Phòng giam, sàn nhà.
Hai cô gái ngồi trên nền nhà.
Một người phong cách tao nhã, cao quý, trang phục màu trắng, xinh đẹp như Vân Trung Tiên.
Một người thành thục gợi cảm. Mặc dù mặc một bộ đồ công sở màu đen hơi cũ nhưng vẫn khó có thể dấu được dáng vẻ thướt tha, phong nhã.
Phòng giam đầy đủ ánh sáng. Trong phòng không có bất kỳ vật rắn nào. Không có bàn, giường và thiết bị vệ sinh. Tường và nền nhà đều được làm từ một loại vật liệu đặc biệt. Khi ngồi lên rất mềm, nếu như có va chạm mạnh sẽ phát ra âm thanh báo động. Nếu như bạn muốn đụng đầu vào tường tự sát, chỉ sợ dù bạn đập đầu tới ngất xỉu cùng không thể khiến bản thân mình chết được.
Hai người rất lâu không nói gì, cũng không có âm nhạc cổ điển khiến bầu không khí hòa hoãn, không có trà làm dịu mát tâm trạng. Hai người chỉ lặng lẽ ngồi như vậy, nếu như người ngoài nhìn thấy sẽ cảm thấy rất quái dị.
Thế nhưng hai người đã sớm có thói quen chung này rồi.
Văn Nhân Mục Nguyệt nhìn bộ quần áo rất sạch sẽ trên người Mã Duyệt nói: "Văn Nhân Chiếu tới thăm cô?"
Mã Duyệt cười nói: "Cậu ấy mang cho tôi quần áo và sách".
"Nó rất tốt với cô".
Mã Duyệt cười, không nói.
Văn Nhân Chiếu đối xử rất tốt với cô, sao cô lại không nhận ra?
Hắn lo lắng quần áo cô bẩn, cách hai ngày một hắn lại mua vài bộ quần áo mang tới. Hắn lo lắng một mình cô trong phòng giam buồn chán nên mang sách và ipad tới cho cô. Hắn sợ cô buồn chán nên thỉnh thoảng tới nói chuyện với cô. Với chỉ số thông minh của hắn, làm những chuyện đó vì một người phụ nữ, chứng minh hắn quá thật còn tâm.
Thế nhưng Mã Duyệt biết bản thân cô và Văn Nhân Chiếu tuyệt đối không có khả năng.
"Hai ngày nay nó không thể tới đây" Văn Nhân Mục Nguyệt nói. Bình thường nàng coi lời nói như vàng, hôm nay lại nói rất nhiều, liên tục thay đổi chủ để.
"Không sao" Mã Duyệt nói.
"Không phải tôi không cho nó tới mà vì nó không tiện tới đây'' Văn Nhân Mục Nguyệt nói: "Ông bị ốm. Bác hai đã chết. Những người khác đều bị tôi giam giữ. Tôi sợ nó ra ngoài sẽ gặp nguy hiểm, không cho nó rời khỏi nhà cũ".
Mã Duyệt kinh hãi nói: "Sao lại xảy ra chuyện đó?"
Mã Duyệt vẫn bị nhốt trong nhà lao của Ánh Nguyệt sơn trang, hoàn toàn không biết gì về tình hình bên ngoài. Cô không biết Văn Nhân Đình lão gia mắc bệnh nặng, không biết chuyện Văn Nhân Trăn chết.
"Tôi đã sớm chuẩn bị tâm lý" Văn Nhân Mục Nguyệt nói.
Mã Duyệt im lặng, cô hiểu rõ ý tứ của Văn Nhân Mục Nguyệt.
Năng lực của Văn Nhân Mục Nguyệt đủ để lãnh đạo gia tộc Văn Nhân nhưng vì nàng là một cô gái nên có phần danh không chính, ngôn không thuận. Bởi vì danh không chính, ngôn không thuận nên mâu thuẫn nội bộ của gia tộc Văn Nhân quyết liệt hơn hai nhà kia nhiều.
Khi Văn Nhân Đình lão gia còn khỏe mạnh, những người khác mặc dù muốn phản đối nhưng chỉ có thể lén lén dỡ vài trò nhỏ phía sau. Bây giờ Văn Nhân Đình lão gia bệnh nặng, bọn họ có cần phải tiếp tục nhẫn nhịn không? Đương nhiên đám người đó sẽ nhảy ra tranh đoạt quyền lực.
Hơn nữa khi đó Văn Nhân Mục Nguyệt không chỉ phải đối mặt với một người mà là ... người của cả một gia tộc. Bởi vì ai ai cũng cảm thấy Văn Nhân Mục Nguyệt là kẻ cắp, nàng đánh cắp vinh quang, quyền lực, tiền bạc vốn thuộc về bọn họ.
