"Ý anh nói là Quản Tự bắt cóc Lăng Tiếu sao?" Trữ Toái Toái trừng mắt lên hỏi. Vốn mắt cô đang sưng đỏ vì khóc nhiều rồi.
Biến động càng ngày càng lớn, nước mắt lưng tròng, giống như những viên đá quý tuôn rơi.
"Đúng vậy". Tần Lạc khẳng định. Nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Trữ Toái Toái, Tần Lạc thầm nghĩ, có lẽ ngay đến cả cô cũng không thể tin được Quản Tự là người như vậy?
Tần Lạc tập trung suy nghĩ một chút, nếu như không có Lâm Hoán Khê thì có chính hắn lần đầu tiên gặp Quản Tự cũng có thể bị mặt nạ của hắn lừa gạt. Bởi vì hắn thật sự là một người đàn ông rất có mị lực, loại mị lực này không chỉ nhằm vào phụ nữ, mà đối với cả đàn ông khi tiếp xúc với hắn.
Cũng vì lý do đó mà bên cạnh hắn có nhiều bạn bè tốt như vậy. Lý Lệnh Tây một giây đi đến cái chết luôn, có lẽ còn không biết người hại chết mình là người mà mình tin tưởng nhất cũng nên?
"Sao lại có thể như vậy?" Trữ Toái Toái điều khiển chiếc xe hướng đến nhà Quản Tự, vừa lái xe vừa nói: "Tại sao hắn lại muốn làm như vậy? Từ nhỏ Lăng Tiếu đã thích hắn, luôn coi hắn như thượng đế, hắn muốn gì cũng có thể đạt được. Tại sao hắn lại muốn bắt cóc Lăng Tiếu?"
"Bởi vì hắn muốn khống chế Lăng Vẫn". Tần Lạc kiên nhẫn giải thích. "Trưa nay Lăng Vẫn đã hẹn gặp tôi, hắn nghi ngờ Quản Tự có liên quan đến cái chết của Lý Lệnh Tây. Nói cách khác, vì sao Lăng Vẫn lại cố ý bảo cô gọi điện cho tôi, còn cho cô số điện thoại của tôi nữa?"
Trữ Toái Toái cau mày, nói: "Sao Quản Tự lại làm như vậy? Lý Lệnh Tây, Lăng Vẫn đối với hắn tốt như vậy, bọn họ cũng luôn coi nhau là bạn thân. Tại sao Quản Tự lại muốn giết bọn họ chứ?"
"Luôn có lý do". Tần Lạc nói. "Chỉ là chúng ta tạm thời không biết đó là lý do gì thôi. Không chừng sẽ nhanh chóng biết được thôi".
"Tôi không thể nào tin nổi". Trữ Toái Toái nói. "Cũng không hi vọng đó là sự thật. Thật là kinh khủng".
Tần Lạc cười khổ.
Tần Lạc cũng đã từng trải qua chuyện giốn như thế này, nên khi nói với Trữ Toái Toái hắn hiểu rõ cảm xúc của cô. Khi hắn biết người bắt cóc Bối Bối chính là Tần Minh cũng không thể tin nổi và cũng không muốn chấp nhận chuyện đó.
Nhưng… sự thật vẫn luôn là sự thật.
Có lẽ phụ nữ thì lương thiện và đơn giản hơn một chút, các cô thường hay dùng cảm tính để đánh giá mọi chuyện và dễ dàng bị tình cảm của mình thao túng. Nhưng, Tần Lạc biết, người như Lăng Vẫn tuyệt đối sẽ không làm những chuyện không đâu. Nói cách khác, Lăng Vẫn đã bảo Trữ Toái Toái gọi điện thoại cho Tần Lạc chắc chắn là có động cơ.
Quản Tự dùng Lăng Tiếu để uy hiếp Lăng Vẫn, tất nhiên là Lăng Vẫn phải yên lặng không được có hành động gì. Hắn gọi điện cho Trữ Toái Toái, cũng chính là gián tiếp cầu cứu Tần Lạc.
Nếu như chính mình cũng không hiểu ý đó thì thật là ngu ngốc, Tần Lạc thầm nghĩ.
"Cô thử gọi lại cho Lăng Tiếu lần nữa đi". Tần Lạc nói với Trữ Toái Toái.
