Mục lục
Bác Sĩ Thiên Tài (full) - Lâm Thanh Nguyên (truyện Tác giả: Liễu hạ Huy)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tần Lạc trợn mắt há hốc mồm nhìn Ly, mặt hắn tràn đầy vẻ không thể tưởng tượng nổi. Hai nữ nhân này làm sao vậy? Uống lộn thuốc sao?

Nếu như không phải mặt trời rực lửa trên cao cùng tấm áo mong trên người nhắc nhở thì Tần Lạc hoài nghi hôm nay là ngày cá tháng tư, nhưng nếu ngày đó thì Yến Kinh vẫn còn rét lạnh, cần phải mặc áo dày mới được.

"Sao vậy?" Ly thấy Tần Lạc vẻ mặt ngốc trệ nhìn mình chằm chằm thì trong lòng trong lúc đó cảm thấy có chút chột dạ. Càng chột dạ cô lại biểu hiện ra vẻ dã man nói: "Không cho phép nhìn tôi như vậy".

"Sao cô lại nghĩ ra chuyện như vậy?" Tần Lạc kỳ quái hỏi, Ly đối với hắn có chút hảo cảm, hắn vẫn có thể cảm giác đến được nhưng Quân Sư, hắn cũng không tự đại đến mức cho rằng Quân Sư thích mình.

Hắn kinh diễm về mỹ mạo của Quân Sư, thưởng thức tài năng của cô, đồng tình với cô về mặt tình cảm, cũng thương tiếc cô chém giết thảm thiết nhân sinh.

"Ồ, chính vậy mà đối với cô cảm giác tốt như vậy?" Tần Lạc trong lòng thầm nghĩ.

"Sao tôi không thể nghĩ như vậy?" Ly rất cương ngạnh nói. Vị thuyết khách này rõ ràng là không cùng cấp bậc cùng Quân Sư, chắc là sẽ không dùng lý phục người, dùng tình động người mà chỉ đem bạo lực và sự cường ngạnh ra ép buộc đối phương: "Không phải anh mới vừa nói Quân Sư xinh đẹp, thông minh, thân thủ tốt sao? Anh có ấn tượng tốt với chị ấy như vậy, vì sao lại không thể thích chị ấy?"

"Cái này ----", Tần Lạc thật sự là dở khóc dở cười nói : "Tôi có ấn tượng tốt với cô ấy nhưng điều này cũng không có nghĩa là nhất định phải ưa thích cô ấy. Tôi có ấn tượng rất tốt với rất nhiều người, chẳng lẽ đều phải thích người ta, nếu thế thì tôi đây thành dạng người nào rồi hả?"

"Anh có thể thích nhiều người như vậy thì vì sao lại không thể thích tỷ tỷ?", Ly sắc mặt ảm đạm nói. Hiển nhiên, câu trả lời của Tần Lạc làm cho cô rất không hài lòng.

"Tôi không phải đã trả lời rồi sao?" Tần Lạc cười khổ. Hắn nhìn Ly nói: "Sao cô lại muốn đi tìm bạn trai cho cô ấy?"

"Tỷ tỷ thật đáng thương". Ly nói: " Cô ấy luôn luôn cô đơn một mình. Nhìn thật là khổ sở".

Quân Sư cũng nói như vậy về Ly, có thể nói cảm tình của hai chị em nhà này đúng thật là thâm hậu.

"Tâm tính của cô tôi có thể hiểu được nhưng cách làm của cô lại không đúng". Giọng Tần Lạc bắt đầu trở nên nhu hòa: "Cô thấy tỷ tỷ cô ở một mình thì chỉ cảm đáng thương nhưng nói không chừng cô ấy rất hương thụ cuộc sống như vậy. Đúng không? Cô muốn ta thích tỷ tỷ cô nhưng có thẻ cô ấy lại không yêu thích ta. Cảm tình là chuyện của hai người, tôi quyết định không được và cô cũng không thẻ thay ai đưa ra quyết định được".

"Chị ấy không ghét anh". Ly nói.

"Không ghét?" Tần Lạc thật sự xém bị nữ nhân này làm tức giận đến thổ huyết: "Chỉ là bởi vì không ghét ta mà bảo ta thích nàng. Cô cúng không ghét Hòa Thượng không ghét Đại Đầu, cũng không ghét Hỏa Dược, sao không đến tìm bọn hắn?"

Ly muốn phản kích nhưng lại không biết bác bỏ từ đâu. Vì vậy mà bắt đầu trở nên thẹn quá hoá giận.

Trong tay của cô lúc đó chỉ có một thanh dao găm nên liền đem dao găm đó dí vào ngực Tần Lạc nói: "Nói đi, anh rốt cuộc là không muốn yêu Quân Sư hả?"

"Còn có thể bắt buộc chuyện như vậy sao?" Tần Lạc vẻ mặt bất đắc dĩ nói.

"Vì sao không thể?" Ly tức giận nói: "Anh nhất định phải thích tỷ tỷ. Bởi vì …"

"Bởi vì sao?" Tần Lạc hỏi.

Ly suy nghĩ một chút rồi nói : "Tôi cảm thấy hai người rất xứng đôi". Dừng một chút cô nói thêm: "Vừa rồi từ trong phòng đi ra ngoài, chị ấy còn rất khen anh".

"Khen tôi?" Tần Lạc tò mò hỏi: "Khen tôi cái gì?"

"Khen anh cẩn thận". Ly đỏ mặt. Quân Sư xác thực đã nói như vậy, bất quá trong lòng của cô cũng nghĩ như vậy.

Tần Lạc nhìn Ly nói: "Cô có biết vừa rồi Quân Sư tìm tôi nói cái gì không ?"

"Nói cái gì?" Ly hỏi.

"Cô ấy hỏi tôi có thích em hay không". Tần Lạc ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm vào mắt Ly vẻ mặt thành thật nói.

Mặt Ly khuôn lập tức đỏ ửng lên rồi quay người chạy đi nhưng đi được đến một đoạn lại lập tức vù vù chạy trở về hỏi: "Anh trả lời như thế nào?"

------

Tập đoàn Cừu thị. Văn phòng Tổng giám đốc.

Lệ Khuynh Thành đang vùi đầu xem xét phê duyệt văn bản tài liệu thì cửa phòng làm việc "xoảng" một tiếng rồi bị người ta phá vào.

"Lệ Khuynh Thành". Cừu Dật Hòa mặt mủi tràn đầy phẫn nộ đứng tại cửa ra vào, lớn tiếng gào tên Lệ Khuynh Thành. Hai mắt trợn trừng to như chuông đồng, nghiến răng nghiến lợi nhìn chằm chằm vào tuyệt sắc giai nhân trong phòng.

"Con tiện nhân này. Hôm nay mày không cho con tao một cái công đạo thì tao sẽ đâm đâu chết tại văn phòng mày". Cừu Dật Minh khàn giọng hét, thân thê run rẩy, nước mắt tuôn đầy mặt.

Cừu Dật Hòa là cha Cừu Trọng Mưu. Cừu Dật Minh là cha Cừu Trọng Huân. Tuổi già mất con nên bi thống dị thường.

Bọn họ thăm dò được từ Cục cảnh sát việc Lệ Khuynh Thành và Tần Lạc có mặt ở hiện trường vụ án nên liền hoài nghi bọn họ bị Lệ Khuynh Thành hại chết? Cái gì mà Cừu Trọng Mưu muốn giết Cừu Trọng Huân. Cừu Trọng Huân tự vệ nên giết người? Cừu Trọng Huân bị thương nghiêm trọng, khi được đưa đến bệnh viện thì mất máu quá nhiều mà bỏ mạng?

Ngươi cho chúng ta là kẻ ngu ngốc sao? Câu chuyện vớ vẩn như vậy mà cũng dựng lên được?

Vô luận như thế nào bọn hắn cùng sẽ không tin tưởng Cừu Trọng Mưu và Cừu Trọng Huân tự giết lẫn nhau, trong mắt bọn họ, hai gã này vẫn là hảo huynh đệ tương thân tương ái.

Theo sát sau lưng hắn chính là Cừu Dật Vân, Cừu Dật Linh, Cừu Dật Như, Cừu Minh Tú các loại con cháu Cừu thị, có thể nói là đại quy mô, đội ngũ cực kỳ đồ sộ.

Không chỉ có hơn phân nửa các thành viên Cừu thị ở Yến Kinh đã đến mà còn có đám Dật Vân từ phía nam cùng chạy tới tham chiến.

Thư ký của Lệ Khuynh Thành đứng ở cửa cố gắng muốn từ chối khéo, thế nhưng lúc này bọn hắn đâu còn đem cô để vào mắt?

Vô luận khuyên bảo như thế nào bọn hấn đều ngoảnh mặt làm ngơ, hoàn toàn coi cô là không khí.

Thù Đình Đình còn xô cô mấy cái tý nữa làm cho cô té xuống đất.

"Lý Linh. Để bọn họ tiến vào đi". Lệ Khuynh Thành khép lại văn bản tài liệu, vẻ mặt bình tĩnh nói.

"Dạ Lệ đổng sự". Thư ký Lý Linh nói rồi nghiêng người tránh sang một bên nhưng không lập tức lui ra ngoài. Hiên nhiên là cô vẫn lo lắng liệu đám người này có ý đồ làm tổn thương Lệ đổng sự trưởng hay không.

"Là ai nói muốn đâm đầu chết tại Văn phòng làm việc của tôi ?" Lệ Khuynh Thành quét mắt nhìn mọi người hỏi.

"Là tao", Cừu Dật Minh quát lớn. Bởi vì hắn sống an nhàn sung sướng lâu rồi nên người béo nung núc, lúc hắn giận dữ cả người rung rinh: "Lệ Khuynh Thành, mày thật ác độc. Con tao đã sớm quy thuận mày rồi, cho dù nó có phạm một ít sai lầm nhỏ thì mày cùng không thể đem nó giết chết đi. Mày còn có một chút nhân tính nào hay không ?"

Lệ Khuynh Thành nhếch miệng, thậm chí cũng không muốn giải thích.

Cô ngồi ngả người vào ghế rồi nói : "Cái tủ sách này làm bằng gỗ, rất rắn chắc. Nếu như ông thật sự muốn chết thì nên lao đầu vào cạnh tủ kia. Không cần phải sợ bẩn phòng tôi".

"-----" người ta chỉ là thuận miệng nói thôi, thể thật đúng là. Ai muốn chết hả? Ai muốn chết hả?

Lệ Khuynh Thành vừa nói giống như là đổ một chậu nước vào cái chảo nóng, nổ oanh một tiếng.

"Lệ Khuynh Thành. Mày thật quá đáng". Nguồn truyện: Truyện FULL

"Mày nhất định phải cho chúng tao một cái công đạo, bằng không thì bọn tao sẽ không bó qua cho mày -----"

"Nợ máu phải trả bằng máu. Nợ máu phải trả bằng máu -----"

---------

Lệ Khuynh Thành gõ gõ vào mặt bàn, ý bảo mọi ngưới tỉnh táo lại nói : "Chẳng lẽ các người không hiểu? Các người có thấy một đường xông vào mà không có nhân viên bảo vệ nào chặn đường hay sao?"

Nói xong cô đứng dậy, duỗi lưng một cái, tư thế rất ưu nhã khinh thường nói: "Bởi vì tôi biết rõ các người nhất định sẽ đến cho nên đã sớm bảo bọn họ cho dù các người không đến tìm tôi thì tôi cũng sẽ đến tìm các người".

"Tìm chúng ta làm cái gì?" Cừu Dật Hòa tức giận quát: "Chẳng lẽ mày còn muốn đem tất cả chúng ta giết chết sao? Đến đây đi. Lệ Khuynh Thành, chỉ cần mày không sợ chôn cùng thì đem chúng ta tất cả giết chết đi. Tao biết rõ mày có thủ đoạn mà".

"Giết ông?" Lệ Khuynh Thành cười lạnh nói: "Nếu như vậy thì thật sự là quá tiện nghi các người rồi. Tôi hiện tại, thân gia hơn các người nhiều rồi. Các người có thể không tiếc mệnh nhưng tôi còn rất yêu quý bản thân mình".

"Lệ Khuynh Thành. Mày quá càn rỡ rồi". Cừu Dật Thanh là lão đại của mấy huynh đệ Cừu thị, trước khi Lệ Khuynh Thành thâu tóm Cừu thị, tại Cừu gia hắn là người cực kỳ có quyền lên tiếng, về sau Tần Lạc và Lệ Khuynh Thành nhằm vào hắn cường công dồn sức đánh khiến địa vị của hắn cũng rơi xuống thẳng tắp bất quá trên danh nghĩa hắn vẫn là tộc trưởng Cừu thị: "Mày không cho chúng ta làm người thì chúng ta cũng không cần chịu đựng hơn nữa. Chọc giận chúng ta sao, mày cũng sẽ không còn quả ngon để ăn đâu. Cùng lắm thì mọi người cá chết lưới rách ----"

"Mấy con cá nhỏ tôm bé mà muốn giãy phá rách lưới cá ư?" Lệ Khuynh Thành không sợ chút nào nói: "Đã thế, hôm nay mọi người đến đông đủ, chúng ta sẽ đem sự việc duy nhất một lần giải quyết cho xong đi".

Cô nhìn mọi người thanh âm quyết liệt nói: "Những ai đi theo Cừu thị đi ra ngoài. Còn Cừu thị về sau đổi tên thành Đại Tần quốc tế".

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK