Mục lục
Bác Sĩ Thiên Tài (full) - Lâm Thanh Nguyên (truyện Tác giả: Liễu hạ Huy)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Người chứ không phải là cái máy. Nàng luôn đem lại nhưng niềm vui trong chớp mắt cho người ta. Người có ngũ quan không đầy đủ cũng có khi đột nhiên cất tiếng hát vang, người không nói cười tùy tiện thỉnh thoảng cũng biết kể một số chuyện cười nhạt nhẽo. Một bà lão bảy mươi tuổi đôi khi cũng sẽ tức giận giống như một em bé. Văn Nhân Mục Nguyệt cũng sẽ.........cũng sẽ có nhưng giây phút đáng yêu, thời thượng như bây giờ.

Dùng một câu nói đang được lưu hành rộng rãi trên mạng để miêu tả nàng thì đó sẽ là: vô đối!

Tình cảnh này làm cho Tần Lạc bất giác nhớ tên câu nói mà Ly vẫn nói với mình đó là "tôi nhổ cả đống nước ép trái cây vào mặt anh", nếu như cả hai mà cùng lập nên một band thì có lẽ cái band này có tên những cô nàng vô đối mất.

Cả hai không cần phải nhảy, cũng không cần phải hát, chỉ việc đứng ở trên sân khấu một lát thôi cũng đủ khiến cho khán giả phải thét gào không ngớt ở phía dưới rồi.

Tần Lạc cảm giác như cơ thể của hắn sắp bị tan chảy ra đến nơi. Lục phủ ngũ tạng, tứ chi, não bộ của hắn không thể nào được sử dụng bình thường như trước nữa, vì hắn sợ rằng chỉ cần hắn động đậy sẽ phá vỡ mất khung cảnh đẹp đẽ hiện giờ.

Làm một người đàn ông rất mệt, làm một người đàn ông đẹp trai còn mệt hơn nữa. Người đàn ông mệt là do họ muốn đoạt được cái gì đó, còn người đàn ông đẹp trai mệt là do họ cứ phải từ chối liên tục thứ gì đó, ví dụ như phụ nữ, ví dụ như sự khêu gợi từ phụ nữ.

Văn Nhân Mục Nguyệt vẫn nằm trên chiếc ghế, hai mắt phong tình quyến rũ, chiếc áo sơ mi trắng hở cúc làm lộ bộ ngực trắng nõn hướng thằng lên cao, gương mặt nàng xinh đẹp gợi cảm làm cho Tần Lạc bất giác xê dịch đến bên cạnh nàng, đắm đuối ngắm nhìn nàng một cách mê mệt.

Hắn nhìn gương mặt của nàng, đôi mắt của nàng, đôi lông mày của nàng, đôi môi của nàng, và cả bộ ngực của nàng nữa. Text được lấy tại http://truyenfull.vn

Hắn đúng là đang tận hưởng, tận hưởng một cách say mê.

Một lúc sau, Tần Lạc nuốt ực lên một tiếng rồi nói:"Nếu như em nhắm mắt lại thì càng đẹp hơn nữa đấy!"

Làm gì có ai khêu gợi người khác mà hai mắt cứ mở trừng trừng ra để nhìn người ta thế kia cơ chứ, hơn nữa gương mặt lại cứ lạnh như tiền như thế thì ai mà dám làm gì?

"Thật không? Vậy em làm lại nhé!" Văn Nhân Mục Nguyệt nói.

"Em không làm được đâu!" Tần Lạc lắc lắc đầu nói. Nếu như mà Lệ Khuynh Thành làm động tác này thì có lẽ hắn đã sớm biến thành một con thú hung bạo xông tới xé tan áo váy của nàng để thỏa mãn thú tính rồi

Nghĩ tới Lệ Khuynh Thành, Tần Lạc mới nhớ tới nàng và Trần Tư Tuyền vẫn đang sống ở lầu ba của viện thẩm mỹ. Căn phòng ở Tử Trúc Uyển vẫn còn phải chờ một thời gian mới sửa xong, mà nàng lại không thích ở khách sạn, quãng thời gian này vất vả bọn họ rồi.

Trần Tư Tuyền đến đây rồi mà Tần Lạc vẫn chưa có thời gian để đi chơi với nàng nên hắn cũng cảm thấy có lỗi với nàng vô cùng, nói cho cùng thì hắn đang là chủ nhà, nên nói gì thì nói hắn cũng phải làm một người chủ theo đúng nghĩa của nó một chút mới phải.

"Em sẽ làm được!" Văn Nhân Mục Nguyệt nói.

"Anh nghĩ em nên là chính bản thân em thì tốt hơn!"" Tần Lạc cười nói:"Em không cần thiết phải thay đổi bản thân mình. Nếu thay đổi thì em không còn là em nữa rồi!"

"Em muốn thử làm một người phụ nữ bình thưởng xem sao!" Văn Nhân Mục Nguyệt ngồi thẳng người dậy, sau đó bật nắp một chai nước suối nhấp một ngụm rồi lại nói tiếp:"Nhưng khi em làm người bình thường rồi thì người khác lại thấy em bất bình thường, đến cả bản thân em cũng cảm thấy như vậy!"

"Cái này là bản tính của em rồi!" Tần Lạc cười nói:"Bây giờ mọi việc cũng đã hoàn tất rồi. Văn Nhân gia cũng đã qua khỏi cơn nguy hiểm, không biết cái chức người trợ lý này của anh đã được thôi việc hay chưa?"

"Tạm thời vẫn chưa được!" Văn Nhân Mục Nguyệt nói

"Vậy việc em hứa với anh thì sao?" Tần Lạc cười híp mắt lại nói.

"Khi anh thực hiện lời hứa của anh thì em cũng sẽ làm như vậy!" Văn Nhân Mục Nguyệt lại cúi đầu xuống uống thêm một ngụm nước, mặt không hề có chút biểu cảm nào.

"Em khi đó có nói thế này đâu?"

"Đây là điều bổ xung thêm vào."

"Xem ra anh giống Tần Tung Hoành rồi, bị em lừa cho không biết đâu mà lần!" Tần Lạc cười khổ nói.

Văn Nhân Chiếu đang say mèm lúc này cũng đã gượng ngóc đầu dậy ở hàng ghế trước nói:"Chị hứa với anh rể cái gì thế?"

"Ngủ đi!" Văn Nhân Mục Nguyệt nói.

"Ờ." Văn Nhân Chiếu đáp lại một tiếng rồi lại nằm bẹp xuống.

Sau vài phút im lặng, Văn Nhân Chiếu lại cất cái tiếng nồng nặc mùi rượu nói:"Chị bây giờ đã biết là ai đã hạ độc chị chưa?"

Tần Lạc cũng quay sang Văn Nhân Mục Nguyệt hỏi:"Anh cũng muốn biết!"

"Em không biết!" Văn Nhân Mục Nguyệt đáp.

"Em không biết?" Tần Lạc kinh ngạc nói:"Anh cứ tưởng là em đã xác định là Bạch gia làm chuyện này, nếu không thì sao em lại sắp đặt kế hoạch kỹ như vậy để đối phó với Bạch gia?"

"Anh vì sao lại chắc chắn là kế hoạch lần này hoàn toàn là nhắm vào Bạch gia như vậy chứ?"

"Lẽ nào không phải?" Tần Lạc nói:"Bạch gia đã thua thảm hại như thế này rồi?" "Nhưng, em lại cho bọn họ một cơ hội còn tốt hơn thế!" Văn Nhân Mục Nguyệt nói.

Tần Lạc từ trước đến giờ chưa bao giờ nghĩ mình là thằng ngu, nhưng khi hắn ở bên cạnh Văn Nhân Mục Nguyệt thì hắn luôn có cảm giác hắn đúng là một thằng ngu không hơn không kém.

"Chính vì vậy mà anh mới cảm thấy kỳ lạ! Chặt cỏ không chặt tận gốc thì nó sẽ mọc lại um tùm cho mà xem! Em một mặt thì liên kết với Tần gia để đánh Bạch gia, một mặt lại tránh Tần Tung Hoành để cho Bạch gia một nửa số cổ phần của bộ năng lượng mới! Chỉ cần Bạch gia có cơ hội thì bọn họ chắc chắn sẽ sống lại ngay. Em rốt cuộc là đang làm gì vậy? Rốt cuộc là em đang giúp Bạch gia hay là đối phó với bọn họ thế?"

Văn Nhân Mục Nguyệt không nói câu nào cả, nàng chỉ đưa ánh mắt xa xăm của mình nhìn ra màn đêm mịt mù ở bên ngoài kia.

Tần Lạc biết rằng mấy câu hỏi vừa rồi của hắn đã động chạm vào kế hoạch của Văn Nhân Mục Nguyệt do vậy mà không nói thêm câu nào nữa cả.

Khi Tần Lạc đang chuẩn bị chuyển sang chuyện khác để nói thì Văn Nhân Mục Nguyệt hít một hơi thật sâu, rồi thở dài ra nói:"Người phụ nữ nào mà có nhiều thủ đoạn và mưu mẹo thường làm cho người ta có cảm giác ghê sợ! Có nhiều lúc em cảm thấy mệt mỏi vô cùng!"

"Em sẽ không khiến cho người ta phải sợ đâu!" Tần Lạc lên tiếng an ủi:"Chờ cho em hết bận rồi chúng ta sẽ đến Tam Á bơi thỏa thích!"

"Cho dù anh có nhắc lại câu này đến cả trăm lần, thì em vẫn chỉ nhớ lần đầu tiên anh nói câu này mà thôi!" Văn Nhân Mục Nguyệt nói.

"…………."

Tần Lạc thầm nghĩ nếu như ai mà theo đuổi Văn Nhân Mục Nguyệt, thì e rằng người đó sẽ phải đối đầu với một thử thách vô cùng cam go.

Văn Nhân Mục Nguyệt không những thông minh tuyệt đỉnh, có một trí nhớ tốt mà lại là người rất có tài phán đoán, những lời ong bướm ngọt ngào không thể nào có thể dụ ngọt nàng được cả, có khi còn bị phản tác dụng nữa.

Văn Nhân Chiếu lại ngóc đầu lên nói:"Chị ơi! Chị tha cho chị Mã Duyệt đi được không? Dù gì thì chị ấy cũng đâu phải là hung thủ đâu!"

Tần Lạc suýt nữa bật cười thành tiếng, cái thằng hám gái này say như thế rồi mà vẫn còn nhớ tới chuyện người đẹp Mã Duyệt bị bắt lại.

"Tha cho cô ấy đi!" Văn Nhân Mục Nguyệt quay sang Tần Lạc nói.

"Được!" Tần Lạc trả lời rất sảng khoái. Nói thật chứ hắn cũng không nỡ lòng nào giam cầm một người đẹp như Mã Duyệt. Ngày trước mỗi lần đi gặp Văn Nhân Mục Nguyệt, hắn đều cảm nhận được khi cả hai người một chủ một tớ đứng gần nhau như vậy là thú tính hắn lại nổi lên, máu huyết trao dâng cuồn cuộn.

Hơn nữa Tần Lạc cũng chẳng hiểu sao lại phải bắt Mã Duyệt, cũng chẳng hiểu tại sao lại thả Mã Duyệt.

Dù sao hắn cũng không hiểu được Văn Nhân Mục Nguyệt rốt cuộc định giở trò gì, hắn lại không muốn làm ảnh hưởng tới kế hoạch của nàng, nên Văn Nhân Mục Nguyệt nói gì thì hắn làm theo cho xong chuyện.

"Em cảm ơn chị! Cảm ơn anh rể!" Văn Nhân Chiếu gào lên, cứ như là thằng bé lên mười vậy.

Khi Tần Lạc đang ngồi ăn sáng thì bên ngoài cổng có người bóp còi xe kêu inh ỏi.

Chị Lý vội chạv ra mở cửa, một người đàn ông trẻ tuổi mặc một bộ quẩn áo trắng từ đầu đến chân bước vào bên trong.

Người trẻ tuổi kia bước vào liền mỉm cười chào Lâm Thanh Nguyên và Tần Tranh, sau đó đưa tay lên xoa xoa đầu của Bối Bối. Bối Bối nghẹo đầu sang một bên nói: "Đừng có sờ đầu trẻ con như thế!"

Mọi người nghe vậy thì bật cười ha hả.

"Dưỡng Tâm. Sao hôm nay đến sớm vậy? Vào đây ăn sáng luôn nhé?" Tần Lạc lên tiếng mời.

Vương Dưỡng Tâm nghe vậy xua xua tay nói:"Không cần đâu, tôi vừa mới ăn rồi, no lắm anh cứ ăn đi, tôi ngồi phòng khách đọc báo một chút chờ anh!"

Tần Lạc cầm bát canh lên húp một hơi rồi nói:"Mọi người cứ ngồi ăn trước nhé, cháu và Dưỡng Tâm đi giải quyết chút việc!"

"Ừ đi đi!" Lâm Thanh Nguyên cười nói:"Trưa đưa Dưỡng Tâm về đây ăn cơm! ông bảo chị Lý đi chợ luôn!"

"Vâng!" Tần Lạc gật đầu đáp.

Trước cổng lúc này đậu một chiếc Audi màu đen, trông nó hoành tráng, to lớn lực lưỡng, thoạt nhìn khiến cho người ta có cảm giác mạnh mẽ vô cùng.

"Lại đổi xe rồi à?" Tần Lạc bước tới rờ rờ vào vỏ chiếc xe nói.

"Con này nó bền!" Vương Dưỡng Tâm cười nói:"Cảm giác khi lái nó rất an toàn!"

"Lái xe đừng có nhanh quá!" Tần Lạc nói:"Như thế nguy hiểm lắm!"

"Tôi là người lái xe rất vững tay, nhưng chỉ sợ người khác lái xe lại không vững được như thế thôi! Những việc kiểu này thì không sợ anh đâm phải người ta mà là sợ người ta đâm vào anh!"" Vương Dường Tàm mở cửa xe ra nói:"Ngày trước không phải là sinh bệnh thì tính mạng không bị đe dọa, còn bây giờ khác rồi, chẳng may tai bay vạ gió vào đầu thì.........Thay xe mới không có gì gọi là tinh tướng, mà là vì sự an toàn mà thôi!"

"Những người hay mù đường, xác định phương hướng kém như tôi có lẽ phái lái xe tăng mới được!" Tần Lạc cười nói rồi mở cửa xe ngồi vào ghế phụ lái.

"Tôi sau khi nhận được điện thoại của anh xong thì gọi cho một đứa đồ đệ chuyên về buôn bán đất đai. Ông ta nói rằng bây giờ mấy cái lầu văn phòng ở đất Yến Kinh này bán chạy lắm. Hơn nữa mấy đứa chủ thầu không chịu bán đứt luôn! Anh nghĩ xem bây giờ mấy cái lầu văn phòng mà có vị trí đẹp thì tiền thuê mỗi năm tăng 30% theo từng thời kỳ, bọn họ chỉ cho thuê thôi cũng đã kiếm được bao nhiêu tiền rồi!"

Tần Lạc cau mày lại nói:"Vậy làm thế nào? Tôi bây giờ đang rất cần. Lẽ nào không có ai chịu bán hay sao? Giá cả cao hơn chút cũng không sao!"

Tần Lạc không phải là chuyên gia buôn bán đất đai nhưng hắn cũng biết được buôn bán đất kiếm tiền ghê gớm thế nào. Cứ đem cái Khuynh Thành Building ra mà nói thì nếu bây giờ bán ra thì có lẽ nó đã hơn giá gốc gấp đôi rồi. Gia nhà đất càng ngày càng tăng cao.

Tần Lạc đã hứa với hội đồng quản trị của của Quốc Tế Khuynh Thành rồi, chỉ hai tháng nữa là công hội Trung Y sẽ phải dời đi, nhưng dời đi thì cũng phải tìm ra nơi làm việc đã chứ.

Điều quan trọng hơn là hắn đã hứa với Lâm Hoán Khê là mua cho nàng hăn một cái building to lớn. Hắn không muốn nuốt lời hứa, nhất định không được phép nuốt lời hứa. Hắn rất ít hứa hẹn với Lâm Hoán Khê điều gì, lẩn này hắn không muốn nàng phải thất vọng.

"Chính vì thế mà tôi mới đưa anh đến gặp đệ tử của tôi! Ông ta đề ra một đề xuất không tồi đâu, anh cứ suy xét xem xem thế nào!" Vương Dưỡng Tâm nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK