Đại chiến đột nhiên bùng nổ.
Thứ hai, thị trường cổ phiếu Nasdaq Mỹ vừa mới mờ cửa, Tứ Thông Quốc Tế, một công ty khoa học kỹ thuật tới từ Trung Quốc đã bị ngắm bắn. Không tới hai mươi phút, từ sáu mươi lăm USD một cổ phiếu lập tức hạ xuống ba mươi lăm một cổ phiếu, giảm gần một nửa.
Sau hai mươi phút đồng hồ, một lượng tài chính khổng lồ bắt đầu tung ra cứu nguy. Trong sự thôn tính điên cuồng của bọn họ, giá trị cổ phiếu của Tứ Thông Quốc Tế được kéo lên tới năm mươi sáu USD một cổ phiếu. Ngay khi chúng được dần kéo lên cao, bất ngờ đối thủ tăng cường Tấn công.
Mi công ta thủ. Mi đè ta kéo. Hai bên cứ thế cùng theo đuổi mưu đồ riêng lao vào cuộc chiến giành co bi thảm. Giá cổ phiếu của Tứ Thông Quốc Tế lên xuống phập phồng từ năm mươi USD tới năm mươi sáu USD, gần như mỗi giây số liệu lại đổi một lần. Nguồn truyện: Truyện FULL
Vì thế tấn công của đối phương rất mạnh. Ngay từ ban đầu trận đại chiến này khiến cho giới cá mập Wall Street và những nhà đầu tư trên thế giới bắt đầu chú ý. Ban đầu bọn họ vẫn còn chưa hiểu rõ, nghi ngờ đây chính là vỡ kịch tự đầu tư, tự biên tự diễn của nhà cái.
Thế nhưng khi trận quyết đấu này càng kéo dài, tranh đấu càng lúc càng quyết liệt, tin tức mà mọi người thu được càng lúc càng nhiều. Bọn họ bắt đầu hưng phấn, nhe nanh múa vuốt thao túng một lượng tài chính rất lớn đổ vào cuộc chiến.
Đối với những cá mập tài chính này, thao túng thị trường chứng khoán chỉ là một trò chơi với bọn họ. Những dân chơi cổ phiếu nhỏ kia sống hay chết chỉ phụ thuộc vào suy nghĩ của bọn họ.
Vì có sự gia nhập của bọn họ, cổ phiếu Tứ Thông Quốc Tế lập tức mất sự điều khiển. Giá cổ phiếu như ngồi xe trên đường núi lao xuống vực, một cú té ngã khiến người ta thấy mà giật mình kinh hãi.
Cùng ngày.
Cục bảo vệ mòi trường nước Pháp công bố tin tức mõ Phenatrene ở Leggi nuớc Pháp ô nhiễm nghiêm trọng, manh tới ảnh hưởng rất tồi tệ cho bầu không khí Paris và cuộc sống của dân cư địa phương. Chính quyền địa phương ra lệnh cho khu mõ phải đóng cửa, chỉnh đốn cải tiến hơn nữa còn phạt tiền bảy trăm ngàn đô la Mỹ.
Hóa đơn phạt chỉ là chuyện nhỏ, vấn đề là đóng cửa, chỉnh đốn và cải tiến mới là sự trừng phạt lớn. Bởi vì bạn sẽ không biết phải đóng cửa tới khi nào. Tổn thất tài chính, hàng ngày của khu mỏ cực kỳ lớn.
Chỉ có một số ít người biết khu mỏ Phenatrene là sản nghiệp của gia tộc Văn Nhân, bắt đầu đi vào khai thác từ hai mươi năm trước.
Không thể không nói trong hai mươi năm qua không xảy ra vấn đề. Thế nhưng tuyệt đối không thể xuất hiện vấn đề nghiêm trọng như thông báo. Người phụ trách khu mõ Phenatrene liên lạc với các mối quan hệ chính trị, tất cả chấm dứt trong thất bại.
Nếu như nói là sự trùng hợp, người ngu cũng không tin được.
Cùng ngày, chín giờ ba mươi phút sáng.
Cục đường bộ Trung Quốc công bố tin tức: Thiết Long Lộ Kiều phụ trách xây dựng đường cao tốc Tô Chiết gặp vắn đề trong thi công, vì phạm nghiêm trọng kỹ thuật của công trình, không vượt qua được cuộc nghiệm thu công trình. Chân Đan, thành viên ban quản trị Thiết Long Lộ Kiều tham ô, nhận hối lộ bảy triệu năm trăm nghìn nhân dân tệ bị bắt giam. Có đầy đủ chứng cớ chứng minh Chân Đan trong thời gian làm thành viên ban quản trị Thiết Long Lộ Kiều tham ô công quỷ nhà nước, làm giả báo cáo, đánh lừa lãnh đạo và nhà đầu tư
Tin tức mới phát ra, cố phiếu của Thiết Long Lộ Kiều lập tức rớt giá điên cuồng. Không tới hai mươi phút Thiết Long Lộ Kiểu bị hạ nốc ao.
--------
Building Hoàn cẩu.
Trong một căn phòng rộng rãi xa hoa. Văn Nhân Mục Nguyệt ngồi cực kỳ thoải mái ở ghế sa lon. Trước mắt nàng là một màn hình rất to. Những con số xanh, đỏ liên tục thay đổi nhấp nháy hoa cả mắt liên tục rơi vào trong ánh mắt nàng.
Mã Duyệt bị giam, tổ Trí Não do Mã Duyệt lãnh đạo hoàn toàn bị Văn Nhân Mục Nguyệt gạt bỏ ra ngoài nhóm thành viên chủ chốt. Bây giờ Quả Vương đang dẫn dắt một nhóm người làm việc trong văn phòng. Trước mặt mỗi người là bàn và mấy chiếc máy tính, ai nấy liên tục thao tác tay.
Nơi này chính là phòng tác chiến của Văn Nhân Mục Nguyệt. Kể cả bản thân nàng, chỉ có mười sáu người. Mà bên ngoài phòng tác chiến nhỏ này còn một văn phòng làm việc rất rộng. Nơi đó có cả trăm người đang bận rộn làm việc, kiên cường tranh đấu dưới sự chỉ huy của Hồ Sào.
Sắc mặt Văn Nhân Mục Nguyệt lạnh lùng nhưng không căng thẳng. Cùng với những kinh nghiệm có được qua vô số lần tranh đấu trước kia, lần này cùng chỉ là một cuộc chiến, vần đề là cuộc chiến này quy mô hơn một chút, kẻ thù hùng mạnh, hơn một chút, thất bại hậu quả nghiêm trọng hơn một chút ... đương nhiên nếu thắng lợi lợi ích thu được cũng lớn hơn một chút.
Văn Nhân Mục Nguyệt không lo lắng, cũng không có nghĩa là Quả Vương và nhóm người của anh ta không lo lắng.
Một loạt tin xấu nhận được khiến Quả Vương có phần nhớn nhác. Nếu như không phải Văn Nhân Mục Nguyệt đích thân chỉ huy. Nếu như không phải đây không là công ty của nhà anh ta, anh ta đã sớm thở hổn hển chửi vung lên rồi.
Quá hèn hạ, quá hạ lưu, quá vô sỉ, quá độc ác, làm việc không lưu tình. Tất cả mọi chuyện xảy ra đồng thời hơn nữa mỗi một đao đều đâm vào thân thể nghiệp vụ chủ yếu của gia tộc Văn Nhân. Cứu hay không cứu?
Cứu? Tất nhiên phải huy động một lượng lớn tài chính. Một lỗ hổng có thể bổ khuyết, hai lỗ hổng cũng có thể bổ khuyết. Thế nhưng cùng lúc xuất hiện mười mấy lỗ hổng, thậm chí nhiều hơn, bạn cần bao nhiêu tài chính để bổ khuyết?
Không cứu? Như vậy thì hỏng. Không cứu, nghiệp vụ chủ yếu sẽ tê liệt. Thế giới sẽ không tin tưởng vào năng lực kinh doanh của gia tộc Văn Nhân. Điều này so với việc sớm tuyên bố thất bại có gì khác nhau?
"Tiểu thư, bên kia lại thông báo hợp đồng chúng ta ký kết với công ty Hàn Quốc đột nhiên bị hủy bỏ. Húc Nhật, đối thủ cạnh tranh, với chúng ta lại ký được hợp đồng ... đám người Hàn Quốc này luôn không nói chữ tín" Quả Vương cầm một báo cáo chạy tới trước mặt Văn Nhân Mục Nguyệt nói: "Chúng đã khai triển toàn diện với chúng ta. Nếu như chúng ta có đủ khả năng tài chính. Dù không đánh chết hay tàn phế chúng thì ít nhất cũng tạo khối u ác tính, trên người chúng. Rất có khả năng chúng đang cố cướp tài chính của chúng ta, chờ chúng ta xuất hiện vết rạn tài chính".
Quả Vương không nói tiếp, bởi vì đối với hàng không mẫu hạm tập đoàn Văn Nhân này, rạn nứt tài chính sẽ gây ra hậu quả nghiêm trọng thế nào thì ai cũng biết. Điều này còn nghiêm trọng hơn cảnh một con thuyền đang chạy trên biển đột nhiên hết nguyên liệu. Không có nguyên liệu thì có thể bỏ neo tại chổ chờ cứu viện. Tập đoàn không có tài chính, tất cả cơ hội đều mất.
Văn Nhân Mục Nguyệt nhận báo cáo, nhìn thoáng qua rồi nói: "Hãy để cho bọn họ tự cứu. Không rút tài chính từ bên kia nữa".
"Thế nhưng bây giờ công ty đủ tài chính công cấp cho chúng ta càng ít. Nếu như bây giờ sử dụng lượng tài chính chúng ta đã chuẩn bị sẽ sớm dẫn tới quyết chiến. Người nào dẫn tới quyết chiến sớm hơn, khả năng thua của người đó nhiều hơn".
Trong căn phòng làm việc này, nhân viên duy nhất ngoài biên chế chính là Văn Nhân Chiếu. Hắn ngồi bên cạnh Văn Nhân Mục Nguyệt, ánh mắt ngơ ngác nhìn hai người nói chuyện. Mặc dù Văn Nhân Chiếu không hiểu nhưng hắn cũng cảm nhận được bầu không khí căng thẳng giương cung bạt kiếm.
"Chị, tại sao Bạch Phá Cục lại liên kết với Tần Tung Hoành đối phó với chúng ta? Không phải trước kia anh ta cùng một phe với chúng ta sao?" Văn Nhân Chiếu hỏi. Lần trước không phải hai nhà Bạch, Văn Nhân liên kết đánh Tần gia sao? Vì sao chỉ trong nháy mắt lại biến thành kẻ thù?"
"Lợi ích" Văn Nhân Mục Nguyệt nói. "Không có bạn bè vĩnh viễn, chỉ có lợi ích vĩnh viễn".
Văn Nhân Mục Nguyệt dẫn Văn Nhân Chiếu tới đây chính là muốn hắn nhìn rõ bộ mặt thật của thế giới này. Vì vậy nàng không ngại chỉ cho hắn mấy câu.
"Ồ, chúng ta cho anh ta một ít tiền không được sao? Không phải anh ta sẽ lại đứng bên chúng ta sao?" Văn Nhân Chiểu nói.
"…" Văn Nhân Mục Nguyệt thầm nghĩ: có phải mình rất ngây thơ không? Tại sao lại đặt hy vọng vào một kẻ đầu đất thế này?
"Tiểu thư" Quả Vương vẫn đứng chờ quyết định cuối cùng của Văn Nhân Mục Nguyệt. "Nếu như không lấy tài chính là bên Chính Đại, lượng tài chính chúng ta có thể dùng càng ngày càng ít đi. Nếu như chúng nhân cơ hội này chèn ép những cổ phiếu khác của chúng ta, chúng ta sẽ không thể phản kích".
Văn Nhân Mục Nguyệt giơ tay nhìn đồng hổ nói: "Hẳn là tới rồi".
Cạch cạch ...
Cánh cửa phòng bị trợ lý Quả Tử của Văn Nhân Mục Nguyệt mở ra. Cô đi vào nói: "Tiểu thư, Vương phu nhân và Vương tiểu thư tới".
"Mời vào" Văn Nhân Mục Nguyệt vừa nói nàng vừa vội vàng đứng dậy nghênh đón.
Cho dù Văn Nhân Mục Nguyệt là người kiêu ngạo như nào đi nữa, với thân phận của Trương Nghi Y, con dâu Vương gia, vợ tư lệnh quân khu, nàng không thể không đứng dậy.
Trương Nghi Y trong bộ đồ màu trắng, ôm lấy thân hình, lồi lỏm rất nổi bật đi trước vào trong phòng. Ánh mắt sáng quắc chăm chú nhìn Văn Nhân Mục Nguyệt, quan sát, đánh giá với đôi chút thái độ thù địch.
Một giây, hai giây, ba giây ...
Sau đó bà quay đầu nói với con gái Vương Cửu Cửu: "Quả thật cô ấy rất xinh đẹp".
Nhìn thấy sắc mặt con gái thoáng thay đổi. Trương Nghi Y vội vàng bổ sung một câu. "Thế nhưng so với con gái bảo bối của tôi thì hai mắt có vẻ nhỏ hơn một chút, mũi hợp sụp, da hơi kém, dáng người tương tự nhau nhưng quần áo quá kém. Trông giống như một nông dân vậy. Xem ra vẫn chỉ con gái của tôi biết cách ăn mặc đẹp".
Vương Cửu Cửu dỡ khóc dỡ cười, nói: "Bây giờ là lúc nào rồi mà mẹ còn đánh giá này nọ?"
"Kẻ thù của kẻ thù chính là bạn của chúng ta. Phụ nữ của đàn ông đều là tình địch của chúng ta" Trương Nghi Y nói. "Hai mẹ con chúng ta đồng lòng đánh bại cô ta, khiến Tiểu Tần khó thoát khỏi lòng bàn tay chúng ta".
Vương Cửu Cừu cười ngượng ngập, Văn Nhân Mục Nguyệt người ta đang đứng trước mặt mẹ. Mẹ lại khoác lác muốn đánh bại người ta.
Cuối cùng Trương Nghi Y cũng nhận ra Văn Nhân Mục Nguyệt. Bà cười bắt tay Văn Nhân Mục Nguyệt theo khuôn phép và nói: "Có chúng tôi ở đây, cô cứ yên tâm".
Sau đó bà vung tay nói: "Khai hỏa!".