Mọi người đều sửng sốt, sau đó vẻ mặt lại đầy coi thường.
Trong mắt bọn họ, hành động hiện tại của Diệp Thu rõ ràng là chưa tới Hoàng Hà chưa từ bỏ ý định, khăng khăng bêu cái xấu ra.
Điều này làm cho bọn họ rất coi thường, thậm chí một số người đã chuẩn bị miệng để sỉ nhục Diệp Thu rồi.
"Không biết tự lượng sức mình, một khi đã vậy, thì tôi sẽ để cậu tâm phục khẩu phục!"
Ngu Hồng Xương cười khinh miệt, sau đó trực tiếp ngồi xuống ghế, yên lặng chờ Diệp Thu xấu mặt.
Chỉ thấy tay cầm bút vẽ của Diệp Thu bay nhanh phác họa các sợi trên giấy vẽ.
Bộ dạng kia, thoạt nhìn trông như đang vẽ loạn vậy.
Khí thế so với Ngu Hồng Xương kém đến mười vạn tám nghìn dặm.
Mọi người thấy thế, nụ cười châm chọc trên mặt càng tăng lên.
Thậm chí, bọn họ còn chẳng thèm nhìn nội dung và Diệp Thu vẽ.
Trong mắt họ, giờ phút này Diệp Thu đang vẽ vớ vẩn, hoàn toàn từ bỏ rồi.
Huống hồ, cho dù Diệp Thu nghiêm túc vẽ thì có thể thế nào chứ?
Lẽ nào còn có thể siêu hơn Ngu Hồng Xương sao?
Điều đó căn bản là không thể nào! Cho nên nhất thời, mọi người vây xung quanh Ngu Hồng Xương, nịnh nọt và gần gũi với Ngu Hồng Xương, ý đồ có thể để Ngu Hồng Xương chỉ bảo một hai.
Tóm lại là không ai tiếp tục chú ý tới Diệp Thu.
Dù sao thì trong lòng bọn họ, Diệp Thu chính là một kẻ học tự do không biết gì cả, không xứng để bọn họ xem.
Đối với cái này.
Diệp Thu lại mừng rỡ thanh thản, từng nét từng đường vẽ phác họa lên giấy.
Mà mỗi nét anh vẽ xuống, mặt ngoài thoạt nhìn lộn xộn, gióng như một bức tranh vẽ bậy, kỳ thực là vừa đúng hết, tất cả như mây bay nước chảy lưu loát sinh động.
Khoảng mười phút sau.
Diệp Thu liền đặt bút vẽ xuống, anh nhìn Ngu Hồng Xương, thản nhiên nói: "Tôi vẽ xong rồi!"
"Ừ!"
Ngu Hồng Xương, bao gồm tất cả những họa sĩ đang vây quanh ông ta nghe thấy vậy thì đều sửng sốt, sau đó nụ cười khinh thường trên mặt lập tức càng đậm.
Phải biết rằng.
Bát Tuấn Đồ là tác phẩm tiêu biểu sở trường của Ngu Hồng Xương, ngay cả đại sư hàng đầu như ông ta còn mất trên dưới bốn mươi phút mới hoàn thành bức tranh.
Còn Diệp Thu, chỉ mất có mười phút đã bảo mình vẽ xong rồi, đây chẳng phải là đang kể chuyện hài sao?
Bức tranh vẽ ra rác rưởi thế nào a?
"Nhóc con, cậu đang đùa chúng tôi à?
Tôi ngược lại muốn xem xem, cậu tốn mười phút thì có thể vẽ ra bức họa rác rưởi thế nào!"
Trần Xuyên khinh thường trợn trắng mắt nhìn Diệp Thu, sau đó đi tới bên cạnh Diệp Thu, vừa cúi đầu nhìn về phía bức tranh của Diệp Thu, vừa xem thường nói: "Thứ rác rưởi này của cậu...." Nhưng mà, ông ta còn chưa nói xong.
Lập tức ngây ngẩn cả người.
Bởi vì ông ta đã nhìn được rõ ràng bức tranh mà Diệp Thu vẽ.
Cũng là Bát Tuấn Đồ, nhưng lại không có xấu xí như ông ta tưởng tượng.
Thậm chí hoàn toàn trái với hình dáng trong tưởng của ông ta.
Vậy mà so với bức tranh của Ngu Hồng Xương còn đẹp hơn không biết bao nhiêu lần.
Nếu như nói Bát Tuấn Đồ của Ngu Hồng Xương, tám con ngựa ở trên mặt giống như tám con ngựa thật.
Thì tám con ngựa trên Bát Tuấn Đồ của Diệp Thu, đã có thể giống như thần mã.
Qủa thực là làm cho người có một loại cảm giác mấy con ngựa sẽ sống lại bất cứ lúc nào, sau đó chồm ra khỏi giấy vẽ.
Hơn nữa trên người mỗi con ngựa, đều mang theo một loại khí thế mạnh mẽ siêu phàm thoát tục.
Giống như đó không phải là tám tuấn mã phi đơn độc mà thì tám con thiên long có thể cưỡi mây đạp gió! Trần Xuyên chỉ một cái, sau lwung đã kinh sợ toát ra mồ hôi lạnh.
Chỉ là một bức tranh, đã có thể có được khí thế hào hùng thế này, cái này thật sự là không thể tin nổi! Nhất thời.
Trần Xuyên sợ ngây người, miệng há thành chữ "O", nửa ngày cũng không nói ra được lời nào.
"Hội trưởng sao vậy, có phải là bức tranh quá xấu không?"
"Ha ha ha, tôi không cần xem, chắc chắn là cực kỳ rác rưởi, không thấy hội trưởng của chúng ta đã ghê tởm đến nỗi nói không ra lời rồi sao!"
"Trăm phần trăm là đồ vứt đi, cũng không nhìn xem người vẽ tranh là loại phế vật gì, sao mà vẽ ra tác phẩm xuất sắc được chứ?
Tôi cược một trăm tệ, chắc chắn là rác rưởi đến nỗi không nhìn nổ!"
Các họa sĩ nhìn vẻ mặt khiếp sợ trên mặt Trần Xuyên.
Còn tưởng là tranh của Diệp Thu quá xấu, xấu đến nỗi Trần Xuyên cũng đã không còn từ nào để hình dung nữa.
Điều này làm cho nụ cười khinh thường trên mặt bọn họ càng đậm thêm.
Sau đó cả đám đều đi qua chỗ bức tranh của Diệp Thu, đính toán chết nhạo nhục nhã Diệp Thu một trận.
Nhưng mà, khi những ánh mắt khinh thường của bọn họ rơi xuống bức Bát Tuấn Đồ của Diệp Thu, cả đám sững sờ, sau đó trên mặt là cũng là biểu tình rung động giống hệt Trần Xuyên, giương mắt mà nhìn, miệng há hốc.
Bức tranh này, quả thực là đi ra khỏi dự liệu của bọn họ.
Bức tranh vẽ quá đẹp, quả thực là bỏ xa Ngu Hồng Xương mấy cái đường cái!
"Tiểu Trần, các cậu ở đó ngẩn người nhìn gì vậy?
Chẳng nhẽ bức tranh của chàng trai này còn đẹp hơn bức của tôi sao?"
Ngu Hồng Xương liếc mặt nhìn đám người Trần Xuyên đang sửng sốt, lạnh lùng cười, vẻ mặt châm chọc hỏi.
Nhưng mà.
Trần Xuyên và những họa sĩ vẫn còn đang ngất ngây trong bức Bát Tuấn Đồ của Diệp Thu, không rảnh phản ứng đến ông ta.
Điều này làm cho Ngu Hồng Xương cực kỳ không hài lòng, ông ta nhíu mày sau đó liếc mắt nhìn Capucci ở bên cạnh, dặn dò: "Sư đệ, em đi cầm bức tranh kia qua đây, anh muốn nhìn xem, chàng trai đó chỉ dùng có mười phút thì có thể vẽ ra thứ rác rưởi gì!"
"Vâng!"
Capucci gật đầu, cười lạnh đi tới chỗ Diệp Thu.
Mặc dù lần trước đấu phác họa, anh ta thua Diệp Thu.
Nhưng tranh thủy mặc và phác họa là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau.
Huống hồ lần này còn là đại sư vẽ tranh thủy mặc hàng đầu Hoa Hạ ra tay.
Cho nên tất nhiên là anh không nghĩ Diệp Thu có thể thắng được Ngu Hồng Xương.
Nhưng mà.
Khi anh ta đi tới bên cạnh Diệp Thu, sau khi nhìn rõ bức Bát Tuấn Đồ mà Diệp Thu vẽ, anh ta ngây ngẩn cả người, suýt nữa thì tuôn ra luôn câu "fuck" trong miệng.
Có nhầm không vậy! Vẽ phác họa giỏi như vậy thì cũng thôi đi.
Bây giờ đến cả trình độ tranh thủy mặc cũng có thể miểu sát* (giết trong một giây) Ngu Hồng Xương! Hơn nữa còn là ở Bát Tuấn Đồ mà Ngu Hồng Xương sở trưởng nhất nữa chứ, nghiền ép Ngu Hồng Xương rồi! Đây rốt cuộc có phải là con người không vậy! Nhất thời.
Capucci không thể nổi nữa, vẻ mặt ngu ngốc đứng yên tại chỗ.
Anh của lúc này, quả thực là sắp hoài nghi nhân sinh ròi.
"Sư đệ, em sao vậy?
Bọn họ chưa từng thấy cảnh đời thì thôi đi, sao đến cả em cũng không bình tĩnh được thế nào hả?"
Ngu Hồng Xương trừng mắt nhìn Capucci, khó chịu hỏi.
"Đại....Đại sư huynh, anh vẫn là đích thân tới xem đi!"
Capucci nuốt khô một ngụm nước miếng, vẫy tay với Ngu Hồng Xương.
"Cắt, xem xét các em đều có bộ dạng chưa trả sự đời, anh ngược lại muốn nhìn xem, rốt cuộc là bức tranh thế nào có thể làm cho mấy người kinh ngạc thành ra như vậy!"
Ngu Hồng Xương khinh thường liếc mắt nhìn Capucci một cái, sau đó vẻ mặt thong dong đứa lên, vừa nhìn về phía Diệp Thu vừa chế nhạo trong miệng: "Tôi không tin, luận về Bát Tuấn Đồ trong nước lại có người vẽ đẹp hơn tôi?
Nếu như mà có, tôi có lười này...." Nhưng mà lời của ông ta còn chưa nói xong.
Thì đúng lúc này.
Khóe mắt của ông ta đã liếc thấy bức Bát Tuấn Đồ của Diệp Thu vẽ.
Lâp tức.
Ngu Hồng Xương như kiểu là bị sét đánh trúng, cả người run lên, lập tức sững sờ đứng nguyên tại chỗ...