Sắc mặt Tần Lạc có phần lo lắng, nói: "Không ngờ họ có thể ảnh hưởng đến cả quyết định bên trong bộ?"
"Ngày trước trong bộ đều đặt niềm hy vọng vào bọn họ. Đến cả tôi đây cũng luôn đặt niềm hy vọng vào bọn họ. Tôi luôn mong đợi, đợi mấy nhà bọn họ có ai đứng ra ngăn chặn cơn sóng dữ. Nhưng, họ ngoài việc đấu đá lẫn nhau ra, thì căn bản là không có ý xuất thủ. Tôi đã đợi đến mấy chục năm rồi, tôi không thể đợi thêm mấy chục năm nữa. Tôi không có nhiều thời gian đến vậy, cũng không có đủ độ kiên nhẫn. Trung y cũng không chịu nổi sự dày vò này được nữa."
"Cho đến khi gặp được cậu tại đại hội trung y ở Yến Viên, tôi mới biết, người tôi đợi cuối cùng cũng xuất hiện rồi. Cho nên, bây giờ tôi đặt hết trọng trách này lên cậu. Mà từng lời nói từng hành động của cậu đều làm tôi tin rằng, cậu chính là người có thể đưa trung y đến với con đường huy hoàng nhất, ngày càng thịnh vượng.
Đôi mắt sáng quắc của Thái Công Dân đang dán vào Tần Lạc, thẳng thắn nói.
Nghe Thái Công Dân nói vậy, trong lòng Tần Lạc cũng cảm thấy vững tin hơn phần nào. Biết rằng Thái Công Dân vẫn rất xem trọng mình, chỉ cần có ông ấy đứng sau ủng hộ, thì mình cũng không còn nỗi lo nào nữa cả.
Nhưng, hắn vẫn phải nhét thêm một mớ củi vào tâm tình đang thiêu đốt của Thái Công Dân một cái.
"Công Hội Trung Y hiện nay đã sơ bộ đi vào quỹ đạo, xu thế phát triển vô cùng tốt đẹp. Nó không chỉ là hy vọng của một mình tôi, hy vọng của bộ trưởng Thái, mà còn là hy vọng của vô số người hành nghề trung y này. Nếu vào thời điểm này mà phế trừ Công Hội Trung Y thì quả thật điều đó sẽ có ảnh hưởng vô cùng lớn đối với trung y. Trung y vốn đã bị rơi xuống đáy vực, giờ lại còn gặp khó khăn hơn." Tần Lạc căm phẫn nói, tựa như chút nữa sẽ có người đến ép hắn phải giải tán Công Hội Trung Y ngay vậy.
"Không thể nào." Thái Công Dân trầm giọng nói. "Đây là một việc lớn cuối cùng mà tôi động tay vào trong cuộc đời này, và cũng là việc tôi muốn làm một cách thành công nhất. Chỉ cần tôi vẫn còn, thì đừng có ai nghĩ đến chuyện giải tán Công Hội Trung Y. Cậu cứ làm cho thoải mái đi, tôi đứng đằng sau đỡ cho cậu."
"Cảm ơn thứ trưởng Thái." Tần Lạc cảm kích nói.
"Đúng rồi. Cậu nói là bọn họ đã từng đến tìm cậu?" Thái Công Dân hỏi.
"Vâng. Cứ cách ba năm là họ lại tổ chức một lần những cuộc đấu so tài về y thuật. Lần này, họ mời tôi đến đó xem lễ." Tần Lạc cười híp mắt nói.
"Xem lễ?" Thái Công Dân có chút nghi hoặc hỏi.
"Có thể họ cho rằng, chỉ cần tôi ở bên cạnh nhìn vài cái, thì tôi sẽ bị y thuật của họ làm cho phục sát đất, sau đó tự bỏ cuộc, quay về giải tán luôn Công Hội Trung Y." Tần Lạc đùa nói.
Thái Công Dân và Minh Hạo đều bị câu nói đùa này của Tần Lạc làm cho vui vẻ hẳn lên, khuôn mặt Thái Công Dân tươi cười đầy ngụ ý hỏi: "Cậu định làm thế nào đây?"
"Ý nghĩ của tôi giống với họ." Tần Lạc nói. Thầm nghĩ, có lẽ mình cũng nên qua bên đó giở chút thân thủ cho bọn họ xem. Nếu không, họ cũng không coi thôn trưởng là cán bộ, trong mắt họ thì mọi người trở nên mờ ảo, vô hình.
Thái Công Dân gật gật đầu tán thưởng, nói: "Chúc cậu thành công."
"Chắc chắn là như thế."
"Nếu cậu cần gì thì trực tiếp nói với Minh Hạo được rồi, để cậu ta giúp đỡ phối hợp giải quyết. Còn nữa, cậu cứ dưỡng thương cho tốt vào, những việc khác không phải nghĩ ngợi nhiều đâu. Tôi đã nói qua với những bên có liên quan rồi, họ sẽ cố gắng phá án trong thời gian sớm nhất."
Nói xong, Thái Công Dân bèn đứng dậy cáo từ ra về.
Tần Lạc cảm ơn ông một lần nữa, vì người hắn đang bị thương nên không tiện đi lại, do đó Lâm Hoán Khê thay mặt cho Tần Lạc tiễn Thái Công Dân và Minh Hạo ra ngoài.
Lâm Hoán Khê quay lại nhìn thấy Tần Lạc đang ngồi trên giường bệnh, liền hỏi: "Buổi trưa anh muốn ăn chút gì?"
"Đã sắp ăn trưa rồi sao?" Tần Lạc ngạc nhiên hỏi. Cảm giác như vừa mới ăn xong chỗ cháo mà Văn Nhân Mục Nguyệt đưa đến mà.
"Đã mười hai giờ rồi." Lâm Hoán Khê nói.
"Anh không đói." Tần Lạc vỗ vào chỗ ngồi gần mình, ý bảo Lâm Hoán Khê qua đó ngồi, nói: "Khó khăn lắm mới được yên tĩnh một chút. Nào, đến đây ngồi chúng ta nói chuyện một chút."
Cộc cộc.
Tần Lạc vừa mới dứt lời thì lại có tiếng gõ cửa từ bên ngoài vọng vào. Vừa lúc Lâm Hoán Khê đứng ở gần cửa, bèn tiện tay mở cửa phòng ra.
Cửa vừa mở đã hiện ra khuôn mặt xinh xắn, dễ thương của Vương Cửu Cửu.
Nàng ngượng ngùng cười cười với Lâm Hoán Khê, nói: "Thầy Tần, chúng em đến thăm thầy đây."
Đứng sau nàng là người bạn chí thân chí cốt của nàng, Trương Tiểu Hoa. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
"Sao hai em lại đến đây? Hôm nay không phải lên lớp sao?" Tần Lạc cười khổ. Nằm viện cũng không yên nữa, người đến thăm nom có vẻ hơi đông.
"Chúng em xin nghỉ rồi." Vương Cửu Cửu xách trên tay một chiếc hộp giữ ấm nhỏ xinh, lắc qua lắc lại trước mặt Tần Lạc, nói: "Em đem canh gà đến cho thầy uống. Bác sỹ nói, thầy bị mất rất nhiều máu, phải bồi bổ nhiều mới được."
"Là chị Cửu Cửu tự mình vào bếp đấy." Tiểu Hoa đứng bên cạnh giải thích.
Tần Lạc dùng ánh mắt bất đắc dĩ nhìn Lâm Hoán Khê một cái, Lâm Hoán Khê nói: "Thế thì em đi chuẩn bị bữa tối vậy."
""
Tiếng sáo du dương của người Ireadmin đem tâm hồn người ta đến với những miền đất xa xôi rộng lớn, hoang vu. Nhân viên phục vụ mặc một chiếc váy kẻ ô màu đỏ, đi đi lại lại trong quán, thỏa mãn tất cả những yêu cầu mà khách hàng đưa ra.
Đây là một quán cà phê mang phong cách Ireadmin, được mở trên một khu phố cũng không có gì là náo nhiệt cả, những người đến đây thì hầu hết đều là khách quen. Cho nên, công việc buôn bán trông có vẻ không được tốt cho lắm.
Ngồi sát bên ô cửa sổ cạnh đường, Quản Tự nhẹ nhàng khuấy tách hồng trà trong tay mình.
Tư thế của hắn rất ư là tao nhã, không một chút nóng vội, trên mặt còn nở một nụ cười huyền bí, tựa như đang say đắm vào những điệu nhạc vui tai, dễ chịu này.
"Tiên sinh, tôi có thể ngồi ở đây không?" Một nam nhân râu xồm, mặc một chiếc áo khoác dài màu đen đứng bên cạnh bàn hỏi, khuôn mặt tươi cười vui vẻ.
"Mời ngồi." Quản Tự ngẩng đầu lên nhìn hắn ta một cái, rồi dùng tiếng anh nói. Trình độ tiếng anh của hắn không tồi, phát âm đúng cách theo âm người Mỹ.
"Cảm ơn anh." Râu xồm bỏ chiếc mũ trên đầu xuống, lễ phép đặt nó xuống bên cạnh bàn, rồi gọi phục vụ đến gọi một tách cà phê Ireadmin, sau đó nhìn vào người ngồi đối diện, Quản Tự nói: "Tại sao lại hẹn gặp tôi ở đây? Lẽ nào anh không biết thân phận của anh là không được lộ ra ngoài sao?"
Chiếc thìa đang khuấy dở trong tay Quản Tự bỗng dừng lại, sắc mặt sầm xuống nói: "Nếu anh đã biết điểm này rồi, thế sao còn tùy tiện động thủ như vậy? Lẽ nào anh không biết những hành động của các anh ngu xuẩn đến mức nào sao?"
"Hắn trưởng thành nhanh quá." Râu xồm thấy được sự tức giận hiện lên trong con mắt của Quản Tự, thì cười nói: "Nhanh đến mức làm cho người ta cảm thấy áp lực. Nếu để hắn đi thành công bước này, thì nhiệm vụ về sau sẽ càng khó khăn hơn."
"Tôi đã tăng tốc rồi, tất cả các kế hoạch đều nằm trong bàn tay tôi." Quản Tự biện hộ.
"Nếu hắn chết rồi, thì Công Hội Trung Y cũng coi như hết đời. Nếu thế không phải là rất tốt không?"
"Nhưng hắn ta đã chết đâu. Hơn thế nữa tôi rất có khả năng bị bại lộ." Quản Tự tức giận nói. "Đừng có quên chức trách của anh đấy. Các anh chỉ là đến để bảo vệ cho tôi, làm tốt công tác hỗ trợ là được rồi. Đừng có mà thử nhúng tay vào kế hoạch của tôi. Nếu không thì hậu quả tự mình gánh chịu."
"Tôi không thích bị một người Trung Quốc uy hiếp." Râu xồm đỡ tách cà phê từ tay người phục vụ, cảm ơn một cách lịch thiệp. "Đừng có quên thân phận của anh là gì."
Quản Tự nheo mắt nhìn tên râu xồm ở trước mặt mình, tên râu xồm đang hưởng thụ hết mình vị cà phê trong tách hắn, giường như không để ý đến ánh mắt của Quản Tự đang nhìn hắn vậy.
"Tự lo lấy bản thân mình đi." Quản Tự nói. Sau đó bỏ lại mấy tấm séc rồi đi ra khỏi quán.
"Anh cũng tự lo lấy bản thân mình đi. Người Trung Quốc giảo hoạt." Râu xồm nhìn theo bóng của hắn, cười nhạt nói.
Quản Tự mua một quyển《Giới Trung Y》ở sạp báo nằm ngay trước cửa quán cà phê, vừa mới mở mấy trang đầu ra nhìn được cái mục lục, bèn có hai người phụ nữ trẻ trung xinh đẹp tươi cười đi đến.
Hai người phụ nữ, một người tóc ép thẳng, một người tóc hơi xoăn một chút, một người mặc một chiếc áo choàng màu bạc dài đến đầu gối, còn một người thì mắc một chiếc áo vest lửng cùng quần jean, chân đi bốt. Trên cổ quấn hai chiếc khăn giống nhau, thoạt nhìn giống như hai chị em xinh đẹp như hoa vậy.
Từ đằng sau hai cô gái không xa, có một nam nhân trẻ tuổi đi sát theo, trên tay còn xách cả một đống túi. Có thể nhận ra ngay rằng, đây đều là chiến lợi phẩm của hai người con gái này.
"Quản Tự, sao anh không vào bên trong quán cà phê đợi chúng tôi? Bên ngoài lạnh lắm." Lăng Tiếu thấy Quản Tự đứng bên kia đường bị gió thổi làm cho mái tóc hắn rối bời, thì đau lòng nói.
"Lăng đại tiểu thư, cô chỉ biết thương Quản thiếu gia thôi. Tôi đi theo sau hai cô cả nửa ngày rồi, lúc thì xách đồ, lúc thì đưa nước đến, sao cô không thấy tôi vất vả khổ cực chứ?" Lý Lệnh Tây bước nhanh lên phía trước, kêu khổ.
"Hứ, anh cũng đâu phải vì đi cùng tôi đâu. Việc gì tôi phải thương anh chứ?" Lăng Tiếu nguýt hắn một cái thật dài rồi nói. "Để Toái Toái nhà anh thương anh đi."
"Tiếu Tiếu, chị mà còn nói vậy là em đi trước đấy." Ninh Toái Toái tỏ vẻ không vui nói. Khi nói, nàng còn quay ra chớp chớp mắt với Lý Lệnh Tây.
Chuyện Lý Lệnh Tây theo đuổi Ninh Toái Toái cũng không phải là chủ đề bí mật gì đối với bọn họ cả. Cho nên, chỉ cần có cơ hội là Quản Tự và Lăng Tiếu bèn tạo cho họ chút không khí lãng mạn.
Có điều, có thể nhận ra rằng, Ninh Toái Toái chẳng có cảm giác gì khác với Lý Lệnh Tây cả.
"Được rồi, được rồi. Chị sai rồi. Em gái tốt tha thứ cho chị nhé. Chị chỉ đùa một chút thôi mà." Lăng Tiếu ôm vào cánh tay của Ninh Toái Toái, cầu xin được tha thứ.
"Lần sau không được thế này nữa nhé." Ninh Toái Toái nói. Nhưng nói cho cùng thì nàng cũng không thể tức giận với người bạn chí cốt này của mình được.
"Quản thiếu gia, anh gặp bạn rồi à?" Lý Lệnh Tây cười cười chuyển đề tài, để tránh khỏi tình huống khó sử của mình.
"Gặp rồi. Chúng ta đi ăn thôi." Quản Tự gật đầu nói.
"Đợi chút. Em xem tờ tạp chí trong tay anh một chút." Ninh Toái Toái đột nhiên nói, còn mắt nàng thì đang dán vào bìa của quyển tạp chí《Giới Trung Y》đang nằm trong tay hắn.
Đăng trên bìa tạp chí là khuôn mặt không được coi là anh tuấn lắm của Tần Lạc, cùng với một dòng tít lớn: truyền nhân của Thái Ất Thần Châm gặp phải ám sát bằng súng, hiện giờ vẫn chưa biết sống chết ra sao.
Quản Tự cười cười, đưa cho nàng quyển tạp chí trên tay mình.
"Anh ta bị thương sao?" Ninh Toái Toái tiếp lấy quyển tạp chí, nhanh tay lật giở từng trang.
Lăng Tiếu nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của Tần Lạc là lại thấy khó chịu vô cùng, nói: "Cô cũng đâu thân quen gì với hắn ta đâu, cần gì phải quan tâm đến hắn ta như vậy?"
"Cũng gặp qua mấy lần." Ninh Toái Toái nói. Nhưng vẫn chăm chú nhìn vào bản tinh đăng về Tần Lạc. "Sao lại bị thương chứ?"
"Hứ, hắn ta đắc tội với nhiều người như thế, thì chắc chắn sẽ có người tìm đến báo thù thôi." Lăng Tiếu giật quyển tạp chí trên tay của Ninh Toái Toái, rồi nói. "Loại người này à, không đáng để thương. Toái Toái, em đúng là thơ ngây quá, không nhìn ra được bản chất giả tạo của tên này."
Trong lòng Ninh Toái Toái có phần khó chịu, kiềm lại sự tức giận của mình, nói: "Tiếu Tiếu, trong lòng em, em thấy anh ta là một người tốt. Tất nhiên, chị có thể không cho là như vậy, nhưng từ trước đến nay e chưa bao giờ muốn thử làm thay đổi thừa nhận của chị cả, cho nên, chị cũng đừng thử sửa đổi ý nghĩ của em."
Lăng Tiếu trợn tròn mắt nhìn người bạn chí cốt của mình, không ngờ nàng lại vì một tên mới gặp có mấy lần mà giận mình ghê vậy.
Quản Tự và Lý Lệnh Tây bốn mắt nhìn nhau, trong lòng cảm thấy có gì đó không ổn.
Một vết nứt, đang sản sinh ra từ ngay bên trong nội bộ của bọn họ.