Trữ Toái Toái liền mở máy gọi lần nữa cho Lăng Tiếu, nhưng tổng đài thông báo thuê bao vừa gọi ngoài vùng phủ sóng".
"Mới vừa rồi còn có chuông nhưng không thấy ai nghe máy, vậy mà bây giờ đã ngoài vùng phủ sóng. Xem ra hắn đã hết kiên nhẫn rồi". Tần Lạc nói.
Nghĩ đến chuyện Lăng Tiếu có thể gặp nguy hiểm, Trữ Toái Toái lần nữa nhấn mạnh ga, chiếc Mercesdes màu bạc như muốn bay đi.
Chiếc xe chạy thẳng đến trước cửa biệt thự của Quản Tự, Trữ Toái Toái nhảy xuống xe ấn chuông cửa.
Quản Tự thông qua hệ thống camera nhìn thấy Trữ Toái Toái đi đến cùng với Tần Lạc,do dự trong chốc lát có nên mở của cho bọn họ vào hay không?
"Quản Tự đại ca, Lăng Tiếu ở nhà anh phải không? Tôi gọi điện suốt cho cô ấy mà không thấy Lăng Tiếu bắt máy. Tôi rất sốt ruột!" Trữ Toái Toái nhìn chằm chằm vào mặt Quản Tự, muốn nhìn kỹ từng phản ứng của hắn xem có đúng như lời nói của Tần Lạc là hắn là người xấu không.
"Đúng". Quản Tự thẳng thắn nói. "Cô ấy uống hơi nhiều rượu nên giờ đang ngủ thiếp đi".
Tiếp đó, ánh mắt hắn lại chuyển sang phía Tần Lạc, vừa cười vừa nói: Tần tiên sinh đại giá quang lâm, thật sự làm cho người khác bất ngờ!"
"Tôi đang cùng đi ăn cơm cùng Trữ Toái Toái bên ngoài, cô ấy không gọi được Lăng Tiếu nên kéo tôi đến đây hỏi anh xem thế nào". Tần Lạc vừa cười vừa nói.
"Xin mời vào uống nước". Quản Tự tránh người sang một bên và mời Tần Lạc cùng Trữ Toái Toái vào nhà.
Trữ Toái Toái vừa bước vào phòng khách, liền đã thấy Lăng Tiếu nằm ngủ say trên ghế salon, vội hỏi: "Tiếu Tiếu làm sao vậy? Cô ấy không có chuyện gì đấy chứ?"
"Không sao đâu. Chỉ là say rượu thôi". Quản Tự vừa cười vừa nói.
Trữ Toái Toái dí sát mũi mình vào mũi Lăng Tiếu ngửi ngửi, quả thật thấy trong hơi thở của Lăng Tiếu nồng nặc mùi rượu, liền nói: "Sao lại uống nhiều rượu như vậy chứ? Quản đại ca, tôi có thể đưa Tiếu Tiếu về nghỉ ngơi được không?"
"Sợ rằng không được đâu". Quản Tự lắc đầu cười nói.
"Tại sao?"
"Bởi vì chỉ có tôi mới giải rượu được cho cô ấy thôi". Quản Tự nói.
"Thuốc giải rượu sao? Ở nhà tôi cũng có". Trữ Toái Toái nhìn về phía Tần Lạc mà nói.
"Trong nhà cô không có thuốc giải cho loại rượu mà Lăng Tiếu uống". Quản Tự nói. "Cô ấy phải ở đây mới được. Nếu như tôi mà không đưa cho cô ấy thuốc giải thì sau hơn một tiếng nữa cô ấy có thể gặp phải một số tình huống".
"Tình huống gì?"
"Trở thành người thực vật!" Quản Tự nói. "Chỉ cần quá thời gian một tiếng thì cô ta sẽ rất khó tỉnh lại
"…"
Trữ Toái Toái hướng ánh mắt khó tin nhìn Quản Tự, nói: "Quả nhiên là anh. Những lời Tần đại ca nói đều là sự thật. Tại sao anh lại muốn làm như vậy? Tại sao lại nỡ xuống tay với những người thân thiết bên cạnh anh như vậy?
Trữ Toái Toái như muốn gào thét, nghĩ mà tức giận đến phát điên lên, cô muốn hỏi rõ Quản Tự, nhưng cô biết rằng ngay cả việc đó cũng không có ích gì.
Trong vòng một ngày mà xảy ra biết bao là chuyện, thật sự là rất nhiều, khiến cho cơ thể cô yếu đi nhiều khó có thể chống chịu được thêm nữa.
Quản Tự cười khổ, nói: "Nếu như các người không biết gì thì cũng không gặp phải nhiều vấn đề như vậy. Chúng ta vẫn là bạn bè giống như trước kia. Đáng tiếc, các người lại biết một số chuyện rồi!"
"Anh rốt cuộc là muốn cái gì đây?" Tần Lạc nhìn Quản Tự mà hỏi. Hắn thật sự rất tò mò, người đàn ông này đã làm rất nhiều chuyện như vậy, không biết mục đích của hắn cái gì?
"Sau này anh sẽ biết". Quản Tự nói.
"Đã đến nước này rồi mà anh cho rằng có thể giấu diếm được lâu nữa sao?" Tần Lạc lạnh lung vừa cười vừa nói. Người đàn ông này bề ngoài rất phong độ đẹp trai, vậy mà bên trong lại làm những chuyện người người oán hận, Tần Lạc nhìn hắn thật sự không có chút cảm tình nào.
"Ít nhất, tin này sẽ không từ miệng tôi lan ra ngoài". Quản Tự ngồi thoải mái xuống ghế salon, nói: "Các người định làm sao bây giờ? Ở đây hay trở về nhà nghỉ ngơi?"
"Anh muốn làm gì bây giờ? Anh định làm gì với Lăng Tiếu?" Trữ Toái Toái tức giận nói.
"Tôi không định làm gì bây giờ cả". Quản Tự nhìn sang phía Lăng Tiếu đang ngủ say như trẻ con mà nói: "Cô xem, cô ấy ngủ trông dễ thương như vậy, tôi cũng không
"Anh muốn khống chế cô đến khi nào?" Trữ Toái Toái ôm Lăng Tiếu nói.
Quản Tự nhìn thẳng vào mắt Tần Lạc nói: "Khi nào tôi thấy bản thân mình được an toàn".
Tần Lạc đi đến cầm tay Lăng Tiếu, đưa ngón tay ra bắt mạch cô.
Mạch tương cân bằng, mạch bác đập nhanh. Không có bất cứ vấn đề gì, thật sự biểu hiện rất giống với người say rượu.
"Thế nào?" Trữ Toái Toái nhìn Tần Lạc hỏi.
"Không có bất cứ vấn đề gì". Tần Lạc nói.
"Chúng ta hãy mang Tiếu Tiếu đi. Để xem chúng ta còn làm gì được giúp cô ấy". Trữ Toái Toái ôm Lăng Tiếu nói.
Tần Lạc cười khổ, mà nói: "Chính bởi vì tôi không tra ra bấ cứ vấn đề gì mới chứng tỏ rằng Lăng Tiếu quả thực có chuyện. Trạng thái tinh thần của cô ấy rất tốt, mạch bác đập nhanh, trong tình huống này đáng lẽ ra cô ấy không thể ngủ, vậy mà lúc này Lăng Tiếu lại đang ngủ say. Điều này chứng tỏ rằng hắn quả thực đã dùng độc dược với Lăng Tiếu".
"Hay". Quản Tự vỗ tay nói. "Anh quả thực là một thầy thuốc cao minh. Nhưng anh không cứu được trung y đâu".
"Anh dựa vào cái gì mà lại khẳng định như vậy?" Tần Lạc vừa cười vừa nói. Đột nhiên, hắn đi về phía Quản Tự.
Tóm kẻ trộm trước tiên phải bắt đứa cầm đầu. Hắn muốn khống chế được Quản Tự, sau đó dùng chính hắn trao thuốc giải độc giúp Lăng Tiếu tỉnh lại.
Không ngờ chiêu này của Tần Lạc đã bất thành.
Quản Tự dường như có dự cảm được hành động bất thường của Tần Lạc. hai chân hắn liền đạp xuống đất, lăn người trên ghế salon. Hành động đó của Quản Tự nằm ngoài dự kiến của Tần Lạc.
Võ thuật lưu manh hội ngộ, đến dao phay cũng không đỡ được.
Tần Lạc lấy ra từ trong lòng một khẩu súng màu đen hướng về phía Quản Tự, trong tay Quản Tự cũng có một khẩu súng như vậy nhắm vào đầu Tần Lạc.
"Một mạng đổi lấy một mạng, anh có đổi không?" Quản Tự cười hỏi. "Nếu như tôi là anh, tôi sẽ không đổi đâu".
"Sự lựa chọn của tôi và anh giống nhau. Tôi cũng không đổi". Tần Lạc gật đầu. "Rất không đáng".
"Không sai. Tôi là một tên máu lạnh vô tình, đơn độc có chết cũng không mấy luyến tiếc. Nhưng anh thì có người thân, bạn bè, còn có cả Lâm Hoán Khê, cần gì mà phải chết cùng tôi đúng không?" Quản Tự hết lời khuyên nhủ. "Nếu như tôi là anh thì sẽ lập tức rời khỏi đây mà trở về nhà ngủ".
"Được rồi. Tôi sẽ trở về nhà ngủ". Tần Lạc nhẹ nhàng đáp ứng.
"Vậy không tiễn". Quản Tự nói.
"…Hắn không thể đi được!" Người đàn ông cao lớn từ phía cửa sau tòa biệt thự tiến vào phòng nói: "Mọi người trong phòng có thể đi, nhưng hắn thì không thể đi được",.
Quản Tự lạnh lùng nhìn chằm chằm về phía người đàn ông cao lớn mà nói: "Tôi nói rồi, nếu như tôi không gọi anh về, thì anh không nên về đây, chẳng lẽ anh quên rồi sao?"
"Chẳng lẽ anh cũng quên rồi sao? Anh là nhân viên chấp hành nhiệm vụ vủa tổ chức, còn tôi là nhân viên giám sát của tổ chức, giữa chúng ta vốn không có quan hệ lệ thuộc, tôi cũng không nhất định phải nghe theo lời của anh. Trong những thời điểm quan trọng như này, tôi sao có thể giao việc kết thúc nhiệm vụ cho một người Trung Quốc được?" Người đàn ông cao lớm cười ha ha nhìn Tần Lạc, như nhìn một động vật nhỏ, yếu ớt mà nói tiếp: "Tôi nghĩ là nhiệm vụ của chúng ta có thuận lợi hơn một chút. Quản Tự thân mến, anh cảm thấy sao?"
"Tôi không có ý kiến gì". Quản Tự mạnh mẽ nín nhịn cơn giận nói. "Nhưng, nói như vậy thì làm sao chúng ta có thể thoát thân được? Trước sở cảnh sát, bọn họ đã không tìm thấy bất cứ chứng cớ nào, chúng ta có thể thoải mái mà đi ra phi trường, nhưng nếu như bọn họ chết thì sao?" Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - http://truyenfull.vn
Hắn rất quan trọng. Người mà tổ chức cảnh giác nhất chính là hắn ta. Chỉ cần thay đổi phương thức rời đi thôi. Vì thế anh phải đồng ý hi sinh, có được không?" Người đàn ông cao lớn vừa cười vừa nói. Từ trong lòng lấy ra một khẩu súng lục nhắm vào đầu Tần Lạc.
"Hắn nói cái gì vậy?" Tần Lạc nhìn Trữ Toái Toái hỏi.
Đến giờ phút này Tần Lạc mới thấy rằng không biết tiếng Anh của hắn quả thật là chuyện phiền toái.
Anh có thể không hiểu người nước ngoài nói gì, nhưng nhất định phải hiểu được kẻ địch nói gì.
"Hắn muốn giết anh" Trữ Toái Toái hét lên. "Cẩn thận!"
"!" Tần Lạc vừa gật đầu nghe thấy tiếng hô của người suy nhất giúp hắn hiểu tiếng anh, lần này cần phải chống đỡ lại người đàn ông cao lớn.
"Xin lỗi. Nơi này là do tôi làm chủ!" Người đàn ông cao lớn vừa nói vừa bóp cò.
Pằng!!
Tiếng súng vang lên.
Tần Lạc không sao hết. Nhưng thân thể người đàn ông cao lớn đã ngã xuống mặt đất, từ trên chính giữa trán có một lỗ đạn nhỏ, máu chảy ra không ngừng.
Một người đàn ông đứng ở cửa, lạnh lùng nói: "Đây là địa bàn của chúng ta, chúng ta mới là người làm chủ".