Bạch Phá Cục gật gật đầu, nghiêm mặt nói:" Chuyện này tôi cũng nghe người ta nói qua. Hai bên có sự nhầm lẫn. Nếu anh Tần nói một tiếng, chúng tôi sẽ dàn xếp cho. Vì việc nhỏ mà tổn thương đến tình cảm thì thật không đáng, phải không?"
Tần Lạc nói: "Quả đúng như vậy. Tôi vội vàng theo Thái bộ trưởng tới đây cũng vì để giải quyết vấn đề này"
"Anh nói gì?" Bạch Phá Cục xoay người về phía Bạch Tàn Phổ, lên tiếng hỏi.
"Thì đúng là như vậy."Bạch Tàn Phổ trả lời. Hắn sai thuộc hạ đưa khăn tay để lau vết máu trên khóe mắt. " Điều kiện tôi đã nói rồi, nhưng hiện tại tôi muốn xem thái độ của bọn chúng như thế nào?"
"Có thể thay đổi một điều kiện được không?" Tần Lạc cười ha hả nói: "Nếu không tôi hỏi ý các nàng? Các nàng là người bị hại, xem ý họ như thế nào. Họ muốn đưa ra điều kiện gì,chúng tôi sẽ tận lực làm họ hài lòng. Anh thấy như vậy được không?"
"Đúng là chuyện của các nàng nhưng cũng là danh dự của tôi. Chuyện này có liên quan gì đến các nàng? Cũng không đến lượt các nàng làm chủ". Bạch Tàn Phổ nói tiếp: "Bạn của anh phải xin lỗi họ. Đây là điều kiện duy nhất của tôi"
Tần Lạc cũng nhún nhún vai, nói với Bạch Phá Cục: "Anh Bạch, anh cũng thấy đấy ai cũng muốn giải quyết vấn đề này, nhưng xem ra sự tình không đơn giản như chúng ta đã nghĩ."
Bạch Phá Cục nhìn Bạch Tàn Phổ nói: "Tàn Phổ, chuyện này như vậy coi như xong?"
"Vì cái gì mà bỏ qua?" Bạch Tàn Phổ tự hỏi
"Tần Lạc là bạn của tôi, lại là bạn thân. Nếu vị khách kia chính là bạn của Tần Lạc. Chúng ta ít nhiều cũng nên giữ chút thể diện." Bạch Phá Cục cười nói.
"Người đó là Văn Nhân Mục Nguyệt?" Bạch Tàn Phổ nhìn Tần Lạc, cười nói: "Anh thật không phải là thầy thuốc bình thường. Khó trách anh lại kêu ngạo như vậy. Hóa ra anh quen Văn Nhân Mục Nguyệt và công tử Tần Tung Hoành? Nếu tối nay anh có thể mời hai người kia cùng đến, tôi sẽ bán thể diện cho anh."
Tần Lạc cười nói: "Tôi không quen Tần Tung Hoành, cho nên tôi không muốn mời anh ta. Đây là việc của chúng ta, cần gì phải phiền đến bọn họ chứ?"
"Làm vậy thật có lỗi." Bạch Tàn Phổ nói
"Tàn Phổ! Nghe anh, quên chuyện này đi". Sắc mặt Bạch Phá Cục trầm xuống nhìn chằm chằm em mình.
"Bạch Phá Cục, anh lấy thân phận gì nói với em?" Bạch Tàn Phổ hếc mắt lên hỏi Bạch Phá Cục.
"Anh dùng thân phận Bạch Phá Cục nói với em." Ánh mắt Bạch Phá Cục sáng ngời, hắn nhìn người em không chớp mắt mà nói.
"Không thể cho qua!" Bạch Tàn Phổ cố chấp nói
Tần Lạc có vẻ miễn cưỡng. Không ngờ Bạch Tàn Phổ lại điên cuồng đến thế. Cha mẹ Bạch Phá Cục đã chết cả, hắn là người thừa kế của Bạch gia nên rất được coi trọng, không ngờ chính người em mình lại không giữ thể hiện cho mình.
"Chúng ta đi." Bạch Phá Cục nói với Tần Lạc.
Tần Lạc gật đầu, nhìn về phía Tôn Nhân Diệu ra hiệu cho bọn họ chạy nhanh lại đây. Bạch Phá Cục cũng sai thủ hạ giúp bọn họ đem những người bị thương nằm bất động trên đất lại đây.
Tần Lạc kéo tay Vương Cửu Cửu đi, khiến cô bé mừng thầm trong lòng. Hắn thực chất không muốn chiếm người nhưng do Bạch Tàn Phổ cứ như con hổ đói nhìn chằm chằm vào bọn hắn. Hắn sợ khi động thủ, Vương Cửu Cửu sẽ không tránh khỏi tổn thương.
Tuy cô gái có trang phục rất gợi cảm nhưng cũng toát lên khí chất anh hùng không kém cũng xông lên yểm trợ. Vương Cửu Cửu và Tần Lạc cũng rất lo cho thân thể Bạch Phá Cục bị tổn thương.
Bạch Phá Cục xung trận lên trước, Tần Lạc cùng Vương Cửu Cửu theo sau. Sau đó, là Tôn Nhân Diệu cùng đám bạn bè kia.
Bọn thuộc hạ của Bạch Tàn Phổ không dám chặn Bạch Phá Cục. Vì chưa có lệnh thả bọn họ đi cho nên bọn thủ hạ chỉ có thể lùi về phía sau cố gắng duy trì vòng vây. Bạn đang đọc truyện được lấy tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.
Khi Bạch Phá Cục sắp tiến vào cửa, vòng vây của bọn hộ vệ sắp bị vỡ ra. Bạch Tàn Phổ nói:
"Một người cũng không thể đi.". Hắn bưng chén rượu hồng, tư thế vẫn tao nhã, thế nhưng gương mặt dính máu kia lại có phần đáng sợ.
Những lời này chính là hiệu lệnh. Đám hộ vệ nhận được mệnh lệnh lập tức tiến lên đánh tới từ phía sau Tần Lạc và Tôn Nhân Diệu.
Tuy chỉ là những người hầu cận nhưng chỉ số thông minh của đám người này không thấp chút nào. Chúng biết không phải dễ dàng có thể động đến Bạch Phá Cục.
Bạch Phá Cục cũng có bốn tên thuộc hạ. Nhưng vì phải cõng Tôn Nhân Diệu đang bị thương nên họ không có cách tới đây ngăn cản.
Bạch Phá Cục không nghĩ rằng Bạch Tàn Phổ ngoan cố đến thế, chính mình cũng muốn ngăn lại.
Hắn trợn mắt quát lớn: "Muốn chết à!"
Sau đó, hắn tung ra một cú đấm như trời giáng vào trúng vào mũi một tên hộ vệ.
Thanh âm " răng rắc", cái mũi đã bị đánh gãy. Máu tươi phun ra, tên hộ vệ bưng cái mũi đau đớn ngồi phịch xuống đất.
Bạch Phá Cục bị chọc giận, hắn như con mãnh hổ xổng chuồng. Mỗi quyền cước của y tung ra là có một người ngã rạp xuống đất, có người bị hắn trực tiếp tung một quyền đánh bay ra ngoài.
Động tác của hắn chủ yếu là công phu Hoa Hạ, nhưng được dung hợp Thái Cực Quyền cùng một ít tư thế Quyền Đạo. Bạch Phá Cục là một trượng phu không an phận, bất kể lúc nào có hứng thì sẽ không bỏ qua..
Tần Lạc cũng thừa biết tài nghệ của Bạch Phá Cục là không tồi, nhưng lại không ngờ hắn dũng mãnh đến thế.
Ở phía sau, Tần Lạc cũng không hề nhàn rỗi.
Vì ban nãy hắn lấy cái chai đập lên đầu Bạch Tàn Phổ, làm cho hắn càng thêm căm giận. Bọn họ không dám công kích Bạch Phá Cục cho nên mục tiêu đều trút xuống Tần Lạc.
Tần Lạc nhìn thấy người trung niên bên cạnh, tài nghệ quả không sai, xem ra không nguy hiểm. Cho nên hắn một lòng một dạ bảo vệ Vương Cửu Cửu.
Từ khi Tần Lạc theo học ở Long Tức gần như tinh thông, đối phó với một số tên xã hội đen kiểu này có vẻ dễ dàng. Hôm nay cũng không ngoại lệ, tuy tài nghệ của hắn không tồi nhưng khiến Tần Lạc cảm thấy không khác gì cao thủ.
Tay trái Tần Lạc kéo Vương Cửu Cửu, tay phải phối hợp hai chân linh hoạt. Hắn phản kháng mạnh mẽ, người của Hắc Y Nhân liên tiếp ngã xuống, nằm đầy trước mặt.
Tần Lạc nhanh nhẹn khống chế cổ tay một tên, hắn không thể giãy giụa, rất nhanh chân phải tung ra một cước hiểm hóc, đá ra trúng vào một trong vị trí yếu ớt nhất của đàn ông, đó là bộ hạ.
"A……a……a"
Người đàn ông thét lên đau đớn, quỳ gối xuống mặt đất, tiếng "A……" không còn tròn vẹn, sau đó hắn ngã xuống mặt đất không một tiếng động. Thân thể run rẩy trông có vẻ khổ sở.
Tần Lạc liếc nhìn Vương Cửu Cửu, nàng cười đắc ý với Tần Lạc
"Tôi không tha cho anh đâu". Nàng cười lên ha hả. Sau đó nàng nhảy lên, tung ra một cước, đá bay một cái từ phía sau Tần Lạc.
Tần Lạc thấy bộ dáng nàng nhảy lên, liền nói: "Cẩn thận."
"Không việc gì. Ta đây là mỹ nhân kế." Vương Cửu Cửu cười hì trả lời, động tác của nàng nhanh nhẹn không kém.
"Đùng!"
Tiếng súng đột nhiên vang lên, âm thanh làm cho mọi người đều đinh tai nhức óc.
Mọi người sợ hãi, liền dừng tay, quay đầu nhìn về Bạch Tàn Phổ đang giơ súng nhắm vào Tần Lạc.
Đương nhiên, Vương Cửu Cửu ngoại lệ. Nàng thừa dịp mọi người đều ngẩn ngơ, nàng lao ra đi giải quyết ba tên thị vệ. Khi Bạch Tàn Phổ dứt tiếng súng bắn chỉ thiên, nàng mới an phận giống như một cô tiểu thư bé nhỏ, vẻ mặt lại hiền dịu đứng cạnh Tần Lạc.
Bạch Tàn Phổ không ngờ Tần Lạc lợi hại vậy, hơn mười người vây quanh, mà hắn vẫn có thể chế ngự.
Hắn dùng súng chỉ vào Tần Lạc: "Tôi thừa nhận tài nghệ của anh không sai. Nhưng tốt nhất anh đừng động đậy nữa."
"Anh không dám giết tôi." Tần Lạc nhìn hắn vẻ mặt vẫn cười tươi. "Tôi không dám giết anh cũng như anh không dám giết tôi".
"Đúng vậy. Tôi quả thực không dám giết anh". Bạch Tàn Phổ gật đầu nói. "Nhưng nếu anh không nghe lời thì….."
Hắn chỉ vào tên trọc đầu, trên mặt có vết sẹo, tay cũng cầm súng chỉ vào mặt Tần Lạc nói: "Thì hắn sẽ giết anh".
"Thế tội!" Đây là một phương án điển hình. Một số kẻ có quyền lực thường dùng để che miệng thiên hạ.
Bọn họ nuôi một số tử sĩ bên cạnh, khi họ cần tử sĩ đó sẽ thay thế chủ nhân xử lý, tử sĩ sẽ gánh chịu mọi tội ác cho chủ nhân.
"Anh cũng không dám để tôi bị sát hại." Tần Lạc nói
"Mạng của hắn là do tôi cứu. Mọi thứ của hắn đều là tôi cho. Vài năm trước, nếu không có tôi hắn đã chết rồi. Cho nên hắn phải nghe lệnh tôi. Bạch Tàn Phổ nhìn tên trọc đầu nói.
"Tôi đã nói, anh sẽ không để tôi bị sát hại."
"Anh đừng đánh giá lòng khoan dung của tôi cao quá." Bạch Tàn Phổ cười nhạt nói.
Tần Lạc lẩm nhẩm, sau đó lấy ra từ trong ống tay áo một tấm thẻ bài, để trước ngực nói: "Nếu anh biết nó, anh sẽ hiểu tác dụng của nó như thế nào? Cho dù anh là Bạch Tàn Phổ cũng không dám."