(Đoạn này là tác giả cố tình chuyển cảnh)
Nếu như nói việc quảng cáo cho serie album "Vẽ lông mày cho em" ban đầu chỉ là một hành động tạo nhiệt náo trên thị trường thì khi một số bộ phim quảng cáo được phát trên Ti vi, ban đầu là đài truyền hình trung ương, kênh Hương Tiêu, kênh Thai Ba, vân vân, rồi lần lượt là các đài lớn khác bao gồm cả đài phát thanh thì giai đoạn thứ nhất trong chiến dịch quảng cáo của Khuynh Thành International đã thực sự gây được sự chú ý.
Trên các tờ báo, tạp chí cũng như các kênh truyền thông lớn khác, Tần Lạc thấy Trần Tư Tuyền xuất hiện dày đặc cùng với hình ảnh của cuộc thi khiến hắn cảm thấy có chút như bị sốc. Sau khi những đoạn phim những chương trình truyền hình được phát đi, sự bàn tán, quan tâm của công chúng cũng nhiều hơn.
"Ồ, thật là xinh đẹp, nếu mỗi ngày đều có người vẽ lông mày cho mình thì chết cũng đáng giá!"
"Phi phi, muốn có người vẽ lông mày cho mình mỗi ngày hả? Sợ phải đến lúc chết mới thỏa ước nguyện!"
"Ta cũng biết vậy. Tất cả nam nhân chân chính hết mực yêu thương bạn gái của mình đều nên làm như vậy. Ôi, chẳng bù cho ông nhà mình, chưa nói đến chuyện vẽ lông mi cho vợ, chỉ sợ nguyên việc vợ có vẽ lông mi hay không cũng không biết nữa! Thật mất mặt mà! Ài"
"Nữ diễn viên kia chính là Trần Tư Tuyền, còn nam nhân này là ai? Thời đại này mà mặc trường bào, nhưng nhìn cũng có chút khí chất đấy chứ!"
Một chùm ánh sáng vàng từ góc trên của bức tranh khiến cho thân hình nam tử kia trở nên tuấn tú hơn mấy phần, người con gái thì giống như một thê tử thẹn thùng, e lệ nhìn từng động tác đầy trìu mến của người yêu. Hình ảnh này thật xứng với khẩu hiệu "Cả đời vẽ lông mi cho em".
Có thể nói, chiến dịch quảng cáo này được thực hiện bởi những người hết sức lão luyện trong lĩnh vực truyền thông. Khẩu hiệu "Cả một đời với Họa Mi" đánh trúng tâm lý tình cảm của nam nữ thành thị hiện nay, nhắc nhở họ cho dù bận rộn công việc thế nào, thời gian eo hẹp đến đâu, cũng luôn luôn không được quên người con gái xinh đẹp, yêu thương của mình.
Chiến dịch quảng cáo này phải nói là phi thường thành công. Nó không chỉ nhanh chóng đi vào lòng công chúng mà còn thu hút sự quan tâm của giới truyền thông. Một vấn đề nữa đó là chiến dịch này gợi mở ra một chủ đề mới rất lãng mạn nhưng lại vô cùng nghiêm túc: Bạn có nguyện ý cả đời vì vẽ lông mi cho vợ/bạn gái của mình không?
Kênh truyền hình Hương Tiêu là một trong những đơn vị đầu tiên dựa vào chiến dịch này làm một thiên phóng sự phỏng vấn. Phóng viên của đài này ra ngoài đường, gặp bất kỳ nam nhân nào cũng đều hỏi một câu: "Bạn đã bao giờ vẽ lông mi cho vợ hay bạn gái mình chưa?". Kết quả điều tra cho thấy không có một nam nhân nào thực sự từng đụng tới lông mi của vợ để giúp vợ làm đẹp cả. Nhưng có hơn mười người trả lời đã từng đi mua băng vệ sinh giúp vợ!"
Sáng kiến này đã gây được một tiếng vang lớn, thu hút sự chú ý của công chúng và sự cổ vũ của các cơ quan chức năng.
Loạt chương trình thứ hai mà đài Hương Tiêu thực hiện là ra đầu đường, phỏng vấn ngẫu nhiên những phụ nữ đi qua, kết quả cho thấy, gần như tất cả những phụ nữ được phỏng vấn đều trả lời rằng mình rất hy vọng được chồng hoặc bạn trai vẽ lông mi mỗi ngày. Đây chính là một chuyện vô cùng lãng mạn mà.
Sau khi hai loạt phóng sự này được phát trên đài phát thanh, lại một làn sóng nữa nổi lên trong dư luận. Vô số các nhà xã hội học, tâm lý học, cả tâm lý phụ nữ học, các chuyên gia hàng đầu về giới tính, các ngôi sao giải trí, nói chung gần như tất cả những người có tiếng tăm một chút đều tận dụng cơ hội để phát biểu chính kiến của mình.
Có người nói, áp lực của xã hội càng ngày càng lớn, cạnh tranh trên thương trường ngày càng kịch liệt, nam nhân đối phó với những chuyện này đã đủ mệt mỏi lắm rồi, không nên gia tăng gánh nặng tâm lý cho họ.
Nhưng là quan điểm này rất nhanh bị các đoàn thể phụ nữ ở khắp nơi lên tiếng phản đối.
Siêu sao ca nhạc của Hoa Hạ Đường Tiểu Di là một trong những người được hỏi ý kiến đầu tiên về quan điểm này, cô cho rằng nếu như nam nhân cho rằng việc coi trọng, nâng niu người phụ nữ của mình giống như là thêm một gánh nặng thì thật vô tâm, như thế sao gọi là một người đàn ông chân chính đây?
Như vậy, có thể thấy sự thành công lớn lao của chiến dịch quảng cáo này. Đây không còn đơn thuần là một chiến dịch quảng cáo, nó đã trở thành một loại hiện tượng xã hội.
Nhưng là, sự ầm ĩ của công chúng này càng lớn lại càng tốt đối với Khuynh Thành International. Họ đương nhiên là đơn vị kiếm được nhiều lợi ích nhất.
Tại trụ sở của Khuynh Thành International, trên lầu ba, khu vực riêng của tiểu thư Lệ Khuynh Thành, Tần Lạc lúc này đang là khách nhân duy nhất.
Lệ Khuynh Thành hai tay bưng hai chén hồng tửu đi tới, vẻ mặt quyến rũ tươi cười nói: "Vô luận thế nào đi nữa, hôm nay anh nhất định phải uống một chén với tôi!"
Phía dưới Lệ Khuynh Thành mặc một chiếc quần xám, bên trên là một chiếc áo trắng, được sơ vin gọn gàng, cùng với chiếc thắt lưng làm nổi bật cái eo thon nhỏ quyến rũ. Cổ tay áo không ngắn cũng không dài, lửng lơ ở khoảng một phần ba cánh tay, cổ tay đeo một chiếc đồng hồ sang trọng. Tất cả không chỉ toát lên một người phụ nữ xinh đẹp mà còn là hình ảnh cuốn hút của một nữ nhân lão luyện trên thương trường.
Tần Lạc cười khổ nói: "Tôi thật sự không uống được rượu. Cô gọi điện nói tôi phải tới đây khẩn cấp là có chuyện gì vậy?"
Mặc dù nói là chính mình không thể uống rượu, nhưng là nếu đích thân Lệ Khuynh Thành bưng chén rượu lại đây hắn cũng không đành lòng cự tuyệt hoàn toạn. Nhưng cũng chỉ tiếp nhận rồi cầm trong tay xoay xoay nghịch ngợm.
Lệ Khuynh Thành tiến tới ngồi bên cạnh hắn, đưa một tay quàng lên cổ Tần Lạc, tủm tỉm cười nói: "Tiểu đệ đệ, phải cho tỷ tỷ này một chút mặt mũi chứ? Lần trước khi gặp Tư Tuyền, không phải cậu cũng đã uống rượu rồi sao? Tỷ tỷ khi đó còn chuẩn bị sẵn sàng tâm lý xem khi cậu say thì chuyện gì xảy ra, nhưng là kết quả ngoài ý muốn, cậu uống hơn nửa ngày mà đâu có sau? Xem ra, tửu lượng của cậu không phải là kém, phải không? Giờ như thế nào đây? Tỷ tỷ này không là gì trong mắt cậu sao? Ngay cả tư cách uống cùng một chén rượu cũng không có sao?"
"Ngày đó là do mọi người ép ta mà!" Tần Lạc giải thích.
Lệ Khuynh Thành gật đầu, không hề có ý phản đối: "Mặc kệ chuyện ngày đó là thế nào, không phải hôm đó cậu cũng đã uống sao? Uống vào một ngụm rượu cậu liền say ngay sao?"
"Vậy tôi chỉ uống đúng một chén thôi." Đứng trước mặt cô gái này, Tần Lạc cảm thấy một chút biện pháp đều không có. Nhưng là không hiểu sao, cái gì cô ta muốn cô ta đều có thể làm được. Mà quan trọng hơn, cô ta khiến người khác tự nguyện làm cho mình.
Ví dụ như, lúc này nếu như cô ta muốn thân thể của mình, có thể nói, Tần Lạc cảm thấy mình sẽ là vô thiên vô pháp kháng cự, chắc chắn hy vọng bảo vệ trinh tiết của mình là một con số không tròn trĩnh (ặc, chết mất với thằng này).
Cánh tay có thể đấu lại với một cái chân to sao? Có thể.
Nhưng là, xử nam có thể đấu lại nữ yêu tinh không? Chắc chắn là không thể.
Lệ Khuynh Thành nhẹ nhàng vỗ vỗ vào má Tần Lạc, vẻ mặt đắc ý nói: "Thế mới là thông minh chứ. Yên tâm đi, hôm nay tỷ tỷ ta rất cao hứng, cho dù cậu có say thì ta cũng nhất định không động thủ gì với cậu đâu."
Nói rồi Lệ Khuynh Thành giơ cao chén lên: "Nào, cạn chén."
Tần Lạc nâng chén lên cạch cùng Lệ Khuynh Thành một cái, rồi đưa lên miệng.
"Này, cậu không nhìn thấy động tác của ta sao? Hay là cố tình không thèm để ý?" Lệ Khuynh Thành làm bộ hờn dỗi nói.
"Gì?" Vẻ mặt Tần Lạc mờ mịt không hiểu nhìn Lệ Khuynh Thành. Hắn nhìn thấy cánh tay nàng cứ co duỗi trước mặt mình, tư thế có chút quái dị.
"Uống chén rượu giao bôi!" Lệ Khuynh Thành quơ quơ cánh tay nói một cách tỉnh bơ.
"Cái gì?" Tần Lạc thiếu chút nữa phun hết nước bọt trong miệng ra, vì căn bản hắn chưa có tí rượu nào vào mồm, "Sao lại muốn uống rượu giao bôi? Không phải chỉ khi nào kết hôn mới uống rượu giao bôi sao?"
Tần Lạc trong lòng thầm nghĩ cô cho rằng tôi ngu lắm sao.
Tôi ngu, ừ thì cũng có ngu, nhưng mà không có ngu đến mức này.
Nếu uống chén rượu giao bôi này với cô, sau này tôi làm sao mà đối phó với cô đây?
Lệ Khuynh Thành cười ha hả, cười đến run cả người, hai tòa nhũ phong của cô cũng vì thế mà rung lên bần bật, phập phồng không thôi. Lúc này một bên ngực nàng vẫn ép sát vào vai Tần Lạc, áp lực hắn đang phải chịu đựng thật không nhỏ chút nào.
"Ôi chao, đệ đệ ngốc, cậu thật đáng yêu! Là ai nói cho cậu rằng chỉ có kết hôn mới được uống rượu giao bôi?" Lệ Khuynh Thành thở hổn hển nói.
"Là ông nội của tôi, trên TV cũng có nói như vậy mà?" Tần Lạc có phần ngơ ngác.
"Thôi được rồi, cho dù đó là sự thật đi nữa, thì cậu xem, chẳng lẽ tỷ tỷ này không xứng làm lão bà của cậu sao?"
Tần Lạc lắc đầu, nói: "Không được."
"Vì sao không được?" Lệ Khuynh Thành làm bộ tức giận nói. Nguồn truyện: Truyện FULL
"Cô rất đẹp, hơn nữa lại... rất ... gợi cảm. Tôi chỉ sợ mình không quản được." Tần Lạc đáp.
Lệ Khuynh Thành lại cười to, lại thêm một trận không thở nổi.
Nhìn cô ta cười ngặt ngẽo một lúc lâu, khi dừng lại thì Tần Lạc phát hiện trên mặt Lệ Khuynh Thành có chút thay đổi. Lúc này là một vẻ âm trầm, lạnh lùng, lại có chút tàn nhẫn.
Loại vẻ mặt này khiến cho Tần Lạc giật mình. Không biết tại sao cô ta lại biến thành như vậy.
"Ý cậu muốn nói là, ta vừa xinh đẹp, lại vừa tùy tiện cùng nam nhân như vậy, sợ sau khi kết hôn cùng ta, sẽ bị ta cắm sừng. Đúng không?" Vẻ mặt Lệ Khuynh Thành trở nên nghiêm túc nhưng ánh mắt vẫn có chút cười cười. Không biết ngữ khí châm chọc này là do bị Tần Lạc không tín nhiệm hay là do tính cách của cô ta như vậy.
"Tôi không có ý đó". Tần Lạc lắc đầu nói.
"Vậy ý cậu là gì?" Lệ Khuynh Thành hỏi lại. Lúc này sức ép của cô trở nên mạnh hơn, khiến tâm thần người đối diện có chút khó chịu.
"Tôi tin tưởng cô sẽ không phát sinh cái chuyện kia." Tần Lạc không trả lời vấn đề của nàng, mà trực tiếp nói lên ý nghĩ của mình.
"Cậu thật sự cho là như vậy sao? Hành vi của ta vô cùng phóng đãng, cả ngày cùng cậu kề vai áp má, lại còn cố tình mặc áo ngủ đi tới đi lui trước mặt cậu, bên ngoài thì ai cũng rêu rao là ta ai cũng có thể làm chồng, một tuần đổi một nam nhân, sự thật này cậu cũng đã thấy, tại sao lại không tin?" Lệ Khuynh Thành nhìn chằm chằm vào mắt Tần Lạc, đôi mắt cô không còn vẻ xuân tình quyến rũ mà thay vào đó là sự lạnh lùng, ngờ vực. Cô đang cố đoán tâm tình của Tần Lạc.
Hoặc ít nhất thì ánh mắt của cô cũng có vẻ như vậy.
"Bọn họ chỉ thấy được mặt ngoài của cô, còn ta lại hiểu được những cái bên trong." Tần Lạc chậm rãi nói.
"Cậu dựa vào cái gì mà nói là chính mình hiểu rõ ta?" Lệ Khuynh Thành phẫn nộ hỏi lại.
"Chỉ bằng vào một việc, cô là bằng hữu của tôi, một bằng hữu rất tốt." Tần Lạc nhìn thẳng vào hai tròng mắt của Lệ Khuynh Thành, thẳng thắn nói.
Tròng mắt hai người không hề có sự thỏa hiệp, không ai muốn nhường ai, không ai muốn là người phải rút lui trước.
Một lúc lâu sau, Lệ Khuynh Thành đột nhiên khì khì một tiếng, nở nụ cười rạng rỡ.
Cô hôn nhẹ một cái lên mặt Tần Lạc, cười nói: "Thật sự là một tiểu nam nhi đáng yêu. Đây chính là những lời thật lòng của cậu sao? Không nghĩ tới tỷ tỷ ta lại có địa vị trong lòng cậu như vậy."
Tần Lạc chứng kiến sự thay đổi tâm lý và sắc mặt của ltk, thở dài nói: "Cô đúng là muốn dọa ta chết mà."
Lệ Khuynh Thành quyến rũ cười nói: "Chẳng lẽ cậu không cảm thấy rằng, thêm một chút kích thích thần kinh, người phụ nữ mới trở nên hấp dẫn hay sao?"
"Điều này..." Tần Lạc suy nghĩ một chút, hình như đúng là như vậy. Mặc dù vừa rồi chính mình bị cô ta hù dọa muốn tắt thở, nhưng là sau khi qua đi, trong người lại cảm thấy có gì đó kích thích một chút.
Một phụ nữ như thế này, quả là vưu vật trời tạo ra. Khó trách người khác cũng phải gọi cô ta là "Lệ yêu tinh".
Lệ Khuynh Thành ôm bả vai Tần Lạc, tủm tỉm nhìn hai mắt hắn, nói: "Bất quá, tiểu đệ đệ, cậu cứ yên tâm, nếu cậu đồng ý lấy tỷ tỷ này, nhất định sẽ không có chuyện cắm sừng cậu đâu. Tỷ tỷ sẽ ngoan ngoãn làm một người vợ hiền, giúp cậu giặt quần áo, chuẩn bị cơm, lại sinh cho cậu một hài tử đáng yêu như cha nó."
"... Thế nếu cô gả cho người khác thì sao?" Tần Lạc hỏi.
"Ừm, cái này, ta nghĩ có thể người khác thì sẽ có chuyện hồng hạnh xuất tường (cắm sừng)." Lệ Khuynh Thành suy nghĩ một chút đáp, "Bởi vì tỷ tỷ này còn phải nghĩ biện pháp để câu dẫn đệ đệ mà!"