Mục lục
Bác Sĩ Thiên Tài (full) - Lâm Thanh Nguyên (truyện Tác giả: Liễu hạ Huy)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Thật ra em cũng không muốn quấy rầy anh nhưng không thể không gọi." Giọng nói dịu dàng của Tô Tử vang lên. "Không hiểu Garbo nghe tin ở đâu mà biết anh đã quay về Yến Kinh nên chạy ra cổng chờ anh, không ăn không uống, gọi không thưa, thật khiến người ta phải lo lắng."

Tần Lạc liếc nhìn Bối Bối, nói: "Anh biết rồi. Bây giờ anh sẽ tới ngay."

"Cha, cha muốn đi đâu vậy?" Tuy Bối Bối đang cầm quyển sách, dáng vẻ như chăm chú đọc sách, thật ra cô bé đang lắng nghe cuộc điện thoại của Tần Lạc. Khi nghe Tần Lạc nói: "Bây giờ anh sẽ tới ngay" nên vội vàng hỏi. Phải nhớ rằng trước khi mẹ đi làm đã nói cha ở nhà chơi với mình, làm bài tập với mình. Hừ, lừa đảo, đàn ông đều lừa đảo.

"Cha đi thăm một cô bé." Tần Lạc cười nói. Thật ra tuổi Garbo không còn nhỏ nhưng tính cách thì chỉ như một đứa trẻ, có lẽ còn không bằng Bối Bối. Ít nhất khi giảng đạo lý Bối Bối vẫn còn có thể hiểu được. Garbo căn bản không biết đạo lý là cái gì nữa.

"Được rồi. Cha đi đi, con sẽ ở nhà làm bài tập một mình. Con sẽ không mở khí ga lung tung, cũng không tự mình ngã vào nước sôi, khi có người gõ cửa con cũng không mở." Bối Bối "hào phóng" nói nhưng khuôn mặt nhỏ nhắn u oán, cho dù là một kẻ mù cũng có thể nhận ra được. Nói là "ủng hộ Tần Lạc đi ra ngoài" không chính xác bằng "uy hiếp" không cho Tần Lạc đi. Nói ngược lại là con có thể mở khí ga lung tung, có thể ngã vào nước sôi, khi có người xấu con sẽ mở cửa.

"Không phải cha muốn đi ra ngoài mà chúng ta cùng đi." Tần Lạc vuốt đầu Bối Bối nói.

"Thật sao?" Bối Bối nghe nói Tần Lạc tình nguyện màng mình đi ra ngoài cùng, cơ hứng ôm cổ, hôn mấy cái lên mặt hắn. "Cám ơn cha. Cha thật tốt. Con yêu cha nhất. Con đi thay quần áo."

Nói xong cô bé quay người chạy lên lầu.

"Để cha giúp con thay." Tần Lạc vội vàng đi theo.

"Không cần. Mẹ nói chuyện của mình phải tự mình làm." Bối Bối thẳng thừng từ chối.

Tần Lạc cười thầm nghĩ: đã vậy cứ để cô bé thay quần áo. Không thể nghi ngờ, phương pháp giáo dục của Lâm Hoán Khê rất đúng. Những đứa trẻ được nuông chiều quá mức khi trưởng thành sẽ không chịu được khó khăn và sự đả kích. Khi không tìm được việc, nhảy lầu, không tìm được bạn gái, nhảy lầu. Con gái không tìm được bạn trai hay chia tay với bạn trai cũng nhảy lầu giống như muốn toàn bộ thế giới này biết kẻ đó ngốc như thế nào.

Tần Lạc dẫn theo Bối Bối trong bộ quần áo màu đỏ trông giống như một đóa hoa hồng nhỏ nở rộ đi tới cổng Tứ Hợp Viện của Tô Tử, quả nhiên hắn nhìn thấy một đám người đang đứng chơ ở đó.

"Tần." Giọng nói vui mừng, kích động của một cô gái vang lên sau đó một đóa hoa trắng nhỏ phá vòng vây chạy tới nhanh chóng nhào vào lòng Tần Lạc.

Tần Lạc ôm đóa hoa trắng nhỏ vào lòng, bàn tay còn lại của hắn nhân cơ hội tiến vào trước ngực Garbo ăn vụng sau đó hắn cười, vuốt ve đầu Garbo, nói: "Tại sao lại không nghe lời?"

"Tần Tần." Garbo mặc kệ Tần Lạc nói gì đi nữa, cô chỉ thấy Tần Lạc tới mà vui vẻ. Hai tay Garbo ôm chặt Tần Lạc, tựa đầu vào lòng hắn.

Điều này khiến Bối Bối đi theo Tần Lạc có vẻ không vui. Cô bé thầm nghĩ: đây là cha của tôi, không phải cha của chị, chị dựa vào cái gì mà ôm cha tôi?

"Cha, con cũng muốn được ôm." Bối Bối cầm tay Tần Lạc nói.

