Giờ phút này.
Tất cả các lãnh đạo lớn nhỏ của hiệp hội, còn có tất cả họa sĩ, tất cả đều ngồi ở trước bàn hội nghị.
Mà người ngồi ở vị trí ghế thủ tịch không phải ai khác mà chính là Ngu Hồng Xương.
Chủ tịch hiệp hội Trần Xuyên pha một cốc trà, giống như tôi tới bình thường, cực kỳ cung kính bưng tới trước mặt Ngu Hồng Xương, sau đó nhìn Ngu Hồng Xương, vẻ mặt nịnh bợ hỏi: "Không biết thư ký trưởng Ngu bỗng nhiên tới phận hội Giang Châu nhỏ bé này của chúng tôi, là bởi vì chuyện gì?"
"Trước đó vài ngày tôi nhận được tin của sư đệ tôi nói là trong giới họa sĩ ở Giang Châu có một người rất kiêu ngạo, không coi tôi ra gì, muốn cùng tôi cắt gọt, vừa hay tôi đang rảnh rỗi nên thuận tiện tới đây xem xem!"
Ngu Hồng Xương nhấp một ngụm trà nhỏ, thản nhiên nói.
"Cái gì!"
Tất cả mọi người ở đây lập tức kinh ngạc.
Ngu Hồng Xương là ai?
Đó là đại đệ tử của đại sư Murphy Mos, còn là chuyện gia cực kỳ nổi tiếng trong giới hội họa Hoa Hạ.
Phóng mắt cả cái Hoa Hạ này, người dám so bì kỹ năng vẽ với Ngu Hồng Xương, có thể nói là đến trên đầu ngón tay.
Mà hiện tại.
Ở giới hội họa Giang Châu nhỏ bé này, lại có người muốn so tài với Ngu Hồng Xương, chẳng phải là điên rồi sao?
Đây rõ ràng là kiến hôi muốn khiêu chiến con voi a! Cứ sống yên chẳng phải là được rồi sao?
Làm gì cứ phai tự rước lấy nhục chứ?
"Thật là làm càn, quám làm càn!"
Sắc mặt Trần Xuyên thay đổi, hung hăng quét mắt nhìn tất cả họa sĩ ở đây một lượt, lạnh giọng quát: "Cậc cậu có ai dám cả gan coi thường thư ký trưởng Ngu hả?
Với chút trình độ nát vụn của các cậu, thế mà còn dám khiêu chiến với thư ký trưởng Ngu à?
Ánh sáng của đom đóm há có thể tranh phát sáng cùng ánh trăng! Rốt cuộc là ai, lập tức đứng ra đây xin lỗi thư ký trưởng Ngu đi, nếu không, giới hội họa của cả cái Giang Châu này cũng không chứa nổi cậu đâu!"
Nghe tiếng tức giận của chủ tịch.
Các họa sĩ đang ngồi cũng đều tôi nhìn anh, anh nhìn tôi.
Bọn họ cũng muốn biết, rốt cuộc là tên nào không biết tự lượng sức mình như vậy.
"Tiểu Trần à, cậu trước đừng tức giận, người mà tôi nói không ở đây!"
Ngu Hồng Xương khoát tay, mỉm cười nói.
Trần Xuyên ngẩn ra, cũng thở phào một hơi, sau đó bội vào nhìn Ngu Hồng Xương, cung kính hỏi: "Người đó ở đâu?
Thư ký trưởng Ngu nói cho tôi, tôi nhất định sẽ khiến cậu ta không lăn lộn được ở giới hội họa Giang Châu này!"
"Không cần, bây giờ sư đệ tôi đang trên đường dẫn anh ta tới đây rồi. Tôi muốn tự mình xem xem, tốt cuộc là người nào lại dám ngông cuồng như vậy!"
Ngu Hồng Xương lắc đầu, cười lạnh nói.
.......Sau khi Capucci dẫn Diệp Thu tới hiệp hội họa gia thành phố Giang Châu, liền chạy thẳng đến phòng hội nghị.
Trên đườn gđi, Capucci đều đi rất nhanh.
Anh ta nóng lòng muốn xem Ngu Hồng Xương hung hăng làm nhục Diệp Thu lắm rồi.
Đẩy cửa phòng hội nghị ra.
Capucci nhign một tất cả mọi người ở đây một cái, gương mặt đầy hưng phấn, sau đó vội vàng đi tới chỗ Ngu Hồng Xương đang ngồi ở ghết thủ tịch: "Đại sư huynh, em đã dẫn người tới rồi!"
Capucci vừa nói ra lời này.
Tất cả mọi người ở đây, bao gông cả Ngu Hồng Xương đều nhìn về phía Diệp Thu đang đứng sau lưng Capucci.
Mà sau khi bọn họ nhìn rõ diện dạo của Diệp Thu, trên mặt lập tức tràn đầy khinh thường.
Bởi vì Diệp Thu thật sự là còn quá trẻ.
Cái thư như vẽ tranh này, ngoài thiên phú ra, công vẽ kỹ xảo đều là dựa vào chăm học, khổ luyện từng chút một mà ra.
Nói trắng ra.
Một chuyên gia hội họa chân chính không có mấy chục năm công sức thì không luyện ra được.
Còn Diệp Thu thì sao.
Nhìn qua chẳng qua mới hai mươi tuổi đầu.
Người trẻ tuổi như này, sao có thể có trình độ sâu ở giới hội họa được?
Anh còn dám khiêu chiến với Ngu Hồng Xương.
Đây quả thực là là lấy trứng chọi đá, tự rước lấy nhục! "Chàng trai trẻ, cậu chính là người muốn so tài với tôi sao?
Cậu có biết tôi là ai không?"
Ngu Hồng Xương híp mắt nhìn Diệp Thu một cái, vẻ mặt khinh thường hỏi.
"Không biết!"
Diệp Thu không có vẻ mặt gì lắc đầu.
Mà anh vừa nói ra lời này.ư
Lập tức làm cho mọi người ở đây chế nhạo một trận.
"Đúng là nực cười, đến cả Ngu Hồng Xương đại nhan cũng không biết, thế mà cậu cũng có mặt mũi mà lăn lộn trong giới vẽ sao?"
Trần Xuyên trợn trắng mắt nhìn Diệp Thu, nói với vẻ mặt khinh thường.
"Ngu Hồng Xương là ai?
Nổi tiếng lắm à?"
Diệp Thu nhíu mày, nghi hoặc nói.
Không phải là anh giả bộ.
Mà anh thật sự chưa từng nghe qua mấy loại cấp bậc a miêu a cẩu.
Nghe Diệp THu nói vậy.
Sắc mặt Ngu Hồng Xương lập tức trầm xuống, lạnh giọng nói: "Chàng trai trẻ, cậu không khỏi cũng quá cuồng vọng rồi đấy?"
"Có sao?
Thật là tôi chưa từng nghe nói qua, hay là ông giới thiệu bản thân trước đi?"
Diệp Thu sờ sờ cái mũi, vẻ mặt bất đắc dĩ nói.
"Hỗn láo!"
Trần Xuyên hung hăng trừng mắt nhìn Diệp Thu, tức giận nói: "Ngu Hồng Xuơng đại sư là đại đệ tử của đại sư đẳng cấp thế giới hội họa đại sư Murphy Los, thư ký trưởng của tổng hiệp hội họa sĩ Hoa Hạ, họa sĩ hàng đầu nước Hoa Hạ, phóng mắt của Hoa Hạ, có ai là không biết họa sĩ Ngu Hồng Xương chứ?
Mà cậu lại dám để họa sĩ Ngu Hồng Xương tự mình giới thiệu với cậu?
Đúng là quá hỗn láo!"
"Ồ, hóa ra là đồ đệ của Murphy Los à, tôi biết sư phụ của ông, ông ấy có từng đến chào tôi mấy lần!"
Diệp Thu gật đầu như nghĩ tới điều gì đó, bình thản nói.
Lời này vừa nói ra.
Mọi người ở đây ngây người.
"Ha ha ha!"
Sau đó, tất cả mọi người đều cười lớn.
Bởi vì trong mắt bọn họ, Diệp Thu điên thật rồi.
Murphy Los là ai?
Ông ấy là danh họa đẳng cấp thế giới.
Người bình thường muốn gặp mặt một lần, khó khăn biết bao.
Nhưng Diệp Thu, chàng trai trẻ nhìn qua chưa tới hai mươi tuổi, lại nói là Murphy Los từng đến chào hỏi cậu ta mấy lần.
Đây chẳng phải là chuyện khôi hài sao?
"Diệp Thu, phiền anh trước khi nói phét thì có thể nháp trước được không?
Sư phụ tôi mà đi chào hỏi anh á?
Anh cũng xứng!"
Capucci trợn trắng mắt nhìn Diệp Thu, nói với khuôn mặt coi thường.
"Đúng thế, cũng không nhìn lại xem mình là cái thứ gì, lại đại sư Murphy Los chào hỏi cậu á, sao cậu không nói là tổng thống Mỹ từng chào hỏi cậu luôn đi?"
Trần Xuyên trừng mắt nhìn Diệp Thu, cực kỳ khinh thường nói.
"Chàng trai trẻ, mạnh miệng chớ để lại đầu lưỡi, địa vị của sư phụ lão nhân gia ở giới hội họa quốc tế gần như là không ai bằng, ngay cả tôi một năm nhiều nhất cũng chỉ gặp ông ấy được một lần, thế mà cậu lại nói ông ấy từng đi chào hỏi cậu?
Tôi thấy cái miệng này của cậu, đúng là cái gì cũng dám nói a!"
Ngu Hồng Xương nhìn Diệp Thu, cười khẩy nói.
Vào giờ phút này, ánh mắt của tất cả mọi người ở đây nhìn Diệp Thu đều đầy châm chọc và khinh thường.
Đối với chuyện này.
Diệp Thu bất đắc dĩ nhún vai.
Xem ra đầu năm nay, quả nhiên nói thật cũng không ai tin a! "Thư ký trưởng Ngu, tôi thấy thằng nhóc này ngoại trừ manh miệng ra thì không có bản lĩnh nào khác. Hay là tôi cho bảo vệ đuổi cậu ta ra ngoài, thi đấu với loại người này, quả thực là sỉ nhục thân phận của ngài!"
Trần Xuyên nghiêng đầu nhìn Ngu Hồng Xương, cung kính đề nghị nói.
Ngu Hồng Xương gật đầu, đang định đồng ý.
Nhưng Capucci thất thế, lại vội vàng nói: "Đại sư huynh đừng, bất luận thế nào mong người phải đấu một trận với anh ta, để cho anh ta xem xem, cái gì mới là trình độ đại sư chân chính. Như thế cũng dễ hung hăng nhục nhã anh ta một trận, bằng không nếu mà cứ thế đuổi anh ta đi, anh ta còn nghĩ là anh sợ anh ta đấy!"