Danh Viện hội sở, khi xảy ra xung đột với Quản Tự, Vương Cửu Cửu xông lên trước …
Hiểm địa Vân Điền, nàng không sợ chết, ngàn dặm tìm tới.
Khốn cảnh Lam Đình, Paris điệp huyết, nàng cũng là người đầu tiên chạy tới dùng thân mình che chở cho Tần Lạc.
Bây giờ một lần nữa nàng lại tới.
Từ khi Tần Lạc nảy xinh xung đột với Dương Độ ở trại an dưỡng tới khi hắn bị đội đốc sát bắt và thẩm vấn, trả tự do, quá trình này rất ngắn ngủi, thậm chí còn chưa tới hai mươi mấy tiếng đồng hồ.
Nhưng chỉ trong khoảng thời gian ngắn ngủi này, Vương Cửu Cửu đã từ Dương Thành quay về. Mặc dù Tần Lạc không cần phải suy đoán, hắn cũng biết nàng vì chuyện của hắn mà bôn ba vất vả ở ngoài.
Gương mặt đầy bụi đường chưa kịp rửa cùng với vẻ mệt mỏi rất khó che giấu của nàng khiến lòng Tần Lạc đau đớn.
Tiền? Nàng không thiếu tiền.
Quyền? Điều này nàng còn nhiều hơn cả Tần Lạc.
Danh phận? Điều này Tần Lạc rất khó có thể hứa hẹn.
Nếu như có thể, Tần Lạc chỉ hận là không thể đè ngay cô gái khiến cho người ta đau lòng mà xx ngay tại chỗ này.
Đại ân đại đức tưởng rằng không báo được, thiết tưởng chỉ có thể lấy thân báo đáp mà thôi.
Vương Cửu Cửu bị tình cảm mãnh liệt của Tần Lạc khiến hòa tan. Đã lâu rồi nàng không gặp Tần Lạc nên lúc này nàng nhận ra thân thể mình bắt đầu nóng lên.
Nhưng mà … nhưng mà … có người đang nhìn.
"Tần Lạc … Tần Lạc …" Vương Cửu Cửu muốn đẩy Tần Lạc ra.
"Sao vậy?" Tần Lạc ngơ ngác ngẩng đầu lên. Lúc này hắn mới nhận ra một cô gái lãnh đạm như Lăng Ba tiên tử đang đứng cách đó không xa, thản nhiên nhìn hai người bọn họ.
Văn Nhân Mục Nguyệt?
Gương mặt Tần Lạc cứng đơ. Tại sao cô gái này cũng có mặt ở đây?
Vương Cửu Cửu giãy giụa thoát khỏi người Tần Lạc, nàng nhìn Tần Lạc với vẻ hả hê hỏi: "Tính sai rồi sao?"
"Thì đã sao nào?" Tần Lạc đúng là vịt chết vẫn còn ngoan cố, hắn ngang ngạnh nói: "Anh không làm gì hết."
"Hì hì. Anh không chột dạ là tốt rồi." Vương Cửu Cửu cười hì hì nói.
Tần Lạc trừng mắt nhìn Vương Cửu Cửu rồi hắn đi tới bên cạnh Văn Nhân Mục Nguyệt, cười nói: "Sư phụ dàn xếp xong rồi sao?"
"Xong rồi." Văn Nhân Mục Nguyệt nói mà sắc mặt không chút thay đổi.
"Vất vả rồi."
"Cần phải thế."
Vương Cửu Cửu liếc nhìn Tần Lạc rồi nàng lại liếc nhìn Văn Nhân Mục Nguyệt. Nàng cười hì hì một tiếng và nói: "Dáng vẻ nghiêm trang nói chuyện của hai người rất hay a."
Tần Lạc cũng hiểu bọn họ đã nói chuyện có vẻ hơi cứng ngắc một chút, hắn cười hỏi: "Mình em tới hả?"
"Làm gì có chuyện đó." Vương Cửu Cửu nói: "Vì chuyện của anh, ông nội em, ông của chị Mục Nguyệt và mấy lão gia nữa cũng đích thân tới đây. Thế nhưng khi biết Điền Chân xảy ra chuyện, bọn họ vì e ngại nên đã rời khỏi đây trước."
"Điền Chân đã xảy ra chuyện sao?" Tần Lạc sửng sốt hỏi.
"Hì hì …" Vương Cửu Cửu cười giảo hoạt nói: "Cảm thấy bản thân mình rất uất ức nên hộc máu, ngất xỉu."
Mắt Tần Lạc ánh lên, hắn cười nói: "Thật sự rất kỳ diệu."
"Đi thôi. Chúng ta không nên ở đây nói chuyện nữa. Chúng ta quay về thôi." Vương Cửu Cửu nói.
"Đi, quay về." Tần Lạc gật đầu. Một tay hắn ôm Vương Cửu Cửu, hắn cũng muốn ôm Văn Nhân Mục Nguyệt bằng cánh tay còn lại nhưng không đủ dũng khí.
"Tần tiên sinh, Tần tiên sinh." Dương Độ từ bên trong đi nhanh tới.
"Còn muốn cái gì nữa?" Vương Cửu Cửu lạnh lùng quát. Nàng biết sở dĩ Tần Lạc bị bắt vào đội đốc sát chính là vì nảy sinh xung đột với Dương Độ này nhưng chuyện Dương Độ lâm trận, quay giáo phản bội trong nhà tù thì nàng lại không biết. Chính vì thế khi nhìn thấy Dương Độ, nàng không thể kiềm chế được sự thù địch của mình.
Đương nhiên Dương Độ biết Vương Cửu Cửu. Khi ông ta thấy Vương Cửu Cửu nhìn mình với thái độ thù địch, ông ta đành đứng lại nói với vẻ mặt a dua nịnh nọt: "Vương tiểu thư, không nên hiểu lầm. Tôi và Tần Lạc tiên sinh. Hì hì, chuyện cũng không phải như cô nghĩ đâu."
Tần Lạc vỗ vỗ vào cánh tay Vương Cửu Cửu, ra hiệu cho nàng không nên kích động sau đó hắn nói với Dương Độ: "Còn chuyện gì sao?"
Đương nhiên việc Dương Độ đồng ý chiêu an đã giúp Tần Lạc rất nhiều. Ít nhất là cho hắn có thể đứng vững ở chữ "có lý".
Thế nhưng nói nếu chỉ vì chuyện này mà hắn trở thành bạn bè thân thiết với Dương Độ thì hoàn toàn không bao giờ có.
Dương Độ có thể phản bội Điền Chân thì cũng có thể phản bội chính hắn. Người này có thể dùng nhưng không thể trọng dụng.
"Ha ha. Không có chuyện gì thì không nói chuyện được sao? Tôi chỉ muốn hỏi anh khi nào anh rãnh rỗi, tôi muốn tới thăm nhà anh một chút." Dương Độ cười lấy lòng nói.
Tần Lạc suy nghĩ một lát rồi nói: "Ông hãy ghi số của tôi."
Vừa nói Tần Lạc vừa đọc số điện thoại di động của hắn cho Dương Độ.
Đợi tới khi Dương Độ ghi xong số điện thoại của mình, Tần Lạc mới nói tiếp: "Có chuyện gì ông có thể gọi điện thẳng cho tôi."
"Cám ơn, cám ơn." Dương Độ gật đầu: "Tần tiên sinh, nếu như tôi tiếp tục ở lại đội đốc sát, có thể nói là cuộc sống không tốt lắm."
"Ý của ông là?" Tần Lạc lạnh lùng hỏi ngược lại.
Giao dịch chính là cò kè mặc cả. Nếu như Dương Độ đưa ra điều kiện gì hắn cũng đồng ý thì khẩu vị của Dương Độ sẽ càng lúc càng lớn.
Chính hắn chỉ có tiền, không có quyền, không thể giúp gì nhiều cho Dương Độ.
Khi nhìn thấy vẻ mặt như tức giận của Tần Lạc, lập tức Dương Độ biết có vấn đề. Ông ta vội vàng cười giả lả nói: "Tần tiên sinh, anh đừng hiểu lầm. Thật ra hôm nay tôi làm như vậy cũng không phải là vì anh. Tôi chỉ ăn ngay nói thật mà thôi. Tôi thấy mối quan hệ của anh và chủ nhiệm Uông không tệ. Tôi chỉ muốn anh nói mấy câu giúp tôi với chủ nhiệm Uông mà thôi."
Dương Độ biết sau chuyện này Điền Chân nhất định sẽ không muốn nhìn thấy ông ta nữa. Trong khi đó biểu hiện của Uông Minh Quỳ trong đại lao cho ông ta biết rằng Uông Minh Quỳ có mối quan hệ khá mật thiết với Tần Lạc.
Nếu như Tần Lạc có thể đứng ra hỗ trợ, nói giúp, như vậy cuộc sống sau này của ông ta không quá khổ sở.
Tần Lạc gật đầu nói cho có lệ: "Tôi sẽ nói giúp ông với chủ nhiệm Uông."
Cho tới tận lúc này Tần Lạc vẫn không hiểu vì nguyên nhân gì mà Uông Minh Quỳ lại đột nhiên đứng ra giúp đỡ hắn, chính vì thế hắn không cho Dương Độ một câu khẳng định.
Ít nhất hắn muốn trước tiên cần tìm hiểu rõ ràng tình huống đó đã.
"Thôi được, vậy làm phiền Tần tiên sinh rồi." Dương Độ đã có điều mình cần, ông ta không muốn mất thêm thời gian nữa.
Khi ba người Tần Lạc, Vương Cửu Cửu và Văn Nhân Mục Nguyệt đi tới bãi đỗ xe thì xuất hiện một khó khăn.
Văn Nhân Mục Nguyệt có một đội xe riêng của mình. Vương Cửu Cửu cũng có một chiếc Hummer của riêng mình. Hắn lên xe của ai đây?
"Em còn muốn tới chỗ của ông." Vương Cửu Cửu nói đầy ẩn tình: "Anh ngồi xe của chị Mục Nguyệt đi."
"Không ngồi được." Văn Nhân Mục Nguyệt lạnh lùng bỏ lại một câu rồi nàng đi thẳng vào trong chiếc xe xa hoa của mình. Đội xe khởi động, chậm rãi rời khỏi trụ sở đội đốc sát.
"Chị Mục Nguyệt là người tốt." Vương Cửu Cửu nhìn theo bóng đội xe xa dần nói: "Ngoài lạnh trong nóng. Người như thế này sống chung rất tốt."
Tần Lạc vỗ vỗ vào gương mặt nhỏ nhắn của Vương Cửu Cửu, cười nói: "Gọi cô ấy là chị từ khi nào vậy?"
"Vốn phải như thế mà." Vương Cửu Cửu cười hì hì nói: "Chị ấy nhiều tuổi hơn em mà."
"Em thật sự phải về nhà ông sao?" Tần Lạc hỏi.
"Đâu có. Em chỉ muốn tạo cơ hội cho hai người mà thôi." Vương Cửu Cửu cười hì hì, khởi động chiếc Hummer nói: "Đáng tiếc là người ta không để cho anh thể diện. Văn Nhân Mục Nguyệt chính là Văn Nhân Mục Nguyệt. Cô ấy từ chối anh và em như vậy, có khiến anh bất ngờ không?"
Tần Lạc bất đắc dĩ nhún vai, thờ ơ nói: "Anh không thấy có gì bất ngờ."
"Thầy Tần, bây giờ chúng ta đi đâu?" Vương Cửu Cửu hỏi.
"Đi tới khách sạn thuê phòng." Tần Lạc nhìn Vương Cửu Cửu nói.
"Anh chết đi." Vương Cửu Cửu mắng to: "Liệu có ai ngay khi ra khỏi tù đi thẳng tới chỗ đó không? Anh có biết bây giờ ở Yến Kinh có bao nhiêu người đang nhìn chằm chằm vào anh không hả? Để cho người ta biết, anh có cười được không?"
"Vậy bỏ đi." Tần Lạc đành phải từ bỏ suy nghĩ có vẻ dâm đãng này trong đầu: "Chủ yếu anh sợ em nôn nóng thôi."
"Anh mới nóng vội ấy." Vương Cửu Cửu đấm tần Lạc.
Tần Lạc bắt tay Vương Cửu Cửu, hắn vuốt ve bàn tay nàng và nói: "Đi tới viện dưỡng lão."
"Viện dưỡng lão của Văn Nhân gia?"
"Đúng vậy." Tần Lạc gật đầu nói: "Sư phụ của anh đang ở đó."
Vương Cửu Cửu tức giận nói: "Anh cần gì phải làm điều thừa này? Sao lúc nảy anh không ngồi lên xe của chị ấy?"
"Vậy phiền em đưa anh tới đó." Tần Lạc lưu manh nói. Khi nhìn thấy Vương Cửu Cửu sau nhiều ngày xa cách, hắn thực sự rất vui mừng.
Khi tới trước biệt thự Long Vương ở, Tần Lạc nhận ra trước cửa có rất nhiều xe.
Hơn nữa biển của những xe này đều là biển quân sự hay các ngành hậu cần quan trọng. Có vẻ lai lịch của những người này rất lớn.
Khi Tần Lạc và Vương Cửu Cửu đẩy cửa đi vào trong biệt thự, hắn nhìn thấy trong sân biệt thự có rất nhiều người đàn ông cao thấp khác nhau đang đứng. Từ trên người mỗi người đều tản ra sát khí khủng khiếp.
Một người đàn ông dáng người cao gần hai mét đi nhanh tới rồi bình tĩnh đứng trước mặt Tần Lạc.
"Xếp thành hàng." Người đàn ông hô to.
Rầm rầm …
Động tác của những người đàn ông rất nhanh. Bọn họ xếp thành hai hàng chỉ trong vòng một giây.
"Nghiêm." Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL
Cạch cạch cạch …
"Cúi chào." Người đàn ông cao lớn làm trước, những người đàn ông xếp thành hai hàng giơ tay phải chào Tần Lạc.
Động tác cực kỳ chỉnh tề, giống như là máy móc từ một khuôn đúc vậy.
"Hì hì. Tất cả đều là người một nhà, không cần khách sáo." Tần Lạc cười khoát tay nói. Hắn thật sự không có cách nào khác. Mấy người lính cứ động cái là dùng tới chiêu này.
Cúi chào rất tốt nhưng không phải ban thưởng có tính thực tế. Tốt nhất là mỗi người cấp cho hắn một thẻ bài thì mới đúng là lợi ích thực tế.
Người đàn ông to cao cười bước tới, vỗ vai Tần Lạc nói: "Nói rất đúng. Sau này chúng ta là người một nhà …"