Quân Sư khóc.
Đây là lần đầu tiên Tần Lạc nhìn thấy những giọt nước mắt của Quân Sư.
Lần trước khi Quân Sư trúng phải loại độc biến dị cực độc, tính mạng nguye hiểm sớm tối nhưng cô vẫn không khóc. Khi Quân Sư ác chiến với Bá Tước, tạng phủ bị thương nặng, không ngừng nôn ra máu, cô cũng không khóc. Khi Quân Sư ở bên ngoài một mình chấp hành nhiệm vụ nguy hiểm, ban đêm cô độc, cô cũng không khóc, khi bị người ta đuổi giết, cũng không khóc.
Bây giờ cô khóc vì một người đàn ông.
Tần Lạc rất đau lòng, cực kỳ đau lòng.
Tần Lạc biết Quân Sư đã khá lâu, thời gian ở chung với nhau rất ít, theo lý mà nói Tần Lạc đáng lẽ không nên có tình cảm sâu đậm với Quân Sư, không nên có cảm động lây với nỗi đau xót của cô.
Thế nhưng hắn thật sự cảm nhận được điều đó.
Người phụ nữ kiên cường, thông minh, kiêu ngạo khóc trông thật giống một đứa trẻ khiến không một ai nhìn thấy có thể giữ bình tĩnh được.
Tần Lạc không biết nên làm gì, có lẽ không nên làm gì cả, cứ để mặc Quân Sư thổ lộ tâm tình của mình là cách lựa chọn tốt nhất.
Tần Lạc lục lọi trong túi một lát, hắn tìm thấy một chiếc khăn giấy nhăn nheo đưa cho Quân Sư.
Quân Sư nhận chiếc khăn giấy, lau hai khóe mắt, không ngờ chất lượng chiếc khăn quá kém. Hơn nữa nó còn nằm trong túi Tần Lạc một thời gian dài nên khi thấm nước mắt nó biến thành sền sệt như hồ dán, dính một mảng vào khóe mắt Quân Sư.
"Trên mặt có vết bẩn." Tần Lạc muốn giơ tay lau hộ vết dính trên mắt Quân Sư nhưng hắn lại lo Quân Sư hiểu lầm hắn nhân cơ hội người ta mà chiếm tiện nghi chính vì vậy hắn không còn cách nào khác là chủ động nói ra.
"Cái gì?" Sau khi Quân Sư lau nước mắt, tâm trạng cô cũng ổn định phần nào. Quân Sư cảm thấy vừa rồi mình đã không khống chế được cảm xúc, lại còn không biết xấu hổ lau nước mắt trước mắt Tần Lạc.
Trong mắt Quân Sư, Tần Lạc là bạn, là ân nhân cứu mạng, cũng là tri kỷ. Người đàn ông này thoạt nhìn trông rất hồn nhiên, thật ra bản tính rất thông minh, khí phách, cũng vô cùng giảo hoạt. Người bình thường rất khó chiếm được tiện nghi của hắn. Có rất nhiều chuyện của Quân Sư, ngay cả Ly người rất hiểu cô cũng không hiểu rõ nhưng Tần Lạc lại hiểu được.
"Trên mặt có vết bẩn. Để tôi lau giúp?" Tần Lạc nói.
Vì vậy Quân Sư tự mình lau một vòng quanh mặt mình.
"Để tôi làm giúp." Tần Lạc sốt ruột nói. Hắn đi tới một bước, giơ tay bóc những mảnh giấy nát dính trên mặt Quân Sư.
Quân Sư không động đậy, để mặc Tần Lạc "làm xằng làm bậy" trên gương mặt mình.
Nhìn gương mặt thanh tú của Tần Lạc gần trong gang tấc, nhìn ánh mắt chăm chú của hắn, nhìn đôi mắt sáng long lanh dưới ánh trăng, đột nhiên trong lòng Quân Sư nảy sinh một cảm giác ấm áp.
Quân Sư không hiểu vì sao bản thân mình lại nảy sinh tình cảm này, có lẽ là vì trong lúc cô cảm thấy mất mát nhất có một người bạn thân thiết ở bên cạnh an ủi, một chuyện hạnh phúc nhất.
Sau khi Tần Lạc lột hết những mảnh giấy màu trắng, hắn lại dùng ngón tay chà xát một lần rồi cười nói: "Xong rồi."
"Cám ơn." Quân Sư lùi lại một bước, nói.
Ngay khi lui lại sau, đột nhiên Quân Sư cảm thấy hối hận.
Mình lui lại sau làm gì? Không phải đó chính là biểu hiện chột dạ sao?
Cũng may Tần Lạc không phát hiện ra tâm trạng khác thường này của Quân Sư, hắn chỉ nói: "Khi đó cũng thích anh ấy phải không?"
"Trước kia tôi gọi anh ấy là đại ca, những thành viên Long Tức cũng gọi anh ấy là đại ca. Khi Long Vương tìm anh ấy, Kiều Mộc cũng gọi anh ấy là đại ca."
Khi nói những câu này, Quân Sư lại mỉm cười, má lúm đồng tiền ẩn hiện trên gương mặt, cực kỳ quyến rũ.
"Tập tính sùng bái của loài người rất mạnh. Phụ nữ càng hơn thế. Khi đó tôi chỉ cảm thấy đại ca là người rất tốt, hơn nữa rất quan tâm tới chúng tôi. Có nhiều khi tôi nảy sinh sự ỷ lại với anh ấy." Quân Sư nói. "Thật ra trước kia tôi cũng không phải là người xuất chúng như bây giờ. Tôi là một cô gái. Trong một Long Tức ngập tràn dương khí, tôi thuộc về phái yếu, thuộc về vị trí phụ trợ."
Tần Lạc gật đầu ám chỉ đã hiểu.
Rất nhiều người đều như vậy. Khi có cha mẹ bên cạnh mình, vì ỷ lại sự quan tâm của bọn họ nên chuyện gì cũng làm không tốt, chỉ khi rời khỏi nhà, ra xã hội, xa cách cha mẹ, đối mặt với nhiều khó khăn, bước đi mới dần trưởng thành, trở nêm kiên cường, dũng cảm.
Trước kia anh tài Long Tức lớp lớp xuất hiện, quả thật không cần Quân Sư gánh vác nhiều trách nhiệm.
Bây giờ một người phụ nữ như Quân Sư phải đứng ra gánh vác trách nhiệm, quả thật Long Tức đã xuống dốc nhiều quá.
"Anh ấy tặng cho tôi hộp thuốc, lại còn bảo tôi đoán hai chữ cái trên mặt hộp thuốc. Phụ nữ trưởng thành sớm hơn đàn ông một chút. Khi nhìn thấy anh ấy đỏ mặt tía tai, lảng tránh ánh mắt của tôi, tôi đã hiểu rõ tình cảm của anh ấy. Lúc này tôi mới phát hiện ra, tôi cũng thích anh ấy bởi vì khi đó tôi không từ chối, ngược lại còn rất thích thú."
Tần Lạc mỉm cười.
Quân Sư cũng là một người phụ nữ. Cô cũng như những người phụ nữ khác, vui vẻ khi nói về người đàn ông mình yêu mến, tâm trạng vui mừng phấn chấn như chim sẻ.
Nghĩ lại vẻ trẻ trung của Quân Sư trước kia còn bây giờ cô là người chị cả gánh vác trách nhiệm, trong lòng Tần Lạc lại cảm thấy cay đắng.
Sự thay đổi này bắt nguồn từ đâu? Tất cả đều do cuộc sống bức bách.
"Trong hộp thuốc còn cả thuốc lá. Anh ấy bảo tôi hút thử loại này sau đó tôi hút thử một điếu." Quân Sư rút chiếc bật lửa dùng châm thuốc khi trước. Trên bật lửa cũng có hình hoa văn chim ưng và chữ cái, thoạt nhìn có vẻ như cùng bộ với hộp thuốc. Cô nói: "Chiếc bật lửa này cũng do anh ấy tặng tôi, cũng là lần duy nhất anh ấy châm lửa cho tôi."
Lúc này đây, Tần Lạc không nói tiếp vì hắn hiểu câu chuyện xưa đã bắt đầu.
"Khi tôi mới hút được một hơi, anh ấy đột nhiên đẩy tôi ngã xuống đất." Một lần nữa sắc mặt Quân Sư trở nên trắng bệch. "Tôi vẫn chưa hiểu xảy ra chuyện gì, chỉ cảm thấy trên ngực mình rất ấm. Đó chính là máu của anh ấy chảy trên người tôi."
"Anh ấy đẩy ngã tôi là vì cứu tôi, anh ấy còn chủ động đối mặt với tay súng bắn tỉa."
Một lần nữa khóe mắt Quân Sư ươn ướt. Cô nghẹn ngào không nói được nữa.
Trong lòng Tần Lạc cũng tràn ngập nỗi thê lương và đau xót, còn cả một cảm giác tiếc nuối.
Cho dù trước kia Tần Lạc chưa từng gặp Lão Ưng của Quân Sư, bọn họ đều là những người nổi bật trong lĩnh vực của mình. Bọn họ vì đất nước mà nỗ lực, trả giá tất thảy của mình thế nhưng cuối cùng bọn vẫn là những chàng trai, cô gái có tình cảm, bọn họ không phải những cỗ máy giết người. Bọn họ có tình cảm của mình, có người đàn ông, người phụ nữ mà mình yêu thích.
Tình yêu của bọn họ khó nhọc hơn nhiều so với người thường. Kết quả của bọn họ cũng thê thảm hơn người thường rất nhiều. Kiên cường chia tay nhau là bình thường, sinh ly tử biệt mới chính là vĩnh viễn.
Đôi tình nhân mới thổ lộ tình cảm chỉ trong nháy mắt xung trận đã không còn quay về. Bọn họ rất đáng tôn kính nhưng cũng thật đáng tiếc.
Tần Lạc không biết Lão Ưng nhưng hắn có cảm giác con người bị súng bắn gãy một tay kia nhưng vẫn kiên cường xông tới chỗ kẻ thù, một hình tượng vô cùng cao đẹp.
"Chuyện này có liên quan tới Hoàng Thiên Trọng không?" Tần Lạc hỏi.
"Hai tổ đi thực hiện nhiệm vụ lần này chỉ có hai người quay về, một người là tôi, người còn lại chính là Hoàng Thiên Trọng. Nhiệm vụ của bọn họ là dẫn mục tiêu đi ra ngoài, chúnng tôi phụ trách ám sát hơn nữa chúng tôi đã có quy định thời gian hành động. Thế nhưng mục tiêu đã đi ra trước khiến chúng tôi không kịp đề phòng. Có một điều nghi ngờ nữa là tại sao tay súng bắn tỉa lại biết được vị trí ẩn nấp của chúng tôi?"
"Hoàng Thiên Trọng giải thích với Long Vương rằng khi anh ta và một đội viên nữa dẫn mục tiêu ra đã không may bứy dây động rừng, sau đó bọn họ bị người truy sát. Bọn họ không thể làm khác được, phải dẫn người tới chỗ chúng tôi với mục đích tìm kiếm sự trợ giúp của chúng tôi."
"Anh ta kiên trì giải thích như vậy nên không thể làm khác được. Đồng đội của anh ta đã chết cho dù Long Vương không tin, ông cũng không thể làm gì anh ta được."
"Lão Ưng đã chết. Long Vương rất đau lòng. Anh ấy là đồ đệ của ông, cũng là đội trưởng Long Tức chính tay ông mới bổ nhiệm. Long Vương nghi ngờ Hoàng Thiên Trọng chính là người dở trò trong chuyện này nên mới tìm một lý do trục xuất Hoàng Thiên Trọng ra khỏi Long Tức." Khi Quân Sư nghĩ tới Long Vương, sắc mặt cô trở nên sùng bái. "Thật ra lúc đầu Long Vương có quyết định này đã phải gánh chịu áp lực rất lớn, ông bị rất nhiều người công kích. Vì ông không có chứng cớ chứng minh Hoàng Thiên Trọng gây ra chuyện đó hơn nữa ông cũng không nói nghi ngờ của mình với người ngoài. Ông là một người chính trực, trong mắt ông không trộn lẫn một hạt cát."
"Hoàng Thiên Trọng không giành được chức đội trưởng, ngược lại còn bị ép rời khỏi Long Tức. Anh ta hận Long Vương, hận Long Tức. Đương nhiên tôi cũng hận anh ta. Mấy lần tôi muốn đi giết anh ta nhưng nếu như vậy lại khiến anh ta trở thành liệt sĩ."
Quân Sư nở một nụ cười, cười rất vui vẻ, thoải mái. Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL
"Tôi luôn mong đợi. Thời gian chờ mong cũng khiến bản thân trở nên kiên cường hơn, thông minh hơn. Cuối cùng tôi cũng có một cơ hội, cuối cùng tôi cũng có cơ hội đánh anh ta xuống địa ngục." Quân Sư cười nói: "Thật ra hôm nay tôi rất vui bởi vì tôi cuối cùng đã báo thù được cho anh ấy. Chuyện này chính là động lực để tôi cố gắng."
Cuối cùng mọi chuyện đã rõ ràng.
Hoàng Thiên Trọng vì dụ dỗ Quân Sư ra tay, vì muốn léo Quân Sư khỏi vị trí đội trưởng Long Tức như mình, đã phải để lộ chân tướng cái chết của Lão Ưng.
Trong phòng ăn Hoàng Thiên Trọng gọi Quân Sư lại, khẽ nói với cô nguyên nhân cái chết của Lão Ưng chính vì vậy Quân Sư phẫn nộ ra tay đánh y.
"Khi đó anh ta nói như thế nào."
"Anh ta nói… tôi còn cơ hội quay về."
Tần Lạc kinh hãi nhìn Quân Sư.