Chờ Tô Xán làm xong thủ tục hành lý, bốn người đi về phía lối ra.
Từ rất xa đã nhìn thấy trong đám đông ra sân bay đón có người giơ biển có viết tên Tần Lạc bằng chữ Trung Quốc.
Tần Lạc vẫy vẫy tay với người đàn ông râu rậm đang cầm biển trong tay. Lập tức người đàn ông đó hiểu ý. Ngay sau đó có mấy người tiến tới chỗ mấy người Tần Lạc.
"Tần Lạc tiên sinh, tôi là Trương Bác, phụ trách hiệp hội Trung y ở Paris" Người đàn ông râu rậm chìa tay ra giới thiệu với Tần Lạc.
Sau đó ông ta chỉ vào một người đàn ông trung niên đi giày tây, đeo kính đen nói: "Vị này là Triệu Tử Long tiên sinh, chủ tịch hội y dược Pháp Quốc".
"Hoan nghênh Tần Lạc tiên sinh tới Paris. Tần tiên sinh là thiếu niên anh hùng, đánh một trận ở Hàn Quốc, uy danh vang dội làm cho những đồng nghiệp Trung y cũng nở mày nở mặt. Trong lúc ăn cơm cùng với các bạn bè cũng thường được nghe tới đại danh của tiên sinh. Nghe Trương cán sự nói hôm nay tiên sinh tới đây, tôi bèn làm Mao Toại tự tiến cử mình tới sân bay đón tiên sinh. Hôm nay được gặp tiên sinh, quả thật rất vinh hạnh. Lần đầu tiên gặp tiên sinh quả thật có chút kích động, thất lễ" Xem ra Triệu Tử Long là một người rất hâm mộ Tần Lạc, khi bắt tay Tần Lạc rất nhiệt tình, không muốn buông, còn nói mấy câu rất cảm động biểu lộ tình cảm của mình.
"Cám ơn. Tôi cũng rất vinh hạnh được làm quen với Triệu chủ tịch. Sau này còn làm phiền nhiều hơn" Tần Lạc cười nói.
Cuối cùng Trương Bác chỉ vào một người đàn ông trẻ tuổi, dáng vẻ có vẻ oai hùng, mặc một bộ véc rất vừa vặn, đứng thẳng tắp ở bên ngoài, giống như là muốn tránh xa mấy người vậy, nói: "Đây là Vũ Dũng Tú, tuỳ viên quân sự của đại sứ quán".
Không biết có phải người này tuổi trẻ ngông cuồng hay là do tác phong quân đội nên biểu hiện của hắn khá lãnh đạm, hắn chìa tay thản nhiên nói: "Hoan nghênh Tần Lạc tiên sinh".
"Cám ơn" Dù trong lòng Tần Lạc thầm nghi ngờ thái độ của Vũ Dũng Tú nhưng hắn không biểu hiện ra ngoài.
Tần Lạc lại giới thiệu mấy người Lệ Khuynh Thành, Tô Xán, Qua Nhĩ với ba người đó. Sau khi mọi người làm quen với nhau, Trương Bác nói: "Tần tiên sinh, khách sạn đã đặt rồi, cơm cũng đã đặt rồi. Chúng ta về phòng khách sạn nghỉ ngơi trước hay đi ăn cơm trước?'
Tần Lạc nhìn Lệ Khuynh Thành, Lệ Khuynh Thành nói: "Đi ăn cơm trước".
Chỉ qua một câu hỏi đáp này, mất người Trương Bác, Triệu Tử Long lập tức xác định được nhân vật Lệ Khuynh Thành. Bọn họ cũng không dám xem nhẹ nàng, chỉ coi nàng như một cô trợ lý bé nhỏ tới hỗ trợ.
"Xe đang đợi bên ngoài. Chúng ta đi ra ngoài" Triệu Tử Long cười nói.
"Cũng có thể nhân tiện ngắm cảnh Paris về đêm" Trương Bác cười nói. Ông ta tiến tới định đỡ va ly trong tay Tô Xán nhưng Tô Xán nhất quyết không chịu buông tay.
"Làm phiền mọi người rồi" Tần Lạc khách sáo nói. Người không cần hắn, hắn cũng chẳng quan tâm. Thế nhưng người quan tâm tới người của hắn, hắn muốn báo đáp lại gấp bội. Hắn chỉ ước gì mỗi người đều lập tức mắc trong bệnh để hắn ra tay diệu thủ hồi xuân, cứu người ngay trong lúc nguy nan.
Ối chà chà, sao lại có kiểu suy nghĩ ác độc thế này?
Không giống như *** Don đã từng bị trận hoả hoạn khủng khiếp năm 1666 tàn phá nặng nề, không giống như Lisbon cũng đã trận động đất năm 1755 phá huỷ. Từ thời trung cổ tới nay Paris một mực phát triển, một mặt đã lưu giữ được các kiến trúc cổ đại, thậm chí bố cục của các khu phố có lịch sử lâu dài nhất, một mặt đã hình thành một phong cách thống nhất. Hơn nữa còn thực hiện hiện đại hoá các công trình quan trọng.
Vì vậy Paris có hai danh hiệu: Thành phố lãng mạn và thành phố mốt. Paris giống như là một cô công chúa thời trung cổ trang phục lộng lẫy, uyển chuyển hàm xúc, một mặt cũng giống như bộ đồ Chanel hiện đại của thế kỷ hai mươi, cài trang sức quý giá.
Cho dù bạn mang theo tình cảm cùng ước vọng thưởng thức như thế nào tới đây, Paris cũng tuyệt đối không để bạn thất vọng.
"Thế nào? Paris có đẹp không?" Triệu Tử Long cười hỏi khi mọi người đang ngồi trong một chiếc xe mang dấu hiệu ngoại giao.
"Đúng vậy" Tần Lạc nhìn qua cảnh phồn hoa bên ngoài cửa sổ, gật đầu nói.
"Đáng tiếc đây chỉ là chỗ của người khác. Chúng tôi cũng chỉ như khách qua đường" Trương Bác cảm thán nói.
Một câu nói này của ông ta có hai ý. Một à nói mấy người ông ta chỉ là những người tha hương ơr bên ngoài, còn một ý nữa là Trung y dược ở Châu Âu sắp bị trục xuất, lâm vào cảnh khốn khó.
Quốc gia này là của người khác, luật lễ cũng do người khắc đặt ra. Bọn họ đã tiện tay vạch một giới tuyến. Giới tuyến đó có thể cả đời bạn cũng khó có thể vượt qua lằn ranh đỏ đó.
Mục đích tới paris của Tần Lạc chính là muốn để cái giới tuyến kia lui lại sau một chút, lui mãi về sau, lui thẳng vào trái tim của thành phố này cho tới khi Trung y dược có thể tiến vào thành phố này, bén rễ, nẩy mầm và trưởng thành. Mười năm, một trăm năm, mấy trăm năm sau sẽ thu được kết quả to lớn.
"Lúc trước có gắng sức không?" Lệ Khuynh Thành hỏi.
"Sao lại không có chứ?" Triệu tử Long cười gượng gạo. Ông ta là người ăn nói ngay thẳng. Khi nói chuyện cũng tương đối thô: "Chúng tôi là những thương nhân nước ngoài, chúng tôi phải nộp thuế rất nhiều nhưng luật pháp của đất nước này quy định rất hạn hẹp, tất cả những quy định đó đều chĩa mũi nhọn vào chúng tôi, chỉ muốn hạn chết chúng tôi tới chết. Muốn làm chuyện gì phải dùng tiền. Lấy ví dụ công ty của tôi vì để có được chứng nhận của EU, đã phải đầu tư hơn hai vạn, trong đó một nửa dùng để thiết lập quan hệ
"Hiện tại đã được thông qua chưa?" Lệ Khuynh Thành hỏi. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenfull.vn
"Thông qua rồi" Triệu Tử Long cười nói: "Coi như là đã tiêu đủ tiền, cũng chuyển tới các nhân vật trọng yếu vì vậy đã được thông qua. Có thể được thông qua hay không, không phải chỉ nhờ vào một câu nói của bọn họ sao?"
"Vì sao các công ty thuốc tây y không làm như vậy?' Lệ Khuynh Thành hỏi.
"Vì được coi trọng" Triệu Tử Long liên tục kêu khổ. "Một xí nghiệp thuốc Đông y nếu dựa theo quy định mà đăng ký, lệ phí đăng ký ước chừng mất khoảng tám mươi vạn nhân dân tệ Trung Quốc. Nếu được liên minh Châu Âu chứng nhận, đầu tư phần cứng cho các thiết bị sản xuất cần ít nhất bốn trăm vạn nhân dân tệ nữa, trong khi đó đầu tư đào tạo chuyên gia hướng dẫn phần mềm máy tính cũng cần chừng bốn trăm vạn. Như tôi đã nói đây tất cả chỉ là đầu tư bề nổi, còn có một khoản chi tiêu khác mới thực sự là hút máu người. Hiện tại tôi nghĩ mà đau lòng. Có mấy công ty có thể nhận được chứng nhận? Như này còn có thể kiếm tiền không? Buốn bán không kiếm ra tiền thì không phải sẽ đóng cửa sao?"
Trương Bác đang lái xe nói: "Căn cứ vào quy định của bọn họ, việc chứng minh sản phẩm đã có quá trình tiêu thụ mười lăm năm ở EU thực sự rất khó khăn. Một số sách thuốc ở Trung Quốc đã ghi lại một số dược liệu không có độc tính đã vượt quá mười lăm năm, hiện vẫn là những vị thuốc kinh điển được pha chế sử dụng rộng rãi, có hiệu quả như: lục vị Địa hoàng hoàn, Ô kê bạch phượng hoàn*. Từ trước năm 1995 đã tiến vào thị trường EU nhưng ngay cả nhà thuốc lâu đời tới trăm năm cũng khó có thể chứng minh lịch sử sử dụng mười lăm năm ở EU. Đây là quy định, cho dù dùng tiền cũng rất khó được thông qua".
"Ý của tôi là chúng ta đã không còn con đường lui nữa sao?" Lệ Khuynh Thành cười hỏi.
"Đúng, chỉ có thể làm cho bọn họ thay đổi quy định" Trương Bác nói.
"Anh có cảm thấy như vậy không?" Lệ Khuynh Thành quay sang nhìn Tần Lạc đang trầm mặc không biết đang nghĩ gì hỏi.
'Đây không phải là vấn đề có khả năng hay không có khả năng" Tần Lạc nói: "Tóm lại, nhất định phải tìm ra con đường sống cho Trung y".
"Anh chuẩn bị bắt tay vào làm từ chỗ nào?" Lệ Khuynh Thành cười hỏi.
"Chưa nghĩ ra".
"Các ông có đề nghị gì không?" Lệ Khuynh Thành hỏi mấy người Trương Bác, Triệu Tử Long.
Chỉ cần là đàn ông thì đều thích theo đuổi người phụ nữ đẹp. Mặc dù trong lòng Trương Bác và Triệu Tử Long nghi ngờ mối quan hệ của Tần Lạc và Lệ Khuynh Thành không bình thường nhưng qua mấy lần trò chuyện lại như không có vấn đề gì.
"Đề nghị của chúng tôi không có tác dụng" Triệu Tử Long nói. "Nếu như có tác dụng, chúng tôi đã thử qua. Tôi tới Paris đã bảy năm, trong bảy năm đó đất nước cũng phái khá nhiều người tới giải quyết vấn đề này nhưng cho tới hiện nay vấn đề này vẫn không được giải quyết".
Ý của ông ta là bây giờ mọi việc mới bắt đầu.
Địa điểm ăn cơm được lựa chọn là một nhà hàng Pháp. Theo như Triệu Tử Long nói là: Nhập gia tuỳ tục. Ai ai cũng nói món ăn Pháp là món ăn cao cấp trên thế giới. Cảm giác khẩu vị tinh tế, món ăn ngon, thức ăn bài trí đẹp. Quả thật xứng đáng được xưng là nghệ thuật. Bạn ủng hộ thì bạn phải biết vì sao nó ăn ngon. Bạn không ủng hộ thì cũng phải nói vì sao nó ăn không ngon.
Tần Lạc thích ăn món ăn Trung Quốc nhưng khách phải theo chủ. Người khác thích ăn món ăn này hắn cũng không phản đối. Hắn không phải là người yêu cầu chất lượng cuộc sống cao như nào, cũng không biết phải cắt miếng thịt bò nhấm nháp như thế nào cho phù hợp, cũng không uống rượu đỏ theo nơi và năm sản xuất. Đối với hắn mà nói chỉ cần có mùi vị thơm ngon và ăn no là được.
Ngược lại Lệ Khuynh Thành có kiến thực rộng rãi. Con người phía sau của nàng giống như một dâm phụ nhưng con người bề ngoài lại như một phu nhân. Khi nàng ngồi xuống bàn ăn với một phong cách tao nhã, quý phái, hiển nhiên là một người quen thuộc với những món ăn Pháp.
Trong bữa ăn, mọi người trò chuyện vui vẻ. Triệu Tử Long và Trương Bác thỉnh thoảng nâng chén mời. Tửu lượng của Tần Lạc không tốt, chỉ cần một chén rượu đỏ cũng váng đầu. Ngược lại sức chiến đấu của Lệ Khuynh Thành rất bền bỉ, nàng uống liên tục.
Vũ Dũng Tú ăn phần thịt bò của mình, hắn không nói câu nào, không uống rượu, giống như một người ngoài cuộc.
Sau khi cơm nước no nê, Tần Lạc hỏi: "Công việc ngày mai thế nào?"
"Du sơn ngoạn thuỷ. Tần tiên sinh và Lệ tiểu thư ở xa tới Paris nhất định phải khám phá phong cảnh ở nơi này" Cuối cùng Vũ Dũng Tú cũng chịu mở miệng. Thế nhưng cách nói của hắn thật sự không làm ai vui vẻ.
"Tạm thời không có thời gian" Tần Lạc cười nói: "Việc chính quan trọng hơn".
"Tần tiên sinh, anh nghĩ chuyện này có thể thành công không?" Vũ Dũng Tú châm chọc.
"Phái anh tới đây chính là cái gọi cái gì cũng thử trong cơn tuyệt vọng của bọn họ. Nếu như anh thật sự tin mình có tài xoay chuyển trời đất thì thật sự anh đã sai lầm. Cứ làm bộ làm tịch như thành công đến nơi. Trước đó cũng có mấy nhóm người tới đây, cũng đi dạo xung quanh, thăm tháp Eiffel, chụp ảnh lưu niệm ở Khải Hoàn Môn, đi tới các cửa hàng hiệu mua hàng đóng gói mang làm quà tặng. Khi quay về nói là hết thuốc chữa. Bọn họ có thể làm vậy, anh thì sao? Tại sao phải mua phiền toái cho mình?"
* LỤC VỊ HOÀN
(ROKU MI GAN)
Thành phần và phân lượng:
1. Thang: Địa hoàng 5-6g, Sơn thù du 3g, Sơn dược 3g, Trạch tả 3g, Phục linh 3g, Mẫu đơn bì 3g.
2. Tán: Địa hoàng 6-8g, Sơn thù du 3-4g, Sơn dược 3-4g, Trạch tả 3g, Phục linh 3g, Mẫu đơn bì 3g.
Cách dùng và lượng dùng:
1. Thang: Có thể sắc uống như Bát vị địa hoàng thang.
2. Tán: Dùng mật ong luyện thành hoàn, mỗi ngày uống 3 lần, mỗi lần 2g.
Công dụng: Trị các chứng đái khó, đái rắt, phù thũng và ngứa ở những người dễ mệt mỏi, lượng tiểu tiện giảm hoặc đái rắt, đôi khi miệng khát.
Giải thích:
Theo sách Tiểu nhi trực quyết: Thuốc này còn có tên là Lục vị địa hoàng hoàn. Các triệu chứng của bài thuốc này lấy triệu chứng của bài Bát vị hoàn làm tiêu chuẩn, song nó được bốc cho những người khó xác định đó là âm chứng và không dùng được Phụ tử. Do đó bài thuốc này là bài Bát vị hoàn bỏ các vị Quế chi, Phụ tử. Những người ǎn uống không ngon miệng và có chiều hướng ỉa chảy tuyệt đối không được dùng bài thuốc này.
Theo Giải thích các bài thuốc hậu thế: Bài thuốc này dùng cho những người sức khỏe yếu, sinh lý suy nhược, liệt dương, di tinh, ù tai, những người bước sang tuổi già, lưng đau, mắt mỏi và thị lực giảm sút. Bài thuốc này cũng có thể dùng dưới dạng sắc uống như Bát vị địa hoàng thang. Trong trường hợp khó phân biệt nên dùng bài thuốc này hay Bát vị hoàn bỏ Phụ tử mà thêm Hoàng bá.
Theo Liệu pháp đông y thực dụng: Thuốc dùng cho những người dễ bị mệt, vai dễ mỏi, đôi khi bị chóng mặt, nặng đầu, có cảm giác bải hoải ở vùng từ thắt lưng trở xuống, đầu gối dễ bị trẹo, đêm đi tiểu nhiều lần và mỗi lần tiểu tiện thường lại muốn uống nước, dùng tay nắn phía trên và dưới rốn người ta thấy cơ bụng phía dưới rốn yếu hơn ở phía trên rốn rất nhiều. Những người bị các chứng như vậy thì bài thuốc này rất hiệu nghiệm.
Ô KÊ BẠCH PHƯỢNG HOÀN
(Còn gọi là: Ô KÊ HOÀN, BẠCH PHƯỢNG HOÀN)
Xuất xứ: "TRUNG DƯỢC CHẾ TỄ THỦ SÁCH"
Thành phần:
Tịnh ô kê 640g Thục địa hoàng 250g
Đương qui 144g Bạch thược dược 128g
Xuyên khung 64g Nhân sâm 128g
Sơn dược 128g Hoàng kỳ 32g
Cam thảo 32g Lộc giác giao 128g
Miết giáp 64g Lộc giác sương 48g
Hương phụ 128g Đan sâm 128g
Thiên môn đông 64g Khiếm thực 64g
Tang phiêu tiêu 48g Đoán mẫu lệ 48g
Ngân sài hồ 20g
Cách dùng: Các vị thuốc trên nghiền thành bột, luyện mật làm hoàn, mỗi hoàn ước nặng 9g, mỗi lần uống 1 hoàn, mỗi ngày uống 2 lần với nước ấm.
Công hiệu: Ích khí dưỡng huyết, điều kinh chỉ đới.
Chủ trị: Phụ nữ thể hư, kinh nguyệt không đều, hành kinh đau bụng, rong kinh đới hạ, lưng vế nhức mỏi.