Với trí thông minh của Văn Nhân Mục Nguyệt, sao nàng lại không đoán trước tình hình?
"Đáng tiếc tôi không thể giúp chị" Mã Duyệt nói.
Mặc dù Văn Nhân Mục Nguyệt nói rất hờ hững nhưng Mã Duyệt vẫn hiểu rõ: Một khi muốn hoàn thành cuộc thanh trừng này. Văn Nhân Mục Nguyệt cẩn phải mất nhiều thời gian, sự can đảm và tâm huyết.
Đây không phải là cuộc đấu tranh với người ngoài mà chính là ra tay với những người thân thiết ruột thịt của mình, thậm chí còn có cả cha của nàng.
"Không sao. Giải quyết xong rồi" Văn Nhân Mục Nguyệt thờ ơ nói.
Mã Duyệt cười nói: "Suýt chút nữa tôi đã quên. Còn Tần Lạc nữa. Nhất định anh ta có thể giúp được rất nhiều việc".
"Anh ấy mất tích rồi" Văn Nhân Mục Nguyệt nói.
"Mất tích?" Lúc này nổi sợ hãi của Mã Duyệt lớn hơn trước đó. Văn Nhân Đình lão gia bệnh nặng hay qua đời, những kẻ khác liên hợp, quần công cướp đoạt tài sản là chuyện không chỉ Văn Nhân Mục Nguyệt có thể đoán trước mà ngay cả Mã Duyệt cùng lén nghĩ tới, thậm chí còn có lần mơ hồ nhắc nhở Văn Nhân Mục Nguyệt. Thế nhưng chuyện Tần Lạc mất tích thật sự vượt qua mọi dự đoán của mọi người.
Trong ấn tượng của Mã Duyệt. Tần Lạc là một người cực kỳ thích gây náo động. Mỗi lần gây náo động, lần sau bao nhiều cũng phong ba hơn lần truớc.
Thế nhưng điều khiến người ta rất ngạc nhiên là cho dù Tần Lạc rơi vào hoàn cảnh nguy hiểm cỡ nào đi nữa, cuối cùng hắn vẫn có thể giành đại thắng quay về hơn nữa còn khiến đối thủ của mình lãnh đủ, tổn thất vô cùng nghiêm trọng.
Hàn Quốc cũng thế. Paris cũng thế. Nước Mỹ cũng thế.
Lúc này đây sao hắn có thể mất tích?
Mã Duyệt biết đây chính là sự thật bởi vì từ trước tới nay Văn Nhân Mục Nguyệt chưa từng biết nói đùa.
"Đúng vậy" Văn Nhân Mục Nguyệt khẳng định. "Ba ngày rồi không có tin tức".
"Đã xảy ra chuyện gì?" Mã Duyệt sốt ruột hỏi. Sau khi hỏi xong, lập tức cô cảm thấy hối hận. Anh ta không liên quan tới mình, sao mình lại quan tâm tới sự an nguy của anh ta?
Rồi cô nhanh chóng lấy lại sự bình tĩnh. Cô biết cô lo lắng cho Văn Nhân Mục Nguyệt.
"Ước chiến với người ta ở Vũ Hóa Phong Thái Sơn. Vũ Hóa Phong đổ sụp, bọn họ mất tích" Văn Nhân Mục Nguyệt nói: "Vẫn đang tìm kiếm nhưng có quá nhiều khó khăn".
Mã Duyệt nhìn sắc mặt vẫn bình tình của Văn Nhân Mục Nguyệt, muốn an ủi điều gì đó nhưng lại không sao thốt nên lời.
Người phụ nữ này quá thông minh, có mạnh mẽ. Căn bản cô ấy không cần thương hại, không cần đồng cảm, cũng không cần an ủi bởi vì thân thể yếu ớt của cô ấy có thể chịu được tất thảy tai họa.
Mã Duyệt đã từng rơi vào tình trạng xấu hổ như vậy vô số lần.
"Anh ấy sẽ không việc gì" Mã Duyệt nói. "Cũng giống như trước kia, anh ấy sẽ trở về trong ánh hào quang muôn trượng".
"Tôi cũng nghĩ như vậy".
Mã Duyệt mĩm cười.
Cô ấy mới cười!
Từ khi bị bại lộ thân phận. Mã Duyệt không cần phải mang một cái mặt nạ nặng nề khiến cô ngột ngạt khó thỏ. Nụ cười của cô đẹp hơn trước rất nhiều. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - http://truyenfull.vn
"Không ngờ bên ngoài lại xảy ra nhiều chuyện như vậy. Hy vọng tất thảy đều bình an".
Văn Nhân Mục Nguyệt liếc nhìn Mã Duyệt rồi như tự nói với mình: "Tần gia liên kết với Bạch gia, chuẩn bị nuốt chửng gia tộc Văn Nhân".
"... " Lần này đây Mã Duyệt thậm chí còn không mang nổi bộ mặt khiếp sợ của mình.
Rốt cuộc là sao vậy?
Long trời lỡ đất sao? Tận thế sao? Sao những chuyện xấu lại liên kết với nhau vậy?
Mấy ngày nay Văn Nhân Mục Nguyệt làm thế nào?
Chỉ một Tần gia đã có thực lực hùng mạnh hơn gia tộc Văn Nhân rồi. Hơn nữa còn có Bạch gia khổng lồ. Hai gia tộc cự phách này liên kết, gia tộc Văn Nhân căn bản không chống lại được ... thậm chí gia tộc Văn Nhân còn không tìm được đồng minh phù hợp ở Trung Quốc.
Điều quan trọng là Văn Nhân Đình lão gia bệnh nặng. Văn Nhân Mục Nguyệt không thể tiếp nhận nguồn tài nguyên ông đã gây dựng cả đời mình. Một khi như vậy gia tộc Văn Nhân dùng cái gì để ngăn cản sức tiến công của hai nhà kia?
"Nỗi khổ tâm riêng tư của cô là gì?" Đột nhiên Văn Nhân Mục Nguyệt hỏi.
Mã Duyệt trầm ngâm.
"Ông của cô hạ độc là vì lợi, còn cố?" ánh mắt sáng quắc của Văn Nhân Mục Nguyệt nhìn Mã Duyệt không chớp, sắc bén, lạnh, quyết liệt và cả ẩn chứa tình cảm.
Trầm ngâm một lúc lâu.
Văn Nhân Mục Nguyệt khẽ thở dài. Nàng đứng dậy, chỉ sửa váy rồi đi ra bên ngoài.
"Tôi có một anh trai" Mã Duyệt nói.
-----------------------
"Cái gì? Chị muốn mang Cừu gia đi liều mạng với Tần Tung Hoành và Bạch Phá Cục sao?" Cừu Trọng Mưu cười nhạt hỏi: "Chị đang nói đùa hả?"
"Tôi không nói chơi" Cừu Yên Mị nghiêm túc nói. Một bộ đồ công sở màu trắng, áo lụa thêu hình cánh bướm. Mái tóc dài vấn cao trên đỉnh đầu, chiếc cổ thon dài. Trên cổ quàng một chiếc khăn lụa, vừa tao nhã, vừa hợp thời trang. Cừu Yên Mị ngồi ngay ngắn ở ghế sau bàn làm việc, phong thái cực kỳ tài hoa hơn người.
"Chị điên rồi" Cừu Trọng Mưu đùng đùng nổi giận nói. "Cừu gia chúng ta mới qua nội loạn, sau khi bị thanh trừng, thực lực tổn thất nghiêm trọng. Bây giờ chị lại muốn đi liều mạng với người ta ... hơn nữa là liên minh Tần Tung Hoành, Bạch Phá Cục. Có phải chị muốn kéo chúng tôi vào chổ chết với chị không?"
Cừu Yên Mị không nhìn Cừu Trọng Mưu đang phùng má trợn mang nói. Nàng nói: "Tôi đã quyết định rồi".
"Chị đã quyết định?" Cừu Trọng Mưu liên tục cười nhạt. "Chị là ai? cổ phần của chị không nhiều hơn tôi. Chị có quyền gì mà quyết định?"
"Trọng Mưu, không được kích động" Cừu Trọng Huân quát. Hai người bọn họ là anh em họ, lấy Cừu Trọng Huân làm anh. Cừu Trọng Huân có mưu, có trí, làm việc chắc chắn. Hơn nữa y còn biết tiến thoái, hiểu được nắm chắc thời cơ. Ngoại trừ Yến Kinh Tam Kiệt danh tiếng lẫy lừng. Y cũng được coi là một nhân vật tuấn kiệt đương thời.
Cừu Trọng Huân cười nhìn Cừu Yên Mị nói: "Tại sao lại có quyết định đó? Chị hiểu rất rõ, tôi cũng hiểu rõ. Cừu gia này đã không phải là Cừu gia của chúng ta ... cô ta đồng ý cho chị làm như vậy sao?"
"Đây vốn là ý tứ của cô ấy" Cừu Yên Mị nói.
"Nhưng lúc này cô ta không có ở đây, chúng ta không chờ cô ta quay về sao?"
"Không cần chơ" Cừu Yên Mị mạnh mẽ nói. "Khi cô ấy không có mặt, tôi chính là người quản lý cao nhất của Cừu Thị. Tôi có quyền quyết định mọi việc".
Sát khí bừng lên trong mắt Cừu Trọng Huân rồi biến mất. Y ấn ấn gọng kính mắt, nhìn Cừu Yên Mị nói: "Tôi nghe nói cô ta không về được".