Chuyện này anh muốn quản cũng không tiện, bất kể thế làm thế nào cũng rất khó xử.
Nhưng dù sao Tống Thiến cũng là người mà anh quen biết, anh thật sự không thể để lại Tống Thiến ở đây được.
Nghĩ đến đây.
Diệp Thu nhìn Hàn Tiêu Tiêu, định thương lượng: "Khụ, tôi nói này cảnh sát Hàn, nếu không, cứ để cô ấy lên đây đi, bỏ lại một mình cô ấy ở nơi này thì không ai có thể giúp được cô ấy cả. Chuyện này cũng không tốt đâu, cô thấy có đúng không?"
"Sao vậy? Anh đau lòng à?"
Hàn Tiêu Tiêu quay sang liếc nhìn Diệp Thu, lạnh lùng hỏi.
“Cái gì vậy, tôi chỉ nói là, chúng ta phải biết giúp đỡ người khác làm niềm vui, đúng không? Huống chi cô còn là một cảnh sát, cũng không thể trơ mắt mặc kệ người đang cần giúp đỡ chứ?"
Diệp Thu bất lực nói.
"Anh chính là muốn ngồi chung xe với cô ấy!"
Hàn Tiêu Tiêu lạnh lùng nói.
"Tôi thực sự không có, tôi thề!"
Diệp Thu cười khổ giải thích.
Bây giờ anh phát hiện ra, nói đạo lý với phụ nữ thật sự quá phí sức.
"Được rồi, nếu anh nói như vậy, để cho cô ta lên cũng không phải là không thể!"
Hàn Tiêu Tiêu suy nghĩ một chút, lạnh như băng nói.
"Cảnh sát Hàn, tôi biết cô nhất định sẽ thấu tình đạt lý mà!"
Diệp Thu toét miệng cười nói, sau đó chuẩn bị vẫy tay với Tống Thiến, để Tống Thiến lên xe.
Mà ngay tại thời điểm này.
Lại nghe thấy Hàn Tiêu Tiêu tiếp tục lạnh lẽo nói: "Nhưng mà, anh phải xuống xe đi cùng với đám người Bạo Long!"
"Hử?"
Diệp Thu hơi sửng sốt, sau đó gật đầu, cực kỳ bất đắc dĩ nói: "Được rồi, tôi đi, như vậy được chứ?"
"Em không đồng ý, em muốn ngồi cùng anh Diệp Thu!"
Hắc La vội vàng lắc đầu, hết sức không vui nói.
"Cô ngoan ngoãn ngồi ở đây cho tôi, đừng làm loạn nữa, nếu không tôi sẽ để cho cô rút lui khỏi đợt điều tra này!"
Diệp Thu quay đầu lại trợn mắt nhìn Hắc La, nghiêm mặt nói.
"Vậy... được rồi!"
Hắc La cực kỳ tủi thân bĩu môi, đáng thương cúi đầu xuống.
Thấy vậy.
Diệp Thu trực tiếp đẩy cửa xe xuống xe.
"Anh Diệp, phiền phức cho anh rồi!"
Tống Thiến áy náy nhìn Diệp Thu nói.
"Không sao, được rồi, cô ngồi vào chỗ của tôi đi!"
Diệp Thu mỉm cười nói.
Ngay sau đó anh lập tức xoay người đi về phía xe của Bạo Long ở đằng sau.
Đối với tâm trạng lúc này trong lòng anh.
Dĩ nhiên là... vô cùng vui vẻ! Cuối cùng cũng thoát khỏi Hắc La cùng Hàn Tiêu Tiêu.
Điều này khiến anh cảm thấy cực kỳ thoải mái.
Nếu không, dọc đường lại bị hai người phụ nữ này quấn lấy hỏi một vài vấn đề chết người nữa.
Vậy thì chắc chắn Diệp Thu sẽ đau đầu mất.
Nói đến đây, anh thật sự nên cảm ơn Tống Thiến mới đúng.
May mà có Tống Thiến nên anh mới được giải thoát.
Lòng đầy vui mừng mở cửa xe ra.
Diệp Thu ngồi lên xe của Bạo Long.
Thấy vậy.
Ba người trên xe đều sửng sốt.
"Anh Diệp, sao lại lên đây?"
Bạo Long thắc mắc hỏi.
"Ba người phụ nữ bọn họ ngồi một xe, tôi cảm thấy không thích hợp lắm nên đến đây tới tìm các anh!"
Diệp Thu cười giải thích.
"Được rồi!"
Bạo Long gật đầu, cũng không hỏi gì thêm.
Nghe Diệp Thu nói xong, hai mắt Phì Miêu chợt sáng lên.
Nhất là khi cậu ta nghĩ đến khuôn mặt xinh đẹp của Tống Thiến, nước miếng cũng sắp chảy ra rồi, vội vàng nói: "Em thích hợp, em cảm thấy em thích hợp lắm, em ngồi trên chiếc xe đó rất thích hợp luôn!"
Vừa nói.
Phì Miêu vừa định đẩy cửa xe ra.
Tuy nhiên.
Bạo Long đã đi trước một bước, khóa tất cả cửa xe lại.
Phì Miêu đẩy mấy lần, nhưng vẫn không mở cửa xe ra được, trong lòng cũng có chút nóng nảy, nhìn Bạo Long nói: "Lão đại, gì vậy, mau mở khóa cửa đi, em muốn đổi xe!"
"Cậu biết điều ngồi xuống cho tôi, chuẩn bị đi nào!"
Bạo Long vừa nói vừa trực tiếp khởi động xe.
"Ôi không! Em muốn đổi xe!"
Phì Miêu không tình nguyện hét lên.
Nhưng mà.
Bạo Long hoàn toàn không quan tâm đến cậu ta, lái thẳng đi.
Thấy vậy.
Diệp Thu cùng Hồng Khổng Tước ở bên cạnh cũng lắc đầu bật cười.
Không thể không nói.
Anh chàng này, thật sự là một kẻ dở hơi.
Bất kể tình huống nào, cũng có thể mang lại bầy không khí buồn cười cả.
Cứ như vậy.
Một nhóm người, hai chiếc xe, bắt đầu hành trình trở về trung tâm thành phố Giang Châu.
Dọc đường cũng không có chuyện gì xảy ra cả.
Ngoại trừ việc Phì Miêu ở bên cạnh lảm nhảm, nói Bạo Long không để cho cậu ta ngồi chung xe với Tống Thiến, còn nói Bạo Long làm cho cậu ta bỏ lỡ cơ hội có được tình yêu đích thực, sau này sẽ không bao giờ có cơ hội quang minh chính đại tiếp xúc với Tống Thiến như vậy nữa.
Đối với chuyện này, Bạo Long đã sớm hình thành thói quen, hoàn toàn phớt lờ đi.
Hơn nửa chặng đường trở về trôi qua xem như yên ổn, không có chuyện gì bất ngờ phát sinh.
Mắt thấy phía trước là một đường hầm xuyên núi rất dài.
Chỉ cần đi qua đường hầm này, chạy về phía trước một khoảng nữa, là có thể quay trở về Giang Châu rồi.
Khi đến gần lối vào đường hầm.
Xe trước mặt Hàn Tiêu Tiêu đột nhiên chạy chậm lại.
Thấy vậy.
Bạo Long tăng tốc đuổi theo, đi song song xe của Hàn Tiêu Tiêu, hỏi Hàn Tiêu Tiêu đã xảy ra chuyện gì.
Hàn Tiêu Tiêu nói với Bạo Long rằng ánh sáng trong đường hầm không đủ sáng, mà xe của cô ta lại bị Vương Chí Vĩ lúc nãy đâm hỏng đèn bên trái, chỉ còn lại một chiếc đèn pha thôi.
Cho nên cô ta muốn Bạo Long lái xe phía trước dẫn đường, còn cô ta đi sau.
Như vậy cũng có thể giảm thiểu tai nạn xảy ra.
Thấy vậy.
Bạo Long đương nhiên không từ chối, trực tiếp tăng tốc dẫn đường đi về phía trước.
Xe của Hàn Tiêu Tiêu cách sau xe Bạo Long khoảng ba mươi mét.
Cứ như vậy.
Thật sự an toàn hơn không ít.
Chỉ là.
Xe mới vừa vào đường hầm.
Ánh sáng đột ngột tối đi.
Hai đôi chân mày của Diệp Thu trong nháy mắt nhíu chặt lại với nhau.
Bởi vì lúc này trong đầu anh xuất hiện một loại dự cảm bất thường.
Đây là lời cảnh báo nguy hiểm, nhiều năm qua anh đã trau dồi được trên chiến trường.
Một khi nguy hiểm ập đến, anh sẽ có loại cảnh giác này.
Mà giờ phút này, trong đầu anh hiện lên cảnh báo nguy hiểm như vậy.
Điều này làm cho sắc mặt của Diệp Thu đột nhiên trở nên nghiêm túc.
Có vẻ như trong đường hầm có thể không còn yên ổn nữa!
Nghĩ vậy.
Diệp Thu vội vàng nhìn đám người Bạo Long nhắc nhở: "Chú ý an toàn, trong hầm có thể xảy ra tình huống nào đó!"
Nghe thấy lời của Diệp Thu.
Bạo Long, Hồng Khổng Tước vốn đang thư giãn, cùng với Phì Miêu đang không ngừng lảm nhảm lập tức trở nên nghiêm túc cảnh giác.
Bởi vì bọn họ cực kỳ tin tưởng vào phán đoán của Diệp Thu!
Ngay sau đó.
Diệp Thu lại gọi điện thoại cho Hàn Tiêu Tiêu ở phía sau.
Qua thật lâu.
Điện thoại mới kết nối được.
Giọng nói lạnh lùng của Hàn Tiêu Tiêu từ bên trong truyền ra: "Sao vậy?"
"Trong đường hầm có thể không an toàn, các cô cẩn thận một chút!"
Diệp Thu trực tiếp nói.
"Anh đang lo lắng cho tôi cùng Hắc La, hay là lo lắng cho phóng viên Tống hả?"
Giọng điệu của Hàn Tiêu Tiêu có chút chua lè hỏi.
"..." Diệp Thu nhất thời không nói nên lời, sau đó đành phải kiên nhẫn giải thích: "Hàn Tiêu Tiêu, tôi không phải đang đùa với cô. Đợi tí nữa nếu thật sự có xảy ra tình huống khẩn cấp, tôi hy vọng các cô sẽ đề cao cảnh giác, hiểu chứ?"