Người chuyên nghiệp xuất chiêu bao giờ mà chẳng nhà nghề.
Long Vương mới chỉ đứng ở đó thôi, đã tạo ra một áp lực khủng khiếp lên Tần Lạc rồi.
Hai tay ông chống nạng, cả thân hình ông như bay lên khỏi mặt đất, râu tóc ông dựng ngược, hai mắt trợn lên trông hung hãn như một vị thần.
Có lẽ để Long Vương diễn vai hung thần thì ông cũng chẳng cần hóa trang làm gì cho thừa.
"Chuẩn bị xong chưa?" Long Vương sa sầm nét mặt xuống hỏi.
"Xong rồi …!" Tần Lạc run sợ đáp lại.
Hắn biết Long Vương sẽ không giết mình, cũng biết rằng bây giờ có hai con đường bày ra cho hắn, một là chết hai là sống, nhưng bất luận thế nào cái khí thế của Long Vương cũng đã làm cho hắn sợ sởn cả gai óc rồi.
Tần Lạc cảm thấy bất lực vô cùng, cứ như hắn làm bất cứ thứ gì cũng là sai vậy.
Uỳnh!
Long Vương đã xuất chiêu rồi.
Nó giống y hệt với tính cách của ông, một Lôi Thần giáng thế.
Một tay chống nạng, tay còn lại cầm nạng đâm thẳng vào ngực Tần Lạc không chút nương tay.
Ông không hề lòe loẹt chiêu thức, mà thẳng trực tiếp đâm trực diện luôn.
Chiêu thức của ông đơn giản mà bá đạo, mạnh bạo như lôi cuồng chớp giật, hung hãn vô song.
Nếu như nói Tần Lạc khi đối diện vớ Ly thì còn có thể quay đầu chạy được, thì với chiêu thức này của Long Vương, hắn chỉ có mỗi một cách đó là … chờ chết!
Đúng vậy, chờ chết.
Bởi vì Tần Lạc đã cảm nhận được rõ ràng rằng, bật luận hắn làm cái gì đều vô dụng cả.
Đỡ không nổi.
Dùng chân đá cũng không xong.
Quay lưng bỏ chạy, vẫn bị đâm trúng vào lưng.
Dĩ nhiên, đứng yên thì lại bị đâm trúng vào ngực. Sự lựa chọn duy nhất của Tần Lạc đó là để cho Long Vương đâm vào ngực hay vào sau lưng mà thôi.
Càng lúc càng gần.
Gần đến quá mức cho phép.
Hắn có thể cảm nhận được cây nạng đang xé gió đâm thẳng vào ngực của hắn, hắn có thể cảm nhận được ***g ngực của hắn cũng đang đau nhói trước mũi gậy đang áp sát tới gần kia. Tuy cậy nạng chưa đâm tới, nhưng đúng là hắn đã cảm nhận được sự đau đớn rồi.
Hắn nhắm mắt lại.
Tiếng xé gió của cây nạng biến mất, sự đau đớn cũng biến mất, thời gian như cô đọng lại, thế giới trở nên yên tĩnh hoàn toàn.
Vừa rồi hắn trông thấy cây gậy phóng tới như chớp giật, vậy mà bây giờ nó bỗng nhiên chậm hẳn lại, hắn dường như thậm chí còn thấy cây nạng đanh nhích từng bước một đâm tới chỗ hắn, nó chậm như một con rùa vậy.
Tốc độ cực chậm, chậm đến độ nực cười.
Tần Lạc khẽ lách người sang một bên, thế là cái nạng đã đâm sượt qua người hắn một cách dễ dàng.
Khi Long Vương đang định rút cây nạng lại, thì hắn đã đưa tay ra chộp lấy nó.
Nếu như để cho Long vương đâm tiếp một lần nữa, thì hắn sợ mình sẽ bị đâm chết mất.
"Ha ha ha!"
Tần Lạc không hề mở mắt ra, nhưng tai của hắn nghe rõ mồn một tiếng cười ha hả của Long Vương.
"Sư phụ." Tần Lạc buông tay ra, nở một nụ cười tươi hết cỡ.
Hắn thành công rồi.
Hắn đã đỡ được tuyệt chiêu Lôi Đình Nhất Kích của Long Vương.
Trên đời này đã có mấy ai làm được như hắn?
Hoàng Thiên Trọng không, Tần Tung Hoành không, những người khác cũng không thể. Nghĩ tới bản thân hắn đã vượt qua hai tên đáng ghét này, Tần Lạc bỗng nhiên cảm thấy sung sướng vô cùng.
Đàn ông thường hay sĩ diện, chỉ cần so bì với nhau, bất kể là trên giường hay dưới giường, bọn họ đều quyết không thể thua kém đối phương.
Trên giường có lẽ không thể so sánh được, nhưng bên dưới giường thì … Tần Lạc đã chuẩn bị sẵn sàng để khiêu chiến rồi.
"Cảm giác thế nào?" Long Vương rất hài lòng nhìn vào đứa đệ tử của mình hỏi.
"Nó giống như tất cả các thứ đều trở nên chậm lại." Tần Lạc cố gắng giải thích cảnh giới mà hắn vừa đạt tới: "Nó giống như đoạn phim quay chậm, con chỉ cần nhắm mắt lại là có thể đưa tay ra bắt được cái nạng của sư phụ rồi."
"Đúng đấy! Chính là cảm giác đó đó." Long Vương vui mừng nói: "Đó không phải vì tốc độ của đối phương bị chậm lại, mà là vì tốc độ của con đã tăng lên."
"Tốc độ của con đã tăng lên ư?" Tần Lạc về phương diện y học thì hắn học một biết mười, nhưng về mặt võ thuật thì hắn lơ ngơ ngu ngốc không thể tả nổi, đến cả một câu nói đơn giản như vậy mà vẫn ba ngơ như thằng ngố chả hiểu gì cả.
Hắn chỉ biết là hắn đứng trơ ra như ông phỗng, rồi sau đó đưa tay bắt lấy cái nạng thôi, chứ không hiểu tại sao tốc độ lại tăng nhanh cả.
"Quỷ Ảnh, tốc độ nhanh như vậy, thế mà con vẫn nắm bắt được tốc độ của hắn. Con có biết rằng trong cơ thể của người đại bộ phận động tác thực chất là không cần vận tới sức, nó sẽ loại bỏ hết những động tác dư thừa, mà lựa chọn những động tác đơn giản, hiệu quả nhất để tiến hành tự vệ.
"Thế giới này bất kỳ vật nào cũng đều có điểm đột phá của nó, hoặc ta có thể nói đó là điểm cảnh giới. Nó giống như chân ga của ô tô, động cơ của máy bay, hay là những tử huyệt trên cơ thể. Con đã học vật lý rồi chứ?"
"Dạ chưa!" Tần Lạc đáp lại gọn lỏn.
"……. Hãy cho tôi một điểm tựa, tôi sẽ nhấc bỗng trái đất lên. Đây chính là điểm đột phá trong vật lý, chính con đã tìm ra được trạng thái này của con. Vì thế mà tốc độ của con đã tăng lên."
"Nhưng tại sao lại có chuyện như vậy?" Tần Lạc không hiểu, lẽ nào vì hắn đẹp trai, nên mới có thể học được tuyệt chiêu cao cấp này?
Nhưng Hoàng Thiên Trọng và Tần Tung Hoành cũng đâu có xấu trai đâu? T.r.u.y.ệ.n.Y.Y.c.o.m
"Ta cũng không biết." Long Vương nói: "Nhưng ta có cảm giác nó liên quan tới <Đạo Gia Thập Nhị Đoạn Cẩm> của con."
"Vâng." Tần Lạc tự chạy đi kê một chiếc ghế tới cho Long Vương, mời ông ngồi xuống nói chuyện, cứ bắt ông phải chống nạng như vậy, ông sẽ mệt, hắn tự thấy hắn vừa đẹp trai lại vừa chu đáo.
"Nhớ ngày trước, con có nói với ta rằng <Đạo Gia Thập Nhị Đoạn Cẩm> sẽ làm cho sinh mạng sắp tiêu tán của cơ thể, tích tụ lại Đan Điền rồi lại lan tỏa ra cơ thể, có đúng như vậy không?"
"Vâng, đúng ạ. Chính bản thân con đã trải nghiệm nó, đúng là như vậy." Tần Lạc gật đầu nói. Ly lúc này cũng đứng dậy đi về phía Long Vương đứng nghe Tần Lạc giải thích.
Khi trước Tần Lạc đã cảm chận được cảm giác này khi giao đấu với Quỷ Ảnh.
Hắn và Lệ Khuynh Thành những tưởng đã chết dưới tay của Quỷ Ảnh, hắn đã tuyệt vọng. Điều hy vọng cuối cùng của hắn chính là Hồng Phu.
Nhưng nàng không xuất hiện, và hắn đành phải tự cứu lấy bản thân mình.
Cũng chính vì lý do này mà bây giờ hắn mới sống sót đứng đây mà chuyện trò với Long Vương.
Hoặc giả bạn cũng có thể cho rằng Tần Lạc đã gặp may.
Bởi vì nếu như năm xưa hắn không gặp lão đạo sĩ truyền cho hắn <Đạo Gia Thập Nhị Đoạn Cẩm> thì có lẽ …
"Tâm chưa chết, thì sinh cơ không bị tuyệt diệt, cái này bằng với việc con có tới tận hai sinh mạng lận. Hơn nữa <Đạo Gia Thập Nhị Đoạn Cẩm> không chỉ là một môn võ dưỡng sinh, mà nó còn có tác dụng cân bằng, nâng cao thể trạng. Con có phát hiện ra không? Bất luận con gặp bất kỳ chuyện gì, động tác của con đã trở nên nhanh nhẹn hơn người thường rất nhiều."
"Nhanh hơn người thường?" Tần Lạc quay đầu lại nhìn Ly.
"Ý của ta không phải nói Ly, mà là nói người thường." Long Vương biết là Tần Lạc đang muốn so sánh với Ly, nên ông lập tức dập tắt ngay cái ý nghĩ dở người này của hắn: "Cái độ nhanh nhẹn này bản thân con cũng khó mà nhận biết ra được, nhưng người ngoài sẽ nhận ra được rõ ràng. Còn nữa, con có biết tại sao ta lại bảo Ly dạy cho con mấy chiêu phòng thủ không?"
"Đó là sợ có người bắt nạt con ạ." Tần Lạc cười hề hề đáp.
Long Vương nghe vậy chỉ lắc đầu cười nói: "Con nên biết rằng, con chẳng có thiên bẩm để luyện võ. Thậm chí còn kém xa cả Đại Đầu nữa."
"…………" Tần Lạc nghe vậy mà buồn vô hạn.
Hắn rất muốn nói với Long Vương rằng: "Sư phụ chẳng cần nói ra, con cũng biết mà, cần gì phải dìm hàng con thế." Nhưng cuối cùng hắn vẫn kiềm lại được.
"Như vì con từ nhỏ đã có <Đạo Gia Thập Nhị Đoạn Cẩm> làm cơ bản, do vậy mà tố chất cơ thể cũng như phản ứng của con đã rất nhanh rồi, đây không phải là khả năng thiên bẩm của con, mà là một loại tâm pháp. Một loại tâm pháp rất có ích."
"….Sư phụ nói tiếp đi ạ." Tần Lạc có cảm giác như hắn đúng là đang bị dìm hàng thật sự.
"Đây chỉ lá một lý do, tuy về mặt võ công con không có thiên bẩm, nhưng con lại là bậc kỳ tài trong y học, lấy khí vận châm, cái này không phải cứ có <Thái Ất Thần Châm> là có thể làm được đâu, lẽ nào không có người thầy thuốc nào luyện khí công hay sao? Các lãnh vực khác thì có lẽ ta không biết, nhưng trong Trung Y thì đúng là kỳ tài vô số, ít ra thì ta tin Dược Vương là người tu luyện cả về khí công lẫn châm pháp, y thuật lại cao siêu, nhưng ông ta có thể vận khí vào châm không? Hay là vẫn dựa vào kỹ thuật châm cứu để chữa bệnh?"
"………." Tần Lạc đúng là chưa nghĩ tới vấn đề này, hắn cứ tưởng hắn may mắn hơn người khác, vừa học được <Thái Ất Thần Châm> lại học được <Đạo Gia Thập Nhị Đoạn Cẩm> nên mới được như ngày hôm nay mà thôi.
Nhưng, ngoại trừ <Đạo Gia Thập Nhị Đoạn Cẩm> ra, thì những loại khí công khác lẽ nào cũng không thể vận khí vào châm được hay sao? Ông nội chơi Tiểu Thái Cực Quyền mấy chục năm nay, liệu có được như hắn không?
"Thực ra, Nhập Thần Chi Cảnh chính là điểm đột phá của cơ duyên, vì thế mà con đã học được châm thứ năm trong Thái Ất Thần Châm tại Thụy Điển. Chẳng qua lúc đó con chưa phát hiện ra, bởi vì con chỉ dùng nó đi chữa bệnh, chứ chưa bao giờ dùng nó đi bảo vệ hay giết người."
"Sư phụ, nói như vậy … Tức là hiện giờ con đã rất lợi hại đúng không?" Tần Lạc hồi hộp, tim đập rộn ràng như gặp mối tình đầu vậy.
Mình đã trở thành vô đối rồi, sau này gặp thằng Hoàng Thiên Trọng ở đâu, là phải tẩn nó ngay ở đó mới được.
"Lợi hại hay không thì ta không biết." Long Vương lắc đầu nói: "Nhưng cái danh hiệu Thiên Hạ Đệ Nhất Phòng Ngự thì là chắc chắn rồi."