"Được rồi." Tần Lạc bất đắc dĩ. Hắn không thể nhất bên trọng, nhất bên khinh được, vì vậy một tay ôm Garbo, một tay ôm Bối Bối,cũng may cả hai người không nặng lắm khiến Tần Lạc không phải chịu nhiều sức nặng.

Một đôi mắt xanh như nước biển, một đôi mắt đen như mực cùng đối mặt với nhau. Một đôi mắt vô cùng đắc ý, trong khi đó đôi mắt còn lại đầy vẻ ngơ ngác nhưng cũng không ít địch ý.

"Tới rồi." Tô Tử đứng trước cửa, dịu dàng, nhu hòa như làn gió xuân. Tô Tử chính là người phụ nữ mà bất kỳ ai ở chung với nàng đều cảm thấy thoải mái. Trên người Tô Tử có tất cả những tố chất ưu tú của con người nhưng nàng lại không khiến người ta đố kỵ với mình. Tất cả mọi người đều hiểu rất rõ rằng: Tô Tử là người như vậy nên nàng như thế.

"Ừ." Tần Lạc cười nói. Ở cửa có rất nhiều người, hắn không tiện nói nhiều với Tô Tử, hắn chỉ có thể ra hiệu xin lỗi nàng mà thôi.

Tô Tử là người thông minh, nàng đã hiểu được ý tứ trong dấu hiệu của Tần Lạc, nàng chỉ cười nói: "Biết anh gần đây bận nhiều việc, không cần lo lắng chuyện công ty."

Tô Tử biết Tần Lạc không lo lắng chuyện công ty. Tuy nàng nói là chuyện công ty nhưng ý tứ chính là "chuyện nhà".

Tần Lạc gật đầu, tay ôm hai cô bé đi vào trong nhà.

"Tần tiên sinh, lâu rồi không gặp." Ryan mỉm cười chào Tần Lạc.

"Đúng vậy." Tần Lạc nhìn gương mặt rõ ràng mập ra của Ryan nói: "Xem ra ngài ở Trung Quốc không tệ chút nào."

"Đúng vậy. Anh biết đấy, tôi thích ăn món ăn Trung Quốc." Ryan chỉ vào những thớt thịt trên mặt mình nói: "Nó đã chứng minh hết thảy."

"Tần tiên sinh." Llodra quan nghi lễ của hoàng gia Thụy Điển bất mãn nhìn Tần Lạc nói: "Hoàng gia Thụy Điển và Vương tử điện hạ phó thác công chúa cho anh. Đây chính là biểu hiện của sự tin cậy thế mà anh ném khách của mình sang một bên, hơn mấy chục ngày không gặp. Đây chính là lòng hiếu khách của người Trung Quốc sao? Nếu như không phải Công chúa điện hạ chạy ra cửa chờ anh, có lẽ chúng tôi sẽ rất khó nhìn thấy bóng dáng của anh."

Ryan không ngờ ngay khi nhìn thấy Tần Lạc đã bắt đầu chất vấn nên cau mày nói: "Miss Llodra cô định làm gì vậy? Có lẽ gần đây Tần tiên sinh bận việc nên không có thời gian tới đây. Chúng ta hẳn nên thông cảm với anh ấy." T.r.u.y.ệ.n.Y.Y.c.o.m

"Ryan, anh chỉ là người phiên dịch. Anh hãy làm tốt công việc trong phận sự của mình là được. Tôi là quan lễ nghi của hoàng gia. Đứng trên lập trường của tôi, tôi nhất định sẽ phải nghi ngờ và chất vấn những chuyện không hợp lễ nghi. Nếu không tôi không hoàn thành trách nhiệm với hoàng gia và công chúa điện hạ." Llodra cố chấp nói.

Bất đắc dĩ Ryan đành phải phiên dịch những câu nói của Llodra.

Tần Lạc cười nói với Ryan: "Tôi có thể hiểu được tâm trạng của cô Llodra đây. Tôi thật sự xin lỗi. Quả thật gần đây tôi bận rất nhiều việc, dẫn đoàn đi nước Mỹ tham gia một đại hội y học nhưng tôi thật sự vẫn nhớ tới Garbo. Xin hãy nói cô ấy hãy tin tưởng tình cảm của tôi với Garbo. Tôi coi Garbo như em gái ruột của mình."

Ryan thoáng thở dài. Anh ta không ngờ Tần Lạc lại có thiện ý như vậy. Nếu như Tần Lạc cố chấp trả đũa Llodra mấy câu thì anh ta là người giữa sẽ rất khó xử.

Sau khi nghe Ryan dịch lại câu nói của Tần Lạc, bất mãn trong lòng Llodra lập tức biến mất. Llodra biết gã này chính là bạn thân thiết của Vương tử Philip, cho dù cô ta có chống đối cũng không thu được lợi ích nào. Thế nhưng vì cô chịu trách nhiệm mà tới đây. Nếu như chính bản thân mình coi như không nhìn thấy, không nghe thấy, không hỏi đối với những đãi ngộ đối với công chúa, khi chuyện này truyền về hoàng gia, đây chính là sự thiếu trách nhiệm của cô.

Sau khi vào trong phòng, Tần Lạc mới bỏ Garbo và Bối Bối xuống.

Thế nhưng Garbo vẫn ôm cứng lấy Tần Lạc không chịu rời khỏi khiến cho Bối Bối đã rời khỏi người Tần Lạc lại nảy sinh lòng ghen tỵ, tiếp tục nhào vào ôm cứng lấy chân Tần Lạc, nép vào người Tần Lạc như con chim nhỏ.

Điều này khiến Tần Lạc cực kỳ đau đầu, hắn nói với Bối Bối: "Bối Bối, không phải con mang theo dĩa "mèo và chuột" sao? Hãy mở cho Garbo xem một chút được không?"

"Không được. Con không mở cho chị ấy xem." Bối Bối nói. Bối Bối rất bất mãn với hành vi tranh giành cha của mình.

"Con không mở cho chị ấy xem thì chị ấy không biết con có "mèo và chuột"." Tần Lạc "dụ dỗ" Bối Bối. Khi trước, khi biết hắn tới thăm một tiểu tỷ tỷ, Bối Bối rất muốn mang theo đĩa "mèo và chuột", nói muốn xem cùng chị đó. Thế nhưng sau khi Bối Bối nhìn thấy thái độ của Garbo với Tần Lạc, đột nhiên cô bé cảm nhận được sự nguy hiểm, lập tức thay đổi ý định.

Gương mặt bực bội nhỏ nhắn của Bối Bối đăm chiêu suy nghĩ, cuối cùng cô bé không thể chống cự được sự hấp dẫn của việc cho chị ấy biết mình có "mèo và chuột" nên nói: "Được rồi thế nhưng con chỉ cho chị ấy xem một tập."

"Được." Tần Lạc cười gật đầu.

Trong phòng có thiết bị mở. Bối Bối thành thạo cho dĩa VCD vào trong máy sau đó bấm phím mở đĩa.

Đôi mắt màu xanh nước biển của Garbo mở to nhìn Bối Bối không chớp mắt, rất ngạc nhiên trước hành động của Bối Bối. Sau khi trên màn hình ti vi xuất hiện một con mèo béo mập, vẻ nghi ngờ xuất hiện trên gương mặt Garbo. Garbo vừa nhìn con mèo đầu đen to tướng ngồi bên cạnh mình, vừa nhìn con mèo trong ti vi, không hiểu đang nghĩ gì.

"Đây là mèo Tom, nó cực ngu. Nó luôn không bắt được con chuột." Bối Bối bắt đầu lên tiếng chỉ bảo cho. Với hiểu biết của Tần Lạc về Bối Bối thì Bối Bối sẽ yêu thích tất cả những người cũng yêu thích "mèo và chuột" như mình.

Thế nhưng điều khiến Tần Lạc vui mừng, ngạc nhiên là ánh mắt Garbo dần dần chuyển lên màn hình ti vi, rồi trở nên mê mẩn.

Thì ra Garbo cũng thích "mèo và chuột", điều này khiến Tần Lạc có phần tin tưởng hơn vào việc chữa trị triệu chứng "im lặng" của Garbo.

Nên nhớ rằng Garbo cũng cảm thấy hứng thú với một con mèo một người. Con mèo đó bị Garbo đem theo từ Thụy Điển tới Trung Quốc và người đó chính là Tần Lạc hắn.

Thế nhưng điều này còn lâu mới đủ vì con mèo không biết nói chuyện, không thể giao tiếp với Garbo. Ở chung lâu ngày khiến Tần Lạc lo rằng Garbo sẽ không học được bất kỳ ngôn ngữ nào mà lại học âm thanh của loài mèo. Du gì đi nữa lúc này Garbo cũng là một tờ giấy trắng, rất dễ dàng bị ảnh hưởng của sự vật xung quanh.

Chính bản thân hắn có thể giao tiếp với Garbo nhưng Garbo không có ngôn ngữ cơ bản, cho dù có nói gì thì mọi người cũng không hiểu. Nói một cách chính xác thì trong lòng Garbo, Tần Lạc cũng chỉ là một con mèo hay nói cách khác Garbo không phân biệt được sự khác nhau giữa mèo và người. Garbo chính là một sinh vật rất đơn giản.

Trong phim "mèo và chuột" có nội dung, có lời thoại, chỉ cần Garbo xem nó, Tần Lạc có thể giải quyết được vấn đề khó khăn nhất với Garbo.

Hiển nhiên Tô Tử cũng nghĩ tới điều này.

"Không ngờ Garbo cũng thích: mèo và chuột. Đây chính là thu hoạch rất bất ngờ." Tô Tử cười nói.

"Đã giải quyết được gánh nặng trong lòng." Tần Lạc gật đầu.

Trong lòng Tần Lạc có ba tâm sự. Thứ nhất là làm cho Long Vương đứng dậy được. Thứ hai là làm cho Garbo nói chuyện. Thứ ba là thế giới hòa bình.

Tâm sự cuối cùng chính là khiến Trung Y phát triển.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK