Núi Hi Phượng.
Cảnh sắc xinh đẹp tuyệt trần, cây cối tươi tốt. Dưới chân núi có một mảnh mộ địa, Lâm Tứ được an táng ở chỗ này.
Đây là vị trí mà Tần Lạc và Lâm Hoán Khê chạy đi chạy lại mất hai ngày mới chọn ra được. So với những khu mộ địa nổi danh kia thì ở đây có chút lạnh lẽo thanh tĩnh hơn một ít. Lâm Hoán Khê nói Lâm Tứ ưa thích chỗ này thì Tần Lạc tự nhiên là không phản đối.
Không có cảnh đám tang ầm ĩ, cũng không có mời thân hữu. Chỉ có đám người Tần Lạc, Lâm Hoán Khê, Lâm Thanh Nguyên, còn có Bối Bối nữa, chỉ có bốn người bọn họ tới.
Cha mẹ Lâm Tứ đã sớm qua đời, thân nhân thì đều đang ở phương xa nên không có biện pháp mời bọn họ tới tham gia tang lễ. Huống hồ, đã nhiều năm như vậy rổi, cho dù mời thì bọn họ cũng chưa chắc đã tới.
Đem tro cốt bỏ vào quan tài chôn xuống, tâm tình Tần Lạc cũng chợt trầm xuống. Tử vong là vĩnh viễn chia ly. Đây là chuyện đau thương nhất của con người. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenfull.vn
Bối Bối Lạp nắm tay Tần Lạc nhỏ giọng hỏi:"Ba ba, người chôn ở đây là ai ạ?"
"Là bà ngoại của con". Tần Lạc nói.
"Bà ngoại ư? Bà ngoại nào ạ?"
Tần Lạc không biết trả lời ra sao bởi vì Bối Bối căn bản là chưa gặp qua Lâm Tứ. Hắn cũng không có biện pháp nói cho tiều hài nhi này câu chuyện tàn nhẫn như vậy.
"Là mẹ của mẹ con". Tần Lạc nhỏ giọng nói:"Con chưa gặp bà nhưng bà là một người tốt".
"Như vậy ah". Bối Bối gật đầu nói:"Con muốn dập đầu lạy bà có được không?"
"Được chứ". Tần Lạc đau lòng ôm chặt Bối Bối vào lòng nói.
Sau khi đám công nhân dựng bia lên, coi như mộ của Lâm Tứ đã xong rồi.
Tần Lạc lấy tiền trả thù lao cho đám thợ xong thì đuổi họ đi rồi dẫn đầu đoàn quỳ xuống dập đầu.
Nói thật, cá nhân hắn đối với Lâm Tứ cũng không có cảm tình gì sâu sắc bởi vì hai bên chưa từng gập mặt, hơn nữa ấn tượng trước kia đối với bà cũng không tốt. Thậm chí còn phi thường chán ghét.
Bất quá, cái này cũng không ảnh hưởng gì đến sự tôn trọng của Tần Lạc đối với bà, nhớ lại thì bà là một bà mẹ vĩ đại, chuyện bà làm được phi thường vĩ đại.
Nói sau cùng, bà đã cứu nữ nhân của mình một mạng. Chỉ bằng vào điềm này, trong lòng Tần Lạc phải cảm kích bà cả đời. Nếu như Lâm Hoán Khê xảy ra chuyện gì thì hắn vĩnh viễn không thé tha thứ cho chính mình.
Tần Lạc quỳ xong thì Bối Bối cũng bắt chiếc quỳ xuống. Cô bé quỳ gối trước bia, hai tay họp thành chữ thập trước dập đầu sau đó đứng dậy họp thành chữ thập. Tiéu hài tứ làm chuyện gì đều khiến cho người ta cảm thấy đáng yêu, mặc dủ vẻ mặt cô bé rất chăm chú.
Lâm Hoán Khê đứng ở đằng kia không nhúc nhích, cô nhìn danh tự trên tấm bia trầm mặc khôngnói gì mà cũng không biết đang suy nghĩ cái gì.
Lâm Thanh Nguyên nặng nề thở dài, tiến về phía trước một bước đi đến cạnh Lâm Hoán Khê nói:"Hoán Khê, ông cũng muốn bái tạ mẹ con một cái. Nó người tốt và cũng là người mẹ tốt. Ông không thề dạy giỗ được con mình, là ông hại mẹ con".
Lâm Hoán Khê không nói lời nào đứng bất động.
"Hoán Khê, ông biết trong lòng con còn khó chịu. Cha con không phải là một món đồ, mẹ con thật vất và mới tìm lại được thì lại phát sinh chuyện như vậy. Trong lòng ông cũng rất khó chịu. Lúc trước khi mẹ con muốn đi Mỹ ông đã khuyên nó nên đi. Ai biết chuyến đi này dĩ nhiên lại trở về như vậy, sớm biết như vậy thì nói gì ông cũng không cho nó đi".
"Tính tình của nó bướng binh nhưng lại là người rất tốt. Ông cho rằng nó đi ra ngoài giải sầu cũng tốt, khi ở lại Yến Kinh buồn bực mà sinh ốm. Không nghĩ tới lại là hại nó, Lâm Từ, Lâm gia chúng ta phải xin lỗi con".
Lâm Thanh Nguyên hai dòng nước mắt tuồn đầy mặt, khó có thề tự kiềm chế. Lâm Hoán Khê đi lên nắm tay Lâm Thanh Nguyên nói:"Ông, cái đó không có liên quan gì tới ông đâu".
"Hoán Khê, mạng của cháu quá là khổ. Quá khổ sở". Lâm Thanh Nguyên nắm tay cháu gái nước mắt dàn giụa nói:"Là ông trời đối với cháu quá bất công. Quá bất công rồi".
"Ông. Cháu không đau khổ đâu". Lâm Hoán Khê nói:"Cháu còn có người thương yêu. Có Tần Lạc, có Bối Bối. Cháu vẫn rất ồn mà".
Cô chỉ mộ Lâm Tứ nói:"Chỉ có bà là quá khổ thôi. Cháu thực hối hận…"
Chứng kiến Lâm Thanh Nguyên và Lâm Hoán Khê nhìn nhau rơi lệ, Bối Bối cũng chợt khóc oà, cô bé đi lên ôm lấy chân Lâm Hoán Khê hô to:"Mẹ, sao mẹ lại khóc? Đừng khóc nữa. Mẹ khóc con cũng muốn khóc theo đó".
Lâm Hoán Khê ngồi xồm xuống giúp Bối Bối lau nước mắt sau đó nhìn Tần Lạc nói:"Anh đưa ông và Bối Bối ra xe trước đi".
"Tốt". Tần Lạc đồng ý. Hắn biết rõ Lâm Hoán Khê muốn được yên tĩnh ở lại một chút. Bối Bối không chịu đi nhưng bị Tần Lạc bế xốc lên thì mới khóc lóc ly khai.
Lâm Hoán Khê chậm rãi quỳ xuống, nặng nề dập đầu ba cái. Lúc cô ngầng lên thì hai mắt đã đẫm lệ.
"Mẹ", cô hô to, âm thanh đau thương thảm thiết như tiếng đỗ quyên than khóc.
Ánh mặt trời hừng hực giống như là muốn đem mặt sàn xi măng nung chảy ra vậy. Thế nhưng trong mái hiên vẫn có một người đàn ông nằm trên ghế ngủ.
Nam nhân này bộ dạng anh tuấn nhưng trên mặt lại đầy vết sẹo, trong đó một lỗ tai bị mất mà vết đứt lại hiện lên dấu vết răng cắn, giống như là bị người ta dùng răng cắn đứt vậy.
Tần Lạc đầy cứa đi đến rồi nhìn Đại Đầu nói:"Tìm một chỗ uống trà đi. Không cần đề ý đến tôi".
Đại Đầu đi rồi Tần Lạc đi đến bên cạnh kéo cái ghế dựa ngồi xuống. Cảm giác được bên cạnh có người, nam nhân kia từ trong giấc mơ bừng tĩnh lại.
Thấy Tần Lạc mồm hắn há to ra nhưng lại khôngnói được lời nào.
"Tỉnh chưa?" Tần Lạc cười hỏi.
"Tôi không biết cậu tới". Nam nhân cà lăm nói, bộ dáng rất sợ hãi, xem ra hắn cực kỳ sợ gia hỏa trẻ tuổi trước mặt này
"Không sao". Tần Lạc nói:"cảm giác ngủ nướng qua giờ ngọ đúng là an nhàn ngang thần tiên".
Nam nhân kia không tiếp lời thì bởi vì hắn không biết nói cái gì. Đừng nhìn thằng nhãi này nói chuyện cũng người khác cười tủm tỉm, một khi nói sai cái gì chính là mưa to gió lớn nổi lên.
"Tôi chỉ muốn đến thăm ông". Tần Lạc nói.
"Cám ơn". Trung niên nam nhân cảm kích nói nhưng trong lòng hắn càng thêm bất an. Nếu như có thề thì hắn thật sự hi vọng cả đời này không phải gặp lại Tần Lạc.
"Người cần phải chết thì lại không có chết, người không phải chết thì lại chết rồi". Tần Lạc cảm thán nói:"Ông nói xem vận mệnh có phải là quá không công bình hay không?"
Trung niên nam nhân rất cố gắng muốn nặn ra vẻ mĩm cười thế nhưng vô luận hắn cố gắng như thế nào thì vẻ cười của hắn cũng khó coi không khác gì khóc. Hắn đã hiểu, thằng nhóc này tới đây là muốn bới móc đây.
"Lâm Tứ chết rồi". Tần Lạc nói:"Tôi vừa mới an táng xong. Tôi đặc biệt nhớ và muốn tới thăm ông một chút".
"Đã chết rồi à?" Trung niên nam nhân sắc mặt khẽ đổi, sự kinh ngạc cũng thương tâm của hắn có vẻ không giống như giả vờ.
"Chết rồi". Tần Lạc nói:"Vì bảo vệ cho Hoán Khê mà chết. Trước kia Hoán Khê hận bà ấy, ta cũng hiểu lầm bà ấy, thậm chí còn hoài nghi bà ấy bị người ta mua chuộc, ngay cả con gái mình cũng không buông tha".
Tần Lạc nhìn lỗ tai đứt của trung niên nam nhân kia nói:"Một chuyến đi Mỹ cuối cùng đã làm cho mọi việc rõ ràng. Bà ấy không phải bị người ta mua chuộc mà là vì muốn bảo vệ con gái mình mà bị ép gia nhập với bọn chúng. Tại thời khắc mấu chốt nhất đã dùng mạng mình thay cho mạng con gái. Ông cảm thấy bà ấy có vĩ đại không?"
Nam nhân kia không đáp lời.
"Có phải là đang mặc cảm hay không?" Tần Lạc cười hỏi.
"Đúng vậy". Nam nhân kia khàn giọng đáp. Hắn xác thực là đang mặc cảm. So với hành động của mình thì bà ta thật sự là quá vĩ đại. Lâm Tứ dùng tánh mạng của mình đề bảo vệ con gái còn hắn lại lấy danh phận người cha đề đi kiếm tiền.
"Cho nên, dọc đường ta vẫn suy nghĩ vì sao người chết lại không phải là ông?". Tần Lạc vừa cười vừa nói:"Về sau chứng kiến cảnh ông không có việc gì, chỉ có ăn no ễnh bụng rồi ngủ vùi tôi càng thêm tức giận. Ông nghĩ xem, vì cái gì mà ông sung sướng như vậy? Tại sao ông không trần trọc suy nghĩ một chút, sao ngủ không yên, ăn không ngon, cả đêm gặp ác mộng, thân thế gầy chỉ còn xương bọc da, sao không thể thảm đề cho mọi người cao hứng?".
"Tôi không thể giết ông". Tần Lạc thở dài nói nói:"Đây là chuyện buồn bực nhất".
"Cậu giết tôi đi". Lâm Hách Uy nói.
"Ông nói nghiêm túc đấy chứ?"
"Đúng vậy". Lâm Hách Uy gật đầu nói:"Cậu cảm thấy tội sống còn có ý nghĩa gì sao? Có nhà thì không thể về, có con gái lại không thể nhận nhau, làm nhiều chuyện sai như vậy mỗi khi nhớ tới, nếu như chết mà có thề giảm bớt lỗi thì tôi cũng nguyện ý chết đi
"Ông có biết hay không?" Tần Lạc vừa cười vừa nói:"Nếu như vừa rồi ông biểu hiện ra vẻ trốn tránh hoặc là lên tiếng cầu khần thì tôi không ngại giết chết ông mặc dủ lúc đối mặt với Hoán Khê tôi cũng sẽ hơi áy náy".
"Nhưng biểu hiện của ông không tệ, làm cho tôi rất hài lòng". Tần Lạc nói:"Nếu như ông không làm nhiều chuyện ác như vậy thì tôi sẽ đưa ông đi gặp Hoán Khê, gọi ông là nhạc phụ, cả nhà chúng ta cũng nhau ăn cơm. Có một người cha thì Hoán Khê cũng sẽ không thương tâm như hiện tại".
"Tôi có thể gặp nó được không?" Lâm Hách Uy thanh âm khàn khàn nói, nước mắt chảy ướt hai gò má.
"Không thể được". Tần Lạc cự tuyệt nói:"Tôi đến chỉ muốn nói cho ông biết một ít tình huống, cho ông về sau mỗi ngày đều tự trách hơn nữa là vĩnh viễn không thể chuộc tội được".