Mục lục
Long Thần Ở Rể - Diệp Thu (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Anh Ngu!”

Diệp Thu quay đầu nhìn sang Ngu Tử Diệp, khóe miệng mang theo một nụ cười hỏi: “Xin hỏi anh còn muốn phản bác gì nữa không?”

Sắc mặt của Ngu Tử Diệp lập tức thay đổi, khóe miệng giật giật. Anh ta còn có thể phản bác được gì nữa đây?

Nếu như không có hình ảnh hai bức tranh đó ở trong mắt người phụ nữ, anh ta vẫn có thể phủ nhận nói rằng Diệp Thu bịa đặt vô căn cứ. Nhưng bây giờ bằng chứng như núi, làm sao anh ta có thể phản bác được nữa?

Cũng không thể giả vờ không nhìn thấy có đúng không? Điều đó cũng vô ích! Rất nhiều người đã nhìn thấy nó, một mình anh ta giả vờ không nhìn thấy thì được lợi ích gì.

Anh ta lại càng không thể làm cho tất cả mọi người ở đây bị mù, cho nên vào lúc này, anh ta thật sự không biết nên nói gì.

“Không còn gì để nói nữa đúng không?” Thấy Ngu Tử Diệp không nói lời nào, Diệp Thu cười nói: “Nếu đã như vậy thì anh hãy thực hiện lời hứa vừa rồi đi!”


Nghe vậy, sắc mặt của Ngu Tử Diệp tối sầm lại, anh ta nghiến răng nghiến lợi, trong mắt lóe lên tia sáng lạnh lẽo hỏi: “Diệp Thu, cậu đang nói thật sao?”

“Nếu không thì sao? Chẳng lẽ chúng ta vẫn luôn nói giỡn sao?” Diệp Thu nói với vẻ mặt trêu tức.

“Diệp Thu! Cậu đừng có mà quá đáng, ba tôi là Ngu Hồng Xương, cậu cảm thấy việc đắc tội tôi sẽ có lợi sao?” Ngu Tử Diệp trừng mắt nhìn Diệp Thu chằm chằm, sau đó quát lên một cách nặng nề.

Lúc này đây, anh ta cực kỳ tức giận. Dù sao thì anh ta sẽ rất mất mặt nếu phải quỳ xuống xin lỗi Diệp Thu ở trước mặt rất nhiều người.

“Ba của anh là Ngu Hồng Xương thì làm sao? Cho dù ba anh có là Lý Cương thì hôm nay anh cũng phải thực hiện lời hứa của mình, trừ khi anh muốn bị mất mặt ở trước mặt nhiều người như thế này!” Diệp Thu nói một cách thản nhiên.

“Anh!” Vẻ mặt của Ngu Tử Diệp biến đổi, đôi mắt trợn tròn lên vì tức giận như muốn phun ra lửa.

Không còn cách nào khác, anh ta chỉ có thể nhìn sang Triệu Thư Đình ở bên cạnh với ánh mắt cầu cứu. Dù sao thì Triệu Thư Đình cũng là mẹ vợ của Diệp Thu, nếu như Triệu Thư Đình mở miệng thì chắc chắn Diệp Thu sẽ chừa lại một chút thể diện cho bà ta.

Đương nhiên là Triệu Thư Đình hiểu được ý của Ngu Tử Diệp, bà ta hít sâu một hơi nhìn Diệp Thu rồi nói: “Diệp Thu, làm người thì phải có lòng khoan dung, chỉ là một câu nói đùa thôi đừng coi là thật!”

“Mẹ, nếu hôm nay người bị thua là con thì mẹ có để cho con quỳ xuống đây không? Nếu trong xã hội này, những lời hứa có thể biến thành trò đùa một cách tùy ý, vậy còn có gì đáng để tin tưởng nữa?” Diệp Thu quay đầu nhìn sang Triệu Thư Đình, hỏi lại với vẻ mặt hờ hững.

Ánh mắt lạnh lùng vô tình đó khiến toàn thân Triệu Thư Đình bất giác run lên. Bà ta đã từng nghĩ rằng Diệp Thu là một chàng trai quê mùa không có xuất thân, vì vậy bà ta mới có thể bắt nạt Diệp Thu mà không kiêng dè.

Nhưng vào lúc này, ánh mắt của Diệp Thu khiến bà ta rùng mình, giống như đang đối mặt với một con dã thú vậy. Bà ta sợ tới mức những lời nói đến bên miệng cũng nuốt trở về, một hồi lâu cũng không nói nên lời.

Triệu Thư Đình chỉ có thể quay đầu lại nhìn Lâm Thanh Nhã, muốn Lâm Thanh Nhã nói giúp hai câu.

Bởi vì bà ta biết Diệp Thu rất nghe lời Lâm Thanh Nhã.

Nhưng mà Lâm Thanh Nhã lại nói một cách lạnh lùng: “Điều tôi muốn nói chính là làm một người đàn ông, anh có thể thua, nhưng anh phải có dũng cảm để chịu trách nhiệm sau khi bị thua!”

Vừa dứt lời, cả khuôn mặt của Ngu Tử Diệp và Triệu Thư Đình đều thay đổi, khỏi phải nói có bao nhiêu xấu xí.

“Xin lỗi! Ôi mẹ ơi, tôi khinh thường nhất loại người không giữ chữ tín, mau đi xin lỗi vị này đi!” Người đàn ông trung niên trừng mắt lên nhìn Ngu Tử Diệp, giọng điệu cực kỳ tức giận.

“Đúng vậy, đã thua thì phải thực hiện lời hứa, mau xin lỗi đi!” Mọi người đều nói.

Đối mặt với áp lực từ tất cả mọi người, Ngu Tử Diệp không còn cách nào khác. Anh ta không khỏi trừng mắt nhìn Diệp Thu chằm chằm, nghiến răng nghiến lợi, giọng nói nặng nề: “Được, Diệp Thu, anh thật đúng là rất gan dạ, tôi sẽ nhớ kỹ mối thù này, chúng ta cứ chờ xem!”

Nói xong, Ngu Tử Diệp hít sâu một hơi, chỉ có thể không cam lòng mà quỳ xuống trước mặt Diệp Thu, nói một cách không tình nguyện: “Xin lỗi, tôi là một kẻ nhà quê, nông cạn, xin anh thứ lỗi!” Ngay sau đó, Ngu Tử Diệp lại dập đầu một cái rất nhanh về phía Diệp Thu rồi mau chóng đứng dậy, vẻ mặt xám xịt đi sang một bên.

Diệp Thu không nói gì nữa. Bởi vì Ngu Tử Diệp đã tự nhấc một tảng đá đập vào chân mình, thật sự là mất mặt!

“Bức tranh này rất có ý nghĩa, một bức tranh trong tranh, tôi mua nó!” Người đàn ông trung niên kia cũng rất thẳng thắn vỗ ngực nói với nhân viên công tác ở bên cạnh.

Sau đó, ông ấy nhìn về phía Diệp Thu, giơ ngón tay cái lên với Diệp Thu và khen ngợi: “Người anh em, cậu rất giỏi, cậu có thể thấy được ý nghĩa của bức tranh khó hiểu như vậy, thật sự là khiến tôi rất khâm phục. Nhưng mà lúc nãy cậu nói nhiều như vậy, có thể tổng kết lại nội dung của bức tranh này không? Sau khi tôi trở về, tôi sẽ tìm một nhà thư pháp và viết lời tổng kết của cậu lên bức tranh này!”

“Hai người yêu nhau là cả một quá trình cùng nhau nỗ lực, chỉ có hai người mới có thể hết lòng lo lắng cho nhau, hiểu nhau và bao dung cho nhau thì mối quan hệ này mới có thể tiếp tục lâu dài. Đây là ý nghĩa thực sự mà bức tranh muốn biểu đạt!” Diệp Thu cười nói.

Trong khi nói một câu này, anh vẫn luôn nhìn về phía Lâm Thanh Nhã đang đứng cách đó không xa, trong ánh mắt của anh tràn đầy sự dịu dàng.

Lâm Thanh Nhã thấy vậy thì hơi ngượng ngùng, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng lên.

“Tốt, thật sự rất tuyệt vời!”

Người đàn ông trung niên gật đầu khen ngợi, sau đó duỗi tay phải ra với Diệp Thu, vô cùng phóng khoáng nói: “Xem ra người anh em có hiểu biết sâu sắc về tình yêu, Lý Quỳ tôi muốn làm bạn với cậu!”

“Ông tên là gì?” Diệp Thu sửng sốt.

“Hahaha, cậu bị tên của tôi làm cho ngạc nhiên đúng không? Cậu không nghe nhầm đâu, đúng là Lý Quỳ, Lý Quỳ của Hắc Toàn Phong!” Lý Quỳ nhếch miệng cười.

“Cái tên này…” Diệp Thu nhìn người đàn ông trung niên từ trên xuống dưới rồi cười nói: “Thật sự rất thích hợp với ông!”

Bởi vì người đàn ông trung niên này cao to thô kệch, tóc tai khá là rậm rạp và thô ráp. Đặc biệt là tính cách rất ngay thẳng, bộp chộp.

Thật sự là rất giống Lý Quỳ: “Haha, nhiều người đều nói tôi như vậy!” Lý Quỳ cười lớn.

“Diệp Thu, rất vui được làm quen với ông!” Diệp Thu duỗi tay phải ra, bắt tay với Lý Quỳ cười nói.

“Được, cậu Diệp, tôi sống ở Giang Nam, tôi không thường xuyên đến bên Giang Bắc này. Khi nào cậu đến Giang Nam, hãy gọi điện thoại cho tôi. Tôi nhất định sẽ tự mình tiếp đãi cậu!” Lý Quỳ nói vô cùng hào phóng.

“Ừm, chắc chắn rồi!” Diệp Thu mỉm cười gật đầu.

Sau đó cả hai trò chuyện vài câu, để lại thông tin liên lạc rồi tách ra.


Người vây xem cũng tản ra. Sau đó chỉ còn lại Diệp Thu, Lâm Thanh Nhã, Triệu Thư Đình và Ngu Tử Diệp.


Theo lý mà nói thì nếu xảy ra chuyện như thế này, hẳn là bọn họ sẽ tan rã trong không vui.


Đáng lẽ Ngu Tử Diệp sẽ không còn mặt mũi nào ở lại đây nữa. Nhưng mà, da mặt của Ngu Tử Diệp không dày như vậy. Hơn nữa, anh ta đã bị sỉ nhục lớn như vậy, đương nhiên là sẽ không nuốt trôi cục tức này.


Vì vậy, thay vì rời đi, anh ta vẫn ở lại, tiếp tục đi theo Triệu Thư Đình, Lâm Thanh Nhã và Diệp Thu, suy nghĩ xem làm sao mới có thể tìm lại được mặt mũi...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK