Mục lục
Long Thần Ở Rể - Diệp Thu (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong khi Diệp Thu còn đang nghi ngờ thì cửa xe cảnh sát mở ra.

Nhưng mà người xuống từ xe cảnh sát không phải là Hàn Tiêu Tiêu mà là một người đàn ông mặc đồng phục cảnh sát.

Dáng người đàn ông to lớn, khi bước đi nện bước trầm ổn có lực, mang theo khí thế mạnh mẽ, vừa nhìn đã biết có bản lĩnh không tầm thường.

Thấy vậy. Diệp Thu không khỏi nhíu mày. Đã xảy ra chuyện gì rồi?

Mà đúng lúc này. Người cảnh sát mặc đồng phục đi đến trước xe của Diệp Thu, gõ lên cửa kính xe anh.

Diệp Thu đành phải hạ cửa kính xe xuống, nghi ngờ hỏi: “Có việc gì sao?”

“Anh chính là Diệp Thu đúng không?” Người đàn ông liếc nhìn Diệp Thu, lạnh lùng hỏi.


“Là tôi, anh là ai?” Diệp Thu gật đầu.

Người đàn ông nhanh lấy thẻ cảnh sát của mình ra, lạnh lùng nói: “Tôi là Vương Lực thuộc đội cảnh sát thành phố, bây giờ tôi nghi ngờ anh có liên quan đến một vụ án trộm cướp cho nên muốn dẫn anh về cục cảnh sát để hỗ trợ điều tra!”

“Án trộm cướp ư? Có chứng cứ không?” Diệp Thu nhíu mày, nghi ngờ hỏi.

“Đúng là vì không có chứng cứ cho nên bây giờ không phải bắt giữ, chỉ là hỗ trợ điều tra, mời anh phối hợp!” Vương Lực lạnh lùng nói.

“Nếu không có chứng cứ, vậy hẳn là tôi có quyền từ chối đúng không?” Diệp Thu cười lạnh hỏi.

“Nói vậy là anh đang muốn chống đối pháp luật?” Vẻ mặt Vương Lực trầm xuống, lạnh lùng nói.

“Tôi không có ý đó. Đầu tiên, tôi không phạm pháp. Tiếp theo, anh không có chứng cứ chứng minh rằng tôi phạm pháp, cho nên dựa vào cái gì mà bắt tôi phải đi theo anh chứ?” Khóe môi Diệp Thu hơi cong lên, hỏi ngược lại.

“Lời tôi nói chính là chứng cứ, hôm nay có đi hay không, không phải do anh quyết định!” Vẻ mặt Vương Lực trầm xuống, ngay sau đó trực tiếp vẫy tay.

Trên xe cảnh sát nhanh chóng có vài cảnh sát bước xuống, cầm còng tay đi đến trước chiếc Minibus. Vương Lực dùng một tay chặn xe Diệp Thu lại, lạnh giọng ra lệnh: “Bắt anh ta lại cho tôi, dẫn đi!”

Nhóm cảnh sát nghe vậy thì nhanh chóng đi lên, sau đó dữ tợn mở cửa xe lôi Diệp Thu đi. Đáng lẽ Diệp Thu chuẩn bị ra tay, nhưng anh nhanh chóng phát hiện ra trên đầu có camera theo dõi và trên đường có không ít người đang tụ tập vây xem, vì thế nhíu mày lại.

Nếu lúc này thật sự ra tay thì rất có thể ở đây sẽ trở thành hiện trường phát sóng trực tiếp mất.

Ngộ nhỡ lúc đó Lâm Thanh Nhã nhìn thấy tin tức, nói không chừng sẽ gặp phải rắc rối to.

Nghĩ đến đây. Diệp Thu suy nghĩ một chút sau đó nhìn Vương Lực, nhàn nhạt nói: “Tôi có thể đi cùng các anh, nhưng tôi sẽ không đeo còng tay, yêu cầu anh tháo ra cho tôi!”

Nghe Diệp Thu nói vậy, Vương Lực vẫy tay với những cảnh sát còn lại, ra hiệu dừng lại, sau đó nhìn Diệp Thu cười khinh miệt, vẻ mặt khinh thường nói: “Phối hợp từ sớm không phải hơn sao? Cần gì phải một hai ngoan cố cãi lại làm chi? Đúng là không biết thân biết phận!”

Diệp Thu cười, không nói gì. Chờ đến chỗ vắng người anh sẽ khiến những người này trả giá thật đắt.

Ngay sau đó, Diệp Thu chủ động mở cửa xe đi xuống. Những cảnh sát đó thấy vậy lập tức muốn nhào lên đè Diệp Thu lại.

“Đừng đụng vào tôi, để tôi tự đi!” Diệp Thu liếc nhìn những cảnh sát đó, nhàn nhạt nói.

Tuy rằng giọng điệu của anh rất nhẹ nhưng ánh mắt lạnh như băng, khiến cho nhóm cảnh sát kia nhịn không đứng mà khựng lại, nhất thời cả đám đứng ngây như trời trồng, không dám bước lên trước một bước.

Vương Lực thấy vậy cũng nhíu mày, sau đó vẫy tay ra hiệu với những cảnh sát đó, nói: “Để anh ta tự đi!”

“Rõ!” Nhóm cảnh sát nghe vậy thì vội vàng gật đầu. Mà trong lòng bọn họ cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Nói thật, bọn họ làm công việc cảnh sát nhiều năm như vậy, cũng từng gặp qua một vài phạm nhân hung dữ. Nhưng cho dù tội phạm giết người cực kỳ hung ác thì ánh mắt bọn họ cũng không lạnh lẽo đáng sợ như của Diệp Thu.

Thật giống như thú dữ đến từ thời cổ đại vậy. Bọn họ chỉ vừa nhìn đã cảm thấy không rét mà run!

Sau đó Diệp Thu cũng phối hợp theo sau Vương Lực lên chiếc xe cảnh sát.

Xe cảnh sát vừa khởi động, Diệp Thu đã nhắm mắt lại, dựa vào ghế không nói gì, im lặng tự hỏi.

Qua thẻ cảnh sát và động tác chuyện nghiệp của những tên đó, anh có thể kết luận những người này là cảnh sát thật, không phải giả mạo.

Nhưng sao vô duyên vô cớ, đang êm đẹp cảnh sát lại muốn bắt anh chứ?

Chẳng lẽ là Hàn Tiêu Tiêu ra lệnh sao?

Không có khả năng! Hàn Tiêu Tiêu