẹ sai rồi, mẹ chỉ nói đùa thôi. Con gái mẹ chim sa cá lặn, hoa nhường nguyệt thẹn, được di truyền những một nửa gien tốt của mẹ như vậy...con xem trọng nam nhân nào thì đấy chính là may mắn hắn tu năm trăm năm mới có được. Nói đi, hắn ta là ai? Mẹ con nhất định sẽ ủng hộ, mẹ tặng cho con hai chữ này: Cua hắn!"
"Anh ấy là giảng viên của con." Vương Cửu Cửu nhỏ giọng nói.
"Cua hắn." Trương Nghi Y hăng hái nói: "Đợi chút đã, giảng viên?"
Vương Cửu Cửu nghe ra tiếng nói của mẹ hơi run run.
"Vâng, giảng viên mới tới."
"A ha ha, con mắt của con gái ta có khác, quả nhiên khác với người thường, ngay cả thích nam nhân cũng biết chọn thưởng thức như thế." Trương Nghi Y ở đầu bên kia cười phá lên, Vương Cửu Cửu vội vàng giơ điện thoại ra xa tai một chút.
"Có đến năm mươi tuổi không?" Trương Nghi Y ngừng cười, thấp thỏm hỏi.
"Trương Nghi Y, con đang nói thật với mẹ đấy, mẹ đừng có đùa nữa được không? Không thì con với mẹ cắt đứt quan hệ mẹ con." Vương Cửu Cửu giận dữ dẫm chân, nàng thực sự không có cách nào để trị được bà mẹ cực phẩm này.
Kiếp trước không biết bố gây ra tội nghiệt gì đây? Để kiếp này cưới phải một yêu nghiệt như vậy.
"Con cái mất dạy, mẹ nói thật đấy. Nếu hắn hơn năm mươi tuổi thì không bàn nữa, không đến lúc hắn bước vào cửa nhà ta, bố con phải gọi hắn là con rể hay là gọi là đại ca đây?"
Vương Cửu Cửu phì cười, nói:"Mẹ, mẹ đúng là mẹ ruột của con, con thật sự khâm phục mẹ, trí tưởng tượng của mẹ thật quá phong phú đi. Anh ấy còn rất trẻ, chưa tới ba mươi."
"Giảng viên mà chưa tới ba mươi? Con gái à, mẹ sẽ tặng con hai chữ: Cua hắn! Cua hắn! Cua hắn! Con không làm được thì mẹ sẽ tự thân xuất mã."
"....." Vương Cửu Cửu đúng là khóc không ra nước mắt.
Mẹ ra tay, đến lúc đó bạn trai sẽ là của con hay là của mẹ đây?