Mục lục
Bác Sĩ Thiên Tài (full) - Lâm Thanh Nguyên (truyện Tác giả: Liễu hạ Huy)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Điền Loa cầu khẩn với vẻ mặt đau khổ, thái độ vô cùng chân thành cảm động.

Suýt nữa thì Tần Lạc bị tên này làm cho buồn cười, hắn cũng có phần tò mò về lai lịch của tên này liền hỏi: " Ai là người bảo anh đến tìm tôi vậy?"

" Tần Tung Hoành." Điền Loa đáp.

Tần Tung Hoành? Hóa ra là hắn.

Tần Lạc giật mình. Rõ ràng là mình đã từ chối thỏa thuận của Văn Nhân Mục Nguyệt rồi, cũng đâu có cướp người phụ nữ của hắn đâu. Sao hắn còn sai người đến tận đây tìm ta?

" Ta đã không còn trong giang hồ nữa, sao trong giang hồ còn lưu truyền truyền thuyết của ta?"

Tần Lạc không hề biết, Văn Nhân Chiếu đã sớm cho Tần Tung Hoành biết người Văn Nhân Mục Nguyệt thích là Tần Lạc. Còn lúc Văn Nhân Mục Nguyệt nhận lời mời của Tần Tung Hoành, cũng mơ hồ muốn nói cô sẽ đem theo một người nữa đến bữa tiệc.

Với đầu óc của Tần Tung Hoành, tức khắc sẽ đoán được ra người này chính là Tần Lạc.

" Tần Tung Hoành là ai vậy? Tôi không quen." Tần Lạc bối rối nói.

" Tôi biết là anh không quen, nhưng gặp là anh sẽ quen ngay thôi." Điền Loa cười ha hả nói.

" Tôi không quen anh ta. Sao phải đi gặp?" Tần Lạc hỏi.

" Có thể là muốn thỏa thuận với anh một việc. Anh yên tâm, chắc chắn chỉ là có lợi cho anh mà thôi. Quan hệ của hai chúng ta là gì? Nếu việc không có lời thì tôi đã không đến tìm anh, đúng không nào?" Điền Loa nói với vẻ thân mật, đi đến liền bá vai Tần Lạc, giống như hai người là anh em quen biết lâu năm vậy.

Tần Lạc bước sang một bước để tránh cái ôm của hắn, rồi nói: " Tôi cũng không quen anh. Anh hãy cứ nói thẳng với tôi là có chuyện gì đi. Nếu không tôi cho anh số điện thoại, anh bảo anh ta trực tiếp nghe điện thoại của tôi. Chúng tôi nói chuyện qua điện thoại cũng được. Tự nhiên tôi đi với anh thế này, nếu các anh muốn hại tôi thì làm thế nào?"

" Tôi cũng không biết là chuyện gì. Anh yên tâm đi, tôi lấy nhân cách của tôi để bảo đảm với anh, chúng tôi tuyệt đối sẽ không làm tổn thương đến anh một sợi tóc." Điền Loa nghiêm túc nói.

" Nhân cách là cái gì vậy?" Bạn đang đọc truyện được lấy tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.

" Cái này ___" Điền Loa nghĩ một lát, lắc đầu nói: " Tôi cũng không biết nữa, nhưng anh cứ yên tâm, tôi chắc chắn là có cái này, rồi tôi sẽ về tìm kỹ lại xem."

" Xin lỗi anh. Đến giờ tôi phải đi họp rồi. Tạm biệt." Tần Lạc nói rồi liền quay người đi thẳng. Hắn không muốn đi gặp Tần Tung Hoành, cũng không muốn tiếp tục nói chuyện với tên kỳ quái này.

" Anh quen Văn Nhân Mục Nguyệt chứ?" Điền Loa hét lên ở phía sau.

Cuối cùng cũng đi vào vấn đề. Tần Lạc biết, nếu hắn mà nói không quen thì chỉ làm cho tên này vạch trần lời nói dối của mình ngay tại chỗ mà thôi.

Họ đã có thể tìm đến tận đây, thì làm gì có chuyện lại chưa điều tra tìm hiểu gì chứ? Thật kinh khủng, Văn Nhân Mục Nguyệt đi đến Khuynh Thành Quốc Tế gặp hắn bao nhiêu lần, nói chuyện bao nhiêu lâu trong mỗi lần gặp mặt có lẽ họ đều biết rõ hết.

" Quen." Tần Lạc gật đầu đáp.

" Lẽ nào anh không muốn đi tìm hiểu một chút ___ tin tức có liên quan đến cô vợ chưa cưới của anh sao? Xem ra hai người cũng không phải là ân ái lắm hả." Điền Loa cười điệu cười thật bỉ ổi, lông mày và mắt xích lại gần nhau, cả khuôn mặt giống như là một cái bánh bao vừa mới được hấp chín vậy.

Ngáp một cái, cơn nghiện thuốc của hắn lại tái phát. Hắn sờ được nửa điếu thuốc ở trong túi, dùng diêm đốt lên, hít một hơi, khuôn mặt tràn đầy hạnh phúc.

Tần Lạc vốn định nói chuyện của người phụ nữ ấy không liên quan gì đến mình, nhưng dù sao chúng cũng đến tận nơi tìm mình, chắc chắn là đã có gì đó hoài nghi. Không chừng Văn Nhân Mục Nguyệt lại đưa tin tức giả gì cho chúng rồi cũng nên.

Đi nói chuyện với hắn ta, nói rõ hết sự tình, có khi lại là một sự lựa chọn đúng đắn.

Nếu hôm nay không đi, không chừng sau này sẽ liên tục bị chúng đến làm phiền.

" Gặp ở đâu?" Tần Lạc hỏi.

Điền Loa cười ha hả nói: " Đi theo tôi. Chắc chắn sẽ là một nơi rất tuyệt. Có rượu, có thịt, có đàn bà đẹp."

Tần Lạc cười cười lắc đầu, đi theo hắn ra phía ngoài trường.

Vương Cửu Cửu đứng trước cửa lớp học, nhìn thấy Tần Lạc với một người đàn ông khoác vai nhau đi ra ngoài.

" Sao mình cứ thấy người đàn ông này có chút gì đó quen quen. Là ai vậy nhỉ?" Vương Cửu Cửu đăm chiêu suy nghĩ.

Khi thấy hắn ở cách đó mấy mét dùng tay búng đầu thuốc vào trong thùng rác một cách chính xác, một suy nghĩ chợt lé lên trong đầu Vương Cửu Cửu, cuối cùng thì cô cũng nhớ ra họ đã gặp nhau ở đâu rồi.

Trong một lần tham gia một bữa tiệc, cô đã gặp người đàn ông này. Trong đám người hắn vốn không làm cho người ta để ý, đặc biệt là hắn lại đi sau Tần Tung Hoành, một người mà đi đến đâu cũng là tâm điểm của sự chú ý.

Nhưng, một hành động rất nhỏ của hắn đã thu hút sự chú ý của Vương Cửu Cửu. Cũng giống như là hôm nay, khi hắn đứng cách đó vài mét búng đầu thuốc từ trong tay đi.

Vương Cửu Cửu nhớ rất rõ, khi đó cô còn cau mày lại, thấy một người như vậy đúng là không có một chút giáo dục nào cả. Hút thuốc ở trong phòng khách lớn trong bữa tiệc đã là một hành động đáng để cho người ta khinh thường, hút xong rồi còn không muốn bước thêm vài bước để vứt tàn thuốc vào gạt tàn.

Nhưng, sau khi tàn thuốc biến thành một đường cong trong không trung thì từ từ rơi vào gạt tàn.

" Hắn không phải là người của Tần Tung Hoành sao? Hắn đến tìm thầy Tần làm gì chứ?" Vương Cửu Cửu cảm thấy có chuyện không ổn, lo Tần Lạc sẽ gặp chuyện gì, liền móc chiếc điện thoại từ trong túi ra gọi.

Điền Loa không nói dối, nơi hắn đưa Tần Lạc đến đúng là một nơi rất tuyệt. Có thịt có rượu hay không thì không rõ, nhưng, những người phụ nữ đứng ngoài cửa đón khách thì tuyệt đối thuộc hàng hạng nhất. Tiện tay đưa một người ra bỏ vào một trường đại học nào đó, cũng được xếp vào danh sách một trong mười người đẹp nhất các trường.

" Kỳ Kỳ, em lại gầy đi rồi. Thật là làm anh Điền của em đau lòng quá."

" Ái dà, Đột Đột. Ngực của em lại hướng về phía trước rồi kìa. Hôm nay không có đệm à?"

" Thân Thân, cô bé dễ thương. Tối anh mời em đi ăn đêm, không được từ chối nữa đấy."____

Xem ra Điền Loa là khách quen ở đây, mỗi lần gặp một cô gái xinh đẹp, hắn đều chào hỏi với người ta rất là có tình ý. Giống như là cô nào cũng có quan hệ không bình thường với hắn vậy.

Thấy Tần Lạc đứng bên cạnh đang há hốc miệng kinh ngạc nhìn mình, Điền Loa kiêu ngạo nói: " Về sau anh ở với tôi lâu rồi thì sẽ biết, con người tôi thích nhất là được kết bạn."

Nghĩ một lát, lại nói them một câu: " Đặc biệt là những cô gái đẹp này."

" Có thể nhìn ra được." Tần Lạc gật đầu nói.

" Anh nói xem, là một người đàn ông, làm sao lại không thích người đẹp? Ai dám đứng trước mặt tôi nói không thích người đẹp, ông không đạp vào cái đấy của nó không được. Quá giả tạo, phải không?"

" Đúng vậy." Tần Lạc gật đầu.

" Anh có thích không?"

" Thích."

" Ừm. Anh là một người thực tế. Ngày sau anh muốn có người đẹp thì tìm tôi. Tôi sẽ giới thiệu cho anh vài cô. Chắc chắn anh sẽ hài lòng." Điền Loa mặt dâm đãng nói nhỏ vào tai Tần Lạc.

" Cảm ơn anh." Tần Lạc ngượng ngùng gật đầu.

Lại vòng qua một hòn non bộ, rồi xuyên qua một hành lang. Cuối cùng Điền Loa đưa Tần Lạc đến đứng trước một cánh cửa phòng có kiến trúc cổ kính.

Điền Loa gõ cửa, đợi đến khi bên trong có tiếng mời vào thì mới mở cửa đi vào, nói: " Đại thiếu gia, tôi đã mời được thầy giáo Tần đến rồi."

Vì căn phòng là kiến trúc cổ Trung Quốc, nên, trang trí và những đồ dùng trong phòng cũng đều bằng gỗ cả. Ghế trúc, bình phong gỗ, trên tường treo một bức tranh viết " khó được hồ đồ" bốn chữ, ngẫu nhiên có đồ sành sứ thanh hoa, có tác dụng tô điểm, như vẽ rồng thêm mắt vậy.

Gọn gàng, sạch sẽ, trang nhã, cổ kính. Tám chữ này vừa đủ để nói lên phong cách của căn phòng này.

Một người đàn ông đang ngồi pha trà trên ghế cạnh cửa sổ, mặc một chiếc quần màu trắng, một đôi giầy nâu, một chiếc áo kẻ sọc, nụ cười đôn hậu, mái tóc mềm mại rũ xuống khóe mắt. Người đàn ông nhìn không anh tuấn, nhưng, bất kỳ người phụ nữ nào chỉ cần nhìn hắn là tức khắc sẽ bị hắn thu hút.

Có những người rất đẹp trai, nhưng, thiếu những khí chất tương đồng với nó, thì cũng khó mà có sức hút như vậy. Có những người nhìn mặt bình thường, nhưng khí chất hơn người, thì vẫn thu hút ánh mắt của phụ nữ.

Mặc dù Tần Lạc hiện giờ vẫn chưa phân biệt là thù hay là bạn, nhưng khi trông thấy anh ta, cũng có cảm giác thoải mái. Làm cho hắn ta không cảm thấy có áp lực, có nguy hiểm. Điềm đạm thanh tịnh, ung dung tự tại.

" Mời ngồi "Tần Tung Hoành nói. Hắn biết Tần Lạc đang xem xét mình, đây là phản ứng tự nhiên khi gặp người lạ mặt.

Hắn không ngẩng đầu lên nhìn Tần Lạc, hai người không phải lần đầu gặp nhau, chỉ là hai người không biết mà thôi. Với con người này, hắn không cần nhìn, cũng đã hiểu rất rõ con người này là người thế nào rồi.

Có lúc, những số liệu trên giấy tờ còn đúng hơn là tai nghe mắt thấy. Chỉ khác là, bạn phải có một bộ óc trí tuệ để phán đoán thật giả.

" Cám ơn. "Tần Lạc ngồi đối diện với hắn.

" Anh thích uống Long Tỉnh chứ? " Tần Tung Hoành rót chè vào một thứ đồ sứ trắng, sau đó mới rót vào một cái chén nhỏ.

" Cũng tàm tạm." Tần Lạc nói, thời gian của người có tiền không phải rất quý ư? Sao lại thích nói những lời rỗng tuếch như vậy?

Tần Tung Hoành dùng một cây kẹp bằng trúc kẹp tách chè đưa đến trước mặt Tần Lạc, đưa tay ra động tác mời uống.

Tần Lạc đưa tách chè lên ngửi, sau đó làm một hơi, uống cạn tách chè. Nói: " Chè ngon. "

"Đúng là chè ngon, Vũ Tiền Long Tình, dùng nước suối Thiên Sơn pha chè, vả lại tôi cũng lười, bình thường cũng ít pha chè cho người khác uống. "Tần Tung Hoành cười nói, như là đang tự khen mình vậy.

Nhưng, Tần Lạc lại cảm thấy hắn nói có ý khác.

" Không công không nhận quà. uống một tách chè ngon như vậy, cũng nên làm cái gì đó mới phải. Không biết tôi giúp gì được cho anh đây. "Tần Lạc nói.

Tần Tung Hoành gật đầu, thấy Tần Lạc biết điều như vậy, cũng thấy vừa ý. Nói: " Ba ngày sau, là lễ mừng thọ 80 của ông nội tôi. Đến lúc đó, sẽ mời một số người bạn đến dự. "

Tần Lạc im lặng lắng nghe, chờ câu nói tiếp theo.

Lẽ nào hắn muốn mời ta đến tham dự lễ mừng thọ ông hắn ư?

Cũng có phải quen biết gì hắn đâu, tuyệt đối không nên đi, nếu không sẽ phải chi thêm một đống tiền. Thân thế dòng họ như nhà của hắn, nếu như đưa phong bì ít quá, sẽ bị khinh thường. Phong bì mà to quá, thì lại xót tiền.

" Tôi nghĩ, hôm đó chắc anh bận lắm. Đúng không? "Tần Tung Hoành nhìn Tần lạc với ánh mắt ôn hòa, bâng quơ nói.

Hắn nói như vậy khác nào đã quyết định thay cho Tần Lạc rồi.

"Ba ngày sau là mừng thọ 80 tuổi ông nội tôi, bất kể ai mời anh đi, anh tốt nhất nên lấy lí do bận mà từ chối".

Tần Lạc ngẩn ngơ, không ngờ mọi việc hắn nghĩ lại hoàn toàn ngược lại.

Thế nhưng, hắn lại nheo mắt cười, hắn nhìn vào Tần Tung Hoành, hỏi: " Đây là lời mời, hay là uy hiếp vậy? "

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK