Mục lục
Bác Sĩ Thiên Tài (full) - Lâm Thanh Nguyên (truyện Tác giả: Liễu hạ Huy)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cả đêm qua Khuông Mỹ Anh không ngủ, cô ta chỉ tính toán xem mua những gì với khoản tiền chín trăm ngàn. Trước tiên cô ta muốn đổi lại chiếc xe Nissan của mình ít nhất phải sang một chiếc Audi, mua mấy món đồ của Channel, những thứ mới nhất mà cô ta rất thích, cho bố mẹ đi du lịch một chuyến, mua cho chồng một chiếc Longines, anh ấy mong đợi đã lâu rồi.

Không hiểu Khuông Mỹ Anh mơ màng ngủ thiếp lúc nào không hay sau đó cô ta đột nhiên bị tiếng chuông đồng hồ báo thức đánh thức.

Khi nhìn thời gian đã hơn tám giờ.

Đúng vậy, tám giờ là thời gian cô ta và Hoàng Hổ, Thường Lâm đã thương lượng. Hôm nay ba người đi sớm để tới ngân hàng rút tiền.

Tiền cất ở trong túi mình mới chính là tiền.Bây giờ thứ cô ta đang cất trong lớp lót đôi của túi da vẫn chỉ là tờ giấy lộn.

Sau khi rửa mặt xong, ăn một chiếc bánh kem, đang định uống cốc sữa rồi đi thì bất chợt chuông điện thoại di động trên bàn vang lên.

Khi nhận ra số điện thoại của Hoàng Hổ, Khuông Mỹ Anh liền nhận cuộc gọi, cô ta cười hỏi: "Lão Hoàng, không chờ được sao? Đợi tôi uống cốc sữa rồi lên đường."

"Này, bà Khuông, xảy ra chuyện rồi." Giọng nói Hoàn Hổ rất lo lắng: "Hãy mau mở máy tính ra mà xem đi."

"Có chuyện gì vậy?" Khuông Mỹ Anh hỏi.

"Có người quay video cú đá của chị Lâm đá tôi rồi tung lên mạng." Hoàng Hổ nói: "Bây giờ lượng truy cập rất cao, đã thành điểm nóng hàng đầu rồi. Thật đáng hận, là kẻ nào thiếu đạo đức như vậy hả? Rõ ràng chúng ta đã đàm phán xong rồi, không phải chuyện đã kết thúc rồi sao? Bây giờ cần phải làm gì đây? Chúng ta phải giải thích với Tần tiên sinh như thế nào?"

Khi bọn họ nhận được ba triệu tiền "bồi thường" từ Tần Lạc, Hoàng Hổ vì chịu oan ức nên nhận một triệu, Khuông Mỹ Anh và Thường Lâm nhận mỗi người chín trăm năm mươi lăm nghìn. Hai đồng nghiệp khác mỗi người năm mươi nghìn. Khi có được một triệu này, thậm chí Hoàng Hổ không còn thái độ ghen ghét với Tần Lạc, mà thậm chí còn gì đó "cảm kích". Nếu như không phải bạn gái Tần Lạc đá y một cước, y có thể dễ dàng nhận được một triệu này không?

Chính vì vậy khi nói tới Tần Lạc, dù Tần Lạc không ở ngay bên cạnh mình, Hoàng Hổ vẫn gọi một cách trang trọng là "Tần tiên sinh".

"Tại sao có thể như vậy? Là kẻ nào làm? Có phải là do đám lão Hùng không?" Khuông Mỹ Anh cũng cực kỳ nóng vội. Đây không phải là ai đó giúp bọn họ mà chính là đang hại bọn họ. Bọn họ đã cầm của người ta ba triệu, hứa hẹn chuyện này giải quyết cá nhân. Nay đoạn băng này được phát tán, không phải nói bọn họ không có chữ tín, không biết giữ lời sao? Nếu như họ Tần kia nghĩ bọn họ làm chuyện này, cho dù không lấy lại tiền thì cũng làm to chuyện này. Mặc dù trong tay Tần Lạc không có bằng chứng chứng minh bọn họ lừa đảo thì danh tiếng của bọn họ cuối cùng vẫn không hay ho gì cho lắm.

Vào thời đại này cùng giữ hoà khí để phát tài không phải tốt hơn sao?

"Hẳn là không phải." Hoàng Hổ nói: "Đã hứa cấp cho lão Hùng, lão Khải mỗi người năm mươi nghìn. Sao bọn họ còn làm trò này được?"

"Không phải là bọn họ thì, khi chúng ta cản người bị người khác phát hiện ra sau đó quay đoạn video đó. May mắn là chuyện chúng ta đòi tiền không bị lộ nếu không chúng ta có thể đã gặp chuyện rồi." Khuông Mỹ Anh kinh hãi nói.

"Bây giờ hãy nghĩ cách dẹp sự tức giận của họ Tần kia đi. Chúng ta nhận tiền của người ta, hứa hẹn bỏ qua chuyện này. Mặc dù chuyện này không liên quan tới chúng ta, cũng không phải do chúng ta phát tán. Điều quan trọng là phải tin tưởng chúng ta."

"Chúng ta hãy tìm người biết số điện thoại gọi điện tới giải thích, được không?" Khuông Mỹ Anh nói.

"Tôi cũng vậy, cũng có ý đó." Hoàng Hổ nói: "Tôi sẽ tìm một người bạn có số của Tần tiên sinh, tôi sẽ gọi điện cho hắn, được không? Chuyện này hoàn toàn không liên quan tới chúng ta, chúng ta cũng sẽ kiên quyết phủ nhận chuyện chị Lâm đánh người, nói đó chỉ là đùa giỡn. Nhưng người bạn đùa giỡn với nhau."

"Anh ta có số? Vậy sao không tự mình gọi?" Khuông Mỹ Anh nghi ngờ hỏi.

"Ha ha, phụ nữ vẫn chỉ là phụ nữ, vẫn chỉ là một người đẹp. Một người đẹp biết làm nũng, đàn ông sẽ không tính toán. Chuyện này để phụ nữ làm thích hợp hơn." Hoàng Hổ nịnh nọt. Y nịnh Khuông Mỹ Anh mà không xấu hổ, thật ra y không dám để cho người kia gọi điện thoại, y sợ. "Tôi sẽ gửi số điện thoại tới, hãy gọi điện cho anh ta, thái độ phải mềm dẻo chút. Không nên làm hỏng chuyện này. Một lát nữa tôi gửi số điện thoại tới."

"Được." Khuông Mỹ Anh cắt ngang lời Hoàng Hổ. Lúc này máy tính đã khởi động xong, cô ta lập tức truy cập vào mấy diễn đàn hình ảnh, nhìn thấy đoạn băng video, bên trên có hàng chữ màu đen thô: Nữ diễn viên sự kiện ảnh nude bạo lực đánh nam phóng viên.

Nhìn kỹ đoạn băng video, quả nhiên đó là hình ảnh một cước của Lâm Hoán Khê đá Hoàng Hổ.

Hình ảnh rất ngắn, chỉ có mấy giây mà thôi hơn nữa trong hình ảnh chỉ nhìn thấy hai người Lâm Hoán Khê và Hoàng Hổ, những người khác không xuất hiện trên màn ảnh.

Trong khi Khuông Mỹ Anh đang xem đoạn băng thì đoạn băng này đã trở thành đoạn băng video được truy cập nhiều nhất trong ngày. Không thể không nói ai bảo nhân vật nữ chính này chính là nữ diễn viên chính của sự kiện ảnh nude cực nóng gần đây?

Lời bình luận bên dưới đã cả trăm trang, đủ các loại lời bình luận.

"Ôi, thật không nhìn ra, người phụ nữ này còn rất cay độc. Tôi thích."

"Thật không biết xấu hổ. Không biết dũng khí của cô ta tới tử đâu nhỉ? Cởi sạch quần áo cho người ta chụp ảnh còn không tính thế mà vẫn còn can đảm đi dạo phố? Đi dạo phố thì không nói mà còn dám đả thương người ta sao? Có phải người có tiền muốn làm gì thì làm không?"

"Sau lưng một người phụ nữ thành công sẽ có một đám đàn ông thành công. Cũng không hiểu người phụ nữ này đã bị biết bao đàn ông "cưỡi" nhỉ? Bộ ngực to này, mông tròn này, vừa nhìn là biết thường xuyên bị người nhào nặn."

Bình luận nghiêng về một bên: tập trung công kích Lâm Hoán Khê. Tất cả mọi người đều cảm thấy Lâm Hoán Khê "rất kiêu ngạo". Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Khi thân thể đã bị người ta nhìn thấy sạch sẽ, hành động nên khiêm tốn một chút, có một số việc không nên lên tiếng, phải đứng ra nói xin lỗi vì đã khiến mọi người ô nhiễm đôi mắt. Chế giễu, chẳng những không biết điều đi dạo phố mà còn dám đánh người. Điều này khiến người dân hoàn toàn phẫn nộ. Thiết tưởng kết quả này không hợp với suy nghĩ của bọn họn.

Nếu như Tần Lạc không cấp tiền, Khuông Mỹ Anh sẽ rất vui vẻ khi đọc những lời bình luận như thế này cùng với đoạn băng video kia.

Thế nhưng bây giờ bọn họ đã cầm của người ta ba triệu, phải làm tan tai nạn của người ta.

Vì vậy lập tức Khuông Mỹ Anh lấy điện thoại bấm dẫy số mà Hoàng Hổ đã chuyển tới.

Sau khi đợi mấy giây từ đầu bên kia vang lên giọng nói của một thanh niên trẻ tuổi.

"Xin chào, ai vậy?"

Khuông Mỹ Anh cố gắng nói nhỏ, giọng nói trầm trầm: "Tần tiên sinh, tôi là Khuông Mỹ Anh. Hôm qua chúng ta mới gặp nhau, anh còn nhớ không?"

"Khuông?" Giọng nói nghi ngờ của Tần Lạc vang lên.

"Ồ, ngày hôm qua tôi và bạn tôi đi phỏng vấn chị Lâm, kết quả xảy ra chút hiểu lầm."

Tiếp đó là giọng nói tức giận của Tần Lạc.

"Còn dám gọi điện thoại cho tôi sao? Rốt cuộc các vị đã làm gì hả? Ngày hôm qua đó nói là bồi thường ba triệu, chuyện này bỏ qua mà. Trước đó các vị đã cầm ba triệu của tôi, sau đó còn phát tán đoạn băng là sao? Các vị có đạo đức nghề nghiệp không vậy? Còn nói cái gì là chữ tín sao? Sau này còn ai dám hợp tác với các vị nữa không? Tôi đã nói rồi, các vị bất nhân, đừng trách tôi bất nghĩa. Tôi đã quyết định. Một lát nữa tôi sẽ triệu tập họp báo, công bố chuyện lừa gạt ba triệu này. Các vị không để tôi sống yên ổn, tôi cũng không để cho các vị yên đâu."

Rốt cuộc Khuông Mỹ Anh đã biết nguyên nhân Hoàng Hổ không dám gọi điện. Bây giờ cô ta đã hối hận vì tiếp nhận củ khoai lang nóng này rồi.

Thật vất vả chờ Tần Lạc thổ lộ xong, Khuông Mỹ Anh vội vàng nói: "Tần tiên sinh xin hãy nghe tôi giải thích. Chúng tôi không phát tán đoạn băng này. Anh hãy nghĩ xem, chúng tôi đã nhận tiền rồi, còn phát tán đoạn băng đó làm gì? Không phải tự gây phiền phức cho mình sao? Chúng tôi không biết người nào phát tán đoạn băng này nhưng nhất định người đó không phải là chúng tôi. Tôi và đồng nghiệp của mình đã thương lương rồi, chúng tôi kiên quyết phủ chuyện chị Lâm đánh người là thật, chỉ nói đây là bạn bè lúc vui đùa."

"Được, tôi chờ sự thể hiện của các vị." Tần Lạc có vẻ vẫn chưa tiêu tan cơn giận: "Nếu như các vị dám giở trò, bất kỳ lúc nào tôi cũng có thể chơi lại các vị."

"Tần tiên sinh hãy yên tâm, chúng tôi biết cần phải làm như thế nào, nhất định chúng tôi sẽ làm anh hài lòng." Khuông Mỹ Anh bảo đảm. Đúng như Hoàng Hổ đã nói chỉ cần bọn họ không công bố chuyện đã nhận ba triệu của Tần Lạc, chuyện này sẽ giải quyết rất nhanh. Chỉ cần để Hoàng Hổ đứng ra trả lời phỏng vấn, nói đó chỉ là trò đùa của hai người, hai người vốn là bạnbè của nhau, chuyện này sẽ ngay lập tức kết thúc."

Sau khi kết thúc cuộc nói chuyện với Khuông Mỹ Anh, Tần Lạc chăm chú nhìn bữa sáng ở trước mặt.

"Bọn họ gọi điện thoại tới hả?" Jesus cười hỏi. Hôm nay Jesus mặc một bộ vest với áo sơ mi trắng nhung gã giống hệt Tần Lạc, trông không có phong độ, một tay cầm cái bánh quẩy, một tay cầm ly sữa đậu nành, ngồi xổm ăn ngấu nghiến, dáng vẻ như một ma đói vậy.

"Ừ." Tần Lạc vuốt cằm: "Tối hôm nay có thể đưa đoạn băng thứ hai lên rồi."

Jesus vuốt cằm, mồm nhai bánh quẩy, nói: "Tần."

"Cái gì?"

"Rất âm hiểm." Jesus nói.

"Trước kia tôi đã từng rất thiện lương." Tần Lạc quay đầu bốn mươi lăm độ nhìn hướng mặt trời, sắc mặt như đang hồi tưởng quá khứ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK