Mục lục
Bác Sĩ Thiên Tài (full) - Lâm Thanh Nguyên (truyện Tác giả: Liễu hạ Huy)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tần Lạc mở mắt ra thì thấy một đá người đứng trước mặt mình.

Không cả cẩn thận cảm nhận tình trạng của bản thân, Tần Lạc gắng gượng ngồi dậy hỏi: "Tại sao mọi người lại tới đây? Mục Nguyệt thế nào rồi? Cổ độc cóphát tác nữa không?"

"Không" Văn Nhân Đình lão gia trầm giọng nói.

"Vậy là tốt rồi" Tần Lạc thở phào nhẹ nhõm.

Tần Lạc biết khi đó hắn châm cứu cứu người chính là đang so đấu tinh lực với người hạ cổ độc. Một thủ một công, cả hai đều đặt cược với tính mạng của mình.

Thể lực của hắn không trụ nổi tới hôn mê bất tỉnh. Chỉ e đối phương cũng không có tình trạng tốt hơn hắn.

Dù sao phần lớn người hạ thảo cổ đều là phụ nữ. Trong đấu thể lực này do đặc điểm của mình có lẽ đã lâm vào tình trạng xấu.

Huống hồ nếu như thể lực của người đó mạnh hơn hắn, người đó tuyệt đối sẽ không để hắn trục xuất được điểm đỏ hoả dẫn trên mặt Văn Nhân Mục Nguyệt để không sao có cơ hội làm hại nàng lần thứ hai.

Vì vậy Tần Lạc xác định người đó cũng đã nghi ngơi. Thậm chí rất có khả năng còn phải đang dưỡng bệnh.

Bởi vì một khi phóng cổ độc thất bại, rất có thể đã bị cắn ngược lại rất nghiêm trọng.

Tần Lạc suy nghĩ một chút rồi hỏi: "Được rồi. Bạn của cháu đã đưa thảo dược tới chưa?"

"Tới rồi" Văn Nhân Đình nói.

"Đang ở đâu?" Tần Lạc vội vàng định xuống giường.

"Cháu đi sắc thuốc cho Mục Nguyệt. Loại thuốc này yêu cầu độ lửa rất nghiêm ngặt. Ba phút lửa nhỏ hầm cách thuỷ lại ba phút lửa mạnh. Cháu sợ người khác không thể khống chế được".

"Thuốc bị cướp mất rồi".

Sắc mặt Văn Nhân Đình rất cổ quái, ông không biết phải nói thế nào với Tần Lạc.

"Bị cướp?" Tần Lạc cực kỳ hoảng sợ hỏi.

"Tại sao lại bị cướp đoạt? Ai biết cháu kê đơn? Ai biết cháu gọi điện tới Dương Thành cầu cứu? Ai biết cháu sẽ nhờ Tôn Nhân Diệu mang thuốc từ Dương Thành tới?"

Không ai trả lời Tần Lạc. Bọn họ tự động tách ra hai bên. Tôn Nhân Diệu hiện ra trước mặt Tần Lạc.

Tôn Nhân Diệu không đứng, cánh tay hắn để trần. Hắn đang quỳ gối ở cửa phòng.

Gương mặt nhỏ nhắn anh tuấn của hắn xuất hiện bảy, tám vết thương. Dù đã được bôi thuốc mỡ trị thương nhưng hình như máu vẫn đang chảy ra.

Trán hắn bị băng một lớp băng gạc dầy cộm, máu chảy ra lớp băng vẫn còn chưa khô. Hiển nhiên vết thương ở đầu nghiêm trọng hơn.

Nửa thân trên cùng bả vai của hắn còn bị băng bó nhiều hơn nữa. Thậm chí còn có cả đai đeo để cố định xương cánh tay trái của hắn bị gãy.

Điều kỳ lạ hơn nữa là bên cạnh Tôn Nhân Diệu có một cái giá nhỏ. Trên giá có treo mấy bình dịch truyền. Trong mấy bình dịch truyền đó có đủ các loại thuốc cũng chất dĩnh dưỡng đang được truyền vào người hắn.

Nếu như không có những thứ đó trợ giúp hắn đã sớm gục xuống hôn mê bất tỉnh.

Một nhân vật tuyệt sắc, một mỹ nam giống như những thần tượng trong những vở kịch lại rơi vào một tình trạng thê thảm như này.

Lập tức Tần Lạc nhảu khỏi giường, hắn chạy tới kéo Tôn Nhân Diệu dậy, la lên: "Gay, đã xảy ra chuyện gì? Sao cậu lại bị thương như thế này? Cậu quỳ đó làm gì? Hãy mau đứng dậy".

Nhưng đầu gối của Tôn Nhân Diệu giống như bị đóng đinh. Hắn không muốn đứng dậy.

"Tôi xin lỗi cậu" Tôn Nhân Diệu nặng nề nói.

Nếu như không chăm chú lắng nghe thì sẽ không nghe thấy.

Thế nhưng lúc này trong phòng không ai nói gì nên âm thanh truyền vào tai Tần Lạc rất rõ ràng.

"Không sao. Tôi nhờ cậu mang thuốc tới lại hại cậu thành thế này. Tôi phải xin lỗi cậu mới đúng. Dù thuốc đã mất nhưng tình trạng của Mục Nguyệt đã ổn định. Tôi sẽ nghĩ cách khác" Tần Lạc khuyên nhủ.

Tần Lạc cầm cánh tay phải còn lành của Tôn Nhân Diệu, hắn muốn kéo Tôn Nhân Diệu đứng lên nhưng Tôn Nhân Diệu không đứng dậy. Một Tần Lạc vừa mới kiệt sức cũng không thể làm gì hơn.

"Lão gia bị bọn chúng bắt cóc rồi" Tôn Nhân Diệu nói.

"Lão gia?" Tần Lạc sửng sốt. Hắn có một dự cảm rất xấu.

"Lão gia nào?"

"Tần Tranh lão gia".

"Ông nội của tôi ư?" Suýt chút nữa Tần Lạc nhảy bổ người lên.

"Tại sao ông tôi lại tới đây? Tại sao cậu không gọi điện báo trước cho tôi?" Tần Lạc lo lắng hỏi.

"Ông cậu nhất quyết tới đây. Ông còn không cho tôi gọi điện thoại cho cậu. Ông còn nói bây giờ cậu bận nhiều việc, không muốn làm cậu phân tâm" Tôn Nhân Diệu giải thích. "Tôi cũng đã nhắn tin cho cậu".

"Nhắn tin?" Tần Lạc móc túi lấy điện thoại di động. Quả nhiên trong điện thoại của hắn có một tin nhắn chưa đọc.

Nhưng tin nhắn đó tới đúng lúc hắn thoát lực ngẩt xỉu. Khi đó cho dù chính bạn có bắn đại bác ngay tai hắn, hắn cũng không tỉnh lại.

"Bị bọn người nào bắt cóc? Bị bắt cóc ở đâu? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Tần Lạc có cảm giác muốn phát điên.

Tại sao ngay khi tỉnh lại mọi người đã thay đổi? Điều kinh khủng hơn nữa là chính ông hắn tự mình tới Yến Kinh lại bị người khác bắt cóc. Lúc này Tần Lạc chỉ muốn giết người.

Tôn Nhân Diệu thuật lại một cách ngắn gọn cho Tần Lạc tình huống hắn và Tần Tranh lão gia bị mai phục.

Tôn Nhân Diệu hắn vì được Tần Tranh lão gia xả thân cứu nên mới có cơ hội chạy trốn. Sau đó hắn gọi điện thoại cầu cứu nên được cứu thoát, cuối cùng thi liên lạc được với gia tộc Văn Nhân.

Khi cảnh sát cùng người của gia tộc Văn Nhân đuổi tới nơi thì Tần Tranh lão gia đã mất tích. Thuốc cũng đã bị cướp mất. Trên xe, trên mặt đất còn lưu lại vết máu và mấy thi thể.

Vì vậy Tôn Nhân Diệu nghĩ rằng Tần Tranh lão gia vì cứu hắn mà gặp nạn.

Đương nhiên Tần Tranh làm vậy là vì phúc nhà ai nhà nấy hưởng. Hoạ nhà ai nhà ấy chịu.

Ông đã thỉnh cầu bọn bắt cóc thả Tôn Nhân Diệu, giải thích rằng hắn là con cháu nhà khác, không có quan hệ gì tới việc của ông.

Lúc đó Tôn Nhân Diệu gần như chỉ còn nửa mạng sống, quần áo tơi tả không che hết thân thể.

Trên người hắn chi chít vết thương. Tồi tệ hơn bả vai hắn trúng đạn, máu chảy ồ ồ nhưng hắn lại từ chối việc mọi người muốn đưa hắn tới bệnh viện. Hắn nhất định quỳ trước cửa phòng Tần Lạc, chờ Tần Lạc tỉnh lại.

Hắn nợ Tần Lạc.

Hắn nợ Tần Lạc một lời giải thích.

Văn Nhân Đình bất đắc dĩ phải gọi mấy bác sĩ gắp viên đạn cùng băng bó sơ qua ngay trước cửa phòng Tần Lạc.

Điều làm người ta rất kinh ngạc chính là một người đàn ông thoạt nhìn rất yếu ớt từ đầu tới cuối không rên rỉ kêu đau một tiếng nào.

Hắn cố gắng quỳ thẳng người, giống như sau lưng hắn có một bụi gai. Hơi cong người một chút là bị gai đâm bị thương.

"Người như nào bạn bè như vậy"

Đây chính là đánh giá trong lòng Văn Nhân Đình.

Vì vậy ấn tượng tốt của ông với Tần Lạc lại tăng lên rất nhiều.

Sau khi nghe Tôn Nhân Diệu giải thích, thân thể Tần Lạc như đông cứng lại, hai bàn tay hắn nắm chặt.

Tim hắn đập mỗi lúc một nhanh hơn hơn nhưng hắn vẫn đang kiên cường giữ bản thân bình tĩnh.

Lúc này ông sống chết chưa rõ. Lý trí chính là điều quan trọng nhất.

"Có… tìm được đầu mối gì không?" Tần Lạc hỏi.

Một khi đã xảy ra chuyện lớn như vậy nhất định Văn Nhân Đình lão gia đã phái người đi tìm ông hắn.

Hơn nữa sau khi hắn tỉnh lại vẫn chưa nhìn thấy Đại Đầu.

Có lẽ chính bản thân Đại Đầu đã tự mình hành động.

"Ông đã phái rất nhiều người đi tìm. Bọn họ đều là cao thủ" Văn Nhân Đình bước tới vỗ vỗ vai Tần Lạc nói: "Món nợ Tần gia các cháu xem ra cả đời này ông không thể trả được".

"Khoảng nợ này không phải do ông mang tới" Tần Lạc âm trầm nói.

Tần Lạc móc điện thoại di động, bấm số gọi và nói: "Sư phụ, con muốn thỉnh cầu người một việc".

Một vùng quê tĩnh mịch. Một căn nhà cánh cửa đã sớm mục nát nhìn ra mặt hồ nước rộng mênh mông bát ngát.

Căn nhà này vốn là nơi ở của người đánh cá nhưng chỉ nhìn qua cũng biết đã bỏ hoang từ lâu. Nơi này được dùng làm chỗ ở tạm.

Trong phòng trống rỗng, bốn gã mặc quần áo màu đen đứng bốn góc giống như là thần hộ vệ nhìn chằm chằm vào một ông già mặc trường bào đang nằm trên mặt đất.

Cánh tay và ngực của ông già đều chảy máu. Vết máu đỏ sẫm nhuộm đỏ quần áo của ông cùng với nền đất. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Sắc mặt ông tái nhợt, thân thể đang khẽ run rẩy.

Bản thân ông biết đây chính là do tình trạng mất máu nhiều.

Tinh thần ông càng lúc càng giảm sút. Mi mắt càng lúc càng nặng trĩu. Giống như chiếc đồng hồ cát đang chảy tới những hạt cát cuối cùng, ông hiểu tính mạng mình đang dần mất đi.

Là một thầy thuốc Trung y giỏi dù không cần bắt mạch ông cũng hiểu tình trạng thân thể của mình.

Ông hiểu thời gian của mình không còn quá nhiều.

"Có cần phải cầm máu cho lão già đó không?" Một gã áo đen hỏi. "Một khi đã mạo hiểm mang lão về tới đây cũng không nên để lão chết như vậy".

"Không cần".

Một gã áo đen hình như là thủ lĩnh của chúng từ chối: "Lão già này rất có khí phách. Tao cũng bắt đầu khâm phục lão" Nói xong gã đi tới đá một cước vào đùi Tần Tranh nói: "Lão già, hãy nói cho tao biết phương thuốc đang nằm trong tay ai. Tao sẽ tha chết cho lão".

"Không nói".

"Vậy lão già cứ chuẩn bị chờ chết đi nha" Gã áo đen tức giận nói.

"Ta cũng đang muốn như vậy".

"Lão …" Gã áo đen suy nghĩ một chút rồi hắn móc điện thoại ra và nói: "Tao biết lão có một thằng cháu nội đang ở Yến Kinh, rất nổi tiếng. Nếu như tao đoán không sai thì phương thuốc nhất định đang nằm trong tay nó. Đúng không?"

"Không biết".

"Ha ha ha. Lão già đừng mạnh mồm. Thế này đi. Lão chỉ cần gọi điện thoại để tao vào cháu lão nói chuyện. Tao nghĩ nó nhất định sẽ vui lòng dùng phương thuốc đó đổi lấy lão".

"Ta không muốn".

Binh! Đầu gối trái của Tần Tranh lại trúng một phát đạn. Lực của viên đạn xuyên qua làm chân của ông giật nẩy lên một cái.

"Như vậy máu sẽ chảy nhanh hơn. Thời gian sống của lão cũng sẽ ít đi nhanh hơn" Gã áo đen nổ súng rồi nói.

"Tao biết tay của lão đã tàn phê, không thể bấm số. Thế này đi, lão đọc số cho tao. Tao sẽ gọi điện giúp lão".

"Không…không được" Tần Tranh lại bị thương nên giọng nói càng yếu hơn.

Khí phách của ông cũng không thể chống chọi với những vết thương đó.

Gã áo đen lắc đầu tiếc nuối nói: "Tao rất thất vọng với sự bất hợp tác của lão. Xem ra lão không còn cơ hội duy trì tuổi thọ của mình. Càng không có cơ hội nhìn chắt nội của mình sinh ra. Lão nghĩ rằng lão không nói thì bọn tao không biết phương thuốc ở đâu sao? Ở chỗ Tần Lạc, đúng không? Cuối cùng bọn tao vẫn tìm tới nó".

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK