Được cô gái tiếp tân hướng dẫn, Tần Lạc đi vào trong mỹ viện. Trên đường đi, luôn có những nhân viên của thẩm mỹ viện chào hỏi hắn. Một số khách hàng quen của thẩm mỹ viện ban đầu sửng sốt khi nhìn thấy Tần Lạc nhưng sau khi xác định được thân phận của hắn, bọn họ đã vui mừng chạy tới yêu cầu được chụp ảnh lưu niệm cùng với hắn.
Vì vậy Tần Lạc đành oan ức để những người phụ nữ đó đẩy đi đẩy lại, hành hạ tới lui, bị bọn họ dựa sát vào người hoặc bọn họ yêu cầu Tần Lạc ôm. Đương nhiên cũng có một số phụ nữ vóc người cao lớn lại thỉnh cầu Tần Lạc rúc vào lồng ngực mình, Tần Lạc đã nghiêm túc từ chối.
Tôi chỉ là một con chim nhỏ nhưng tôi sẽ không tình nguyện dựa vào người khác.
Tần Lạc không dám đi vào đại sảnh ở lầu hai bởi vì hắn biết nếu bản thân hắn đi vào đó mấy cô gái nhóm Nhiễm Ngọc, Tiểu Mẫn sẽ xé nát hắn. Mấy cô gái đó điên cuồng thích Tần Lạc, hai bên cũng đã gặp nhau nhiều lần. Dĩ nhiên nếu Nhiễm Ngọc nguyện ý để Lệ Khuynh Thành mang bộ ảnh chụp khoả thân chụp với còng vàng, hắn cũng có thể chịu hy sinh chút đỉnh.
Hiện nay, đàn ông đã không biết xấu hổ nhưng phụ nữ càng nguy hiểm hơn.
Tần Lạc vốn nghĩ, Lệ Khuynh Thành tiếp khách trong phòng làm việc của mình ở lầu ba. Nhưng sau khi biết được đối tượng là ai, nàng đã mời khách tới Thuỷ khu ở lầu hai
Thuỷ khu là một quán cà phê nhỏ. Đây là nơi cung cấp chỗ nghỉ ngơi cùng giết thời gian cho khách hàng là hội viên. Màu xanh của bức bình phong thuỷ khu, ghế nằm khoan khoái, rượu đỏ, cà phê, trà và các loại đồ uống được cung cấp miễn phí, các tạp chí mới nhất lưu hành trong, ngoài nước. Đây quả thật là nơi giết thời gian rất tốt.
Khi Tần Lạc đi vào Thuỷ khu, hắn thấy Lệ Khuynh Thành đang ngồi tiếp hai người đàn ông và một người phụ nữ ở một chiếc bàn lớn gần bức tường máu tía. Lệ Khuynh Thành mặc một bộ đồ màu đen, một đôi tất chân màu đen, nàng đã đổi một kiểu tóc mới, cả người toát ra một yêu khí làm người khác cảm thấy rất ngột ngạt.
Trong hai người đàn ông, một người hơi mập, một người gầy, nhã nhặn, người phụ nữ tóc vàng mắt xanh. Đôi mắt màu xanh yêu quái giống như đôi mắt đáng sợ khi phát bệnh của Cừu lão gia.
Tần Lạc phát hiện ra bọn họ nhưng bọn họ vì có bức bình phong ngăn cách nên đã không phát hiện ra Tần Lạc tiến vào.
Tần Lạc không đi tới chào hỏi mấy người. Bây giờ hắn chưa rõ tình hình, tuỳ tiện đi tới chỉ e sẽ ảnh hưởng tới công việc của Lệ Khuynh Thành.
Tần Lạc không tin bản thân có thiên phú kinh doanh gì nhưng hắn lại tuyệt đối tin tưởng Lệ Khuynh Thành có tố chất này.
Vì vậy Tần Lạc ngồi ở bên kia của bức bình phong, hắn rút từ trên giá sách một quyển tạp chí bất kỳ, mở quyển tạp chí che mặt, bắt đầu tiến hành kế hoạch nghe lén của mình.
Điều may mắn là bọn họ đang nói chuyện bằng tiếng Trung Quốc. Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL
"Lệ tiểu thư, đây là lần thứ ba chúng tôi tới đây, đủ thấy chúng tôi rất có thành ý. Dù sao cô cũng phải biểu thị một thái độ mới chứ, đúng không?" Người đàn ông béo mập thoạt nhìn rất phúc hậu dùng tiếng Trung Quốc, chất giọng đậm vùng Đài Đài nói
"Quản lý Vương, ông đã tới đây hai lần, tôi cũng đã trả lời hai lần. Lần đầu tiên ông tới tôi nói không bán. Lần thứ hai ông tới tôi cũng nói không bán. Lần thứ ba ông tới lại bảo tôi bày tỏ thái độ, tôi nói không bán ông sẽ tới đây lần thứ tư sao?" Lệ Khuynh Thành cười vang nói. Mặc dù nàng đang từ chối ý định của người khác nhưng nàng vẫn không tạo ra một cảm giác chán ghét cho người khác ngược lại còn tạo ra cho người khác một cảm giác như đang được đón một làm gió xuân.
Cô gái này khi cười có vẻ rất yêu quái. Bất kỳ người đàn ông uào cũng chỉ muốn "mây mưa" cùng nàng mấy lần liền. Sao bọn họ có thể tức giận đây?
"Vì sao không bán thì tiểu thư cũng cho tôi một lý do chứ" Quản lý Vương cười nói: "Chúng ta là thương nhân mà thương nhân thì có thể thương lượng bất kỳ chuyện gì. Có đúng vậy không ?"
"Không có lý do gì. Chỉ vì tôi không muốn bán" Lệ Khuynh Thành bưng ly cà phê, một ngụm nói.
Người phụ nữ tóc vàng mắt xanh kia bắt đầu nôn nóng, cô ta dùng tiếng Trung Quốc cứng đơ hỏi:."Lệ tiểu thư, chúng tôi đã tăng giá từ sáu triệu $ lên thành mười triệu $. Tại sao cô vẫn từ chối?"
"Tiểu thư Lucy, tôi đã giải thích cho mấy người. Đây không phải là vấn đề tiền bạc" Lệ Khuynh Thành nhìn người phụ nữ nước ngoài nói.
"Như vậy thì vì lý do gì?" Khi nói tới hai từ cuối cùng, giọng nói của người phụ nữ nước ngoài đã to hơn khá nhiều.
"Là tôi không muốn bán và cũng không thể bán" Lệ Khuynh Thành nói: "Nếu mấy người không đưa ra cho tôi một lý do vì sao phải bán thì tôi nghĩ mãi vẫn không biết tại sao phải bán".
"Lệ tiểu thư, vấn đề này tôi có thể trả lời" Quản lý Vương cười nói: "Công ty Proter and Gamble là công ty sản xuất hàng tiêu dùng lớn nhất toàn cầu hiện nay. Trên thê giới là tập đoàn có giá trị thứ sáu, lợi nhuận đứng thứ mười bốn trong các tập đoàn trên thế giới, đồng thời tổng tài sản của công ty đứng thứ mười trên thế giới. Số nhân viên trong công ty Proter and Gamble trên toàn thế giới là gần mười vạn người, đồng thời công ty có nhà xưởng và công ty phân phôi ở tám mươi quốc gia trên thế giới, kinh doanh hơn ba trăm nhãn hiệu hàng hoá bán chạy ở hơn một trăm sáu mươi quốc gia và vùng lãnh thổ. Lệ tiểu thư, cô là người thông minh, nghe mấy điều này, cô có suy nghĩ gì không?"
"Cái đó và tôi không có liên quan gì với nhau" Lệ Khuynh Thành tủm tỉm cười làm bộ như không hiểu.
"Có quan hệ, quan hệ rất mật thiết" Quản lý Vương giơ một ngón tay lên nói: "Cô hãy nghĩ xem công ty Proter and Gamble bỏ ra nhiều tiền như vậy để thu mua Khuynh Thành Quốc Tế đương nhiên là để kiếm tiền. Vậy kiếm tiền như thế nào ? Đương nhiên là muốn phát triển bột phấn dưỡng da Kim Dũng ra toàn thế giới. Nếu như dựa vào nội lực bản thân của mấy người mà muốn phát triển thì cực kỳ khó khăn, cực kỳ khó khăn. Hơn nữa cũng cần khoảng mười năm hay mấy chục năm nữa, rất vất vả. Nhưng nếu để công ty Proter and Gamble chúng tôi phát triển, ha ha, thì cực kỳ dễ dàng. Bởi vì con đường đi của chúng tôi đã vững chắc, chỉ cần ở một quốc gia nào đó, ở một vùng lãnh thổ nào đó thay đổi bao bì và lời giới thiệu sản phẩm là ổn. Phu nhân Lucy đại diện cho công ty Proter and Gamble tới đây đàm phán, phu nhân sẽ giải thích kỹ càng với cô về vấn đề này".
"Đúng vậy, Lệ tiểu thư. Chúng tôi đặt kỳ vọng rất cao vào sản phẩm này. Chúng tôi cam đoan với cô, chúng tôi sẽ kinh doanh tốt sản phẩm này" Người phụ nữ tên Lucy gật đầu nói.
"Thế nhưng tôi vẫn không hiểu cái đó có liên quan gì tới tôi?" Lệ Khuynh Thành nói. "Bột phấn dưỡng da Kim Dũng của tôi vẫn đang kiếm được tiền, hàng ngày kiếm ra tiền. Các người xem trọng viễn cảnh của nó trên thị trường, tôi cũng xem trọng nó. Tôi thực sự không hiểu vì sao tôi phải bán nó đi?"
"Lệ tiểu thư, chẳng lẽ cô không muốn phát triển sản phẩm của các cô ra thế giới hay sao?"
"Muốn" Lệ Khuynh Thành trả lời. "Chúng tôi vẫn đang làm như vậy. Chúng tôi chuẩn bị tiến vào thị trường Hàn Nhật, hy vọng là nó sẽ tạo ra một cơn sốt tiêu thụ thực sự".
"Lệ tiểu thư, hẳn cô cũng biết tỷ lệ sống sót của các công ty ở Trung Quốc cực kỳ thấp. Không phải là tôi muốn nói những điều khó nghe nhưng đây là tôi nói dựa trên số liệu: tám phần mười các công ty ở Trung Quốc không tồn tại quá năm năm. Rất nhiều công ty gia đình chỉ tồn tại được hai năm. Nếu như Khuynh Thành Quốc Tế gia nhập vào đại gia đình Proter and Gamble thì có thể vượt qua được cơn hiểm nguy này".
"Khi đó tôi sẽ bán công ty cho các ông. Cho dù nó chỉ có giá một trăm năm mươi tệ thì đối với tôi cũng chẳng sao cả" Lệ Khuynh Thảnh cười khanh khách nói.
Quản lý Vương cũng cười nói: "Lần này chúng tôi chuẩn bị tất cả hai phương án: Phương án một cũng đã nói với cô. Chúng tôi cũng có thể lựa chọn phương án hợp tác đầu tư tài chính".
Lệ Khuynh Thành dứt khoát từ chối: "Cám ơn, nhưng hiện tại chúng tôi không thiếu tiền".
"Nhưng hiện tại các cô đang thiếu một con đường. Thiếu một con đường tiêu thụ ở một trăm sáu mươi quốc gia trên thế giới".
"Chúng tôi có một đất nước, quan hệ xã hội của một đất nước. Chẳng phải năm đó công ty Procter anh Gamble cũng làm được như vậy sao?"
"Vì sao cô lại bỏ gần tìm xa vậy?"
"Đây không phải là bỏ gần tìm xa. Con người khi sống nhất định phải tìm cho mình một chuyện có ý nghĩa. Bây giờ tôi có tiền để sống an nhàn cả đời. Nửa đời sau của tôi phải làm gì? Chẳng lẽ ngồi ngu ngốc một chỗ là có thể đạt được khoái cảm của mình sao?"
Ban đầu quản lý Vương ngẩn người ra nhưng rồi ông ta cười nói: "Lệ tiểu thư là người rất thú vị. Là người rất hiếm gặp, quả thực ít gặp".
"Vì vậy tôi không thể bán Khuynh Thành Quốc Tế vào tay Procter anh Gamble, xin các vị thông cảm, không thể hợp tác cùng một công ty hàng đầu như vậy tôi cũng rất tiếc" Lệ Khuynh Thành uyển chuyển nói ra quyết định của mình.
"Chúng tôi cũng rất đáng tiếc" Trong lúc quản lý Vương đang nói chuyện, người đàn ông gầy ngồi đối diện chỉ nhìn thoáng qua rồi chăm chú giở xem một quyển tạp chí.
Dường như người đàn ông này có cảm hứng gì đó, hắn gập quyển tạp chi trong tay lại, bưng ly trà xanh trước mặt, nhấp một ngụm rồi nhìn Lệ Khuynh Thành nói: "Lệ tiểu thư, sao không suy nghĩ lại một chút?"
"Tôi đã suy nghĩ rất rõ ràng, không bán" Lệ Khuynh Thành cảnh giác nhìn người đàn ông này nói. Người này hai lần đàm phán trước không xuất hiện. Lân thứ ba mới tới nhưng ngồi một hồi lâu không lên tiếng mà chỉ vùi đầu đọc quyển tạp chí.
"Vì sao lại không suy nghĩ lại ?" Người đàn ông cười nói. "Tôi cảm thấy hợp tác song phương thì có lợi".
"Không hợp tác thì sao?" Lệ Khuynh Thành hỏi vẽ giễu cợt.
"Không hợp tác thì Khuynh Thành Quốc Tế nhất định sụp đổ" Người đàn ông nói khá ngông cuồng,
"Thật vậy sao? Tôi không tin" Lệ Khuynh Thành cười nói.
"Cô cứ thử xem" Người đàn ông nói. "Người kinh doanh mỹ phẩm và sữa bột có cùng một đặc điểm chung: Đó là đều có liên quan tới sự an toàn của con người. Tôi chỉ
cần lấy cớ cho điều tra các sản phẩm của Khuynh Thành Quốc Tế trong năm, ba ngày. Các thông tin xấu liên tục được đưa ra. Khi đó cô nghĩ rằng sản phẩm của các cô có còn bán được không? Sự ủng hộ của mọi người lên rất nhanh nhưng thoái cũng nhanh không kém. Bây giờ các cô đang kiếm được rất nhiều tiền, cũng có thể sẽ nhanh chóng không kiếm được tiền nữa. Ai biết được chuyện gì sẽ xảy ra?"
"Anh đang uy hiếp tôi sao?" Nụ cười trên gương mặt Lệ Khuynh Thành càng lúc càng tươi, giống như một đoá hoa Anh túc mới nở.
"Đây không phải là uy hiếp mà chi là lẳ khuyến cáo" Người đàn ông cười nói. "Vì vậy tôi mới vun vào việc hợp tác. Bây giờ cô đã thấy mình cần phải suy nghĩ lại một chút chưa?"
"Không cần suy nghĩ" Tần Lạc đứng lên nói. "Không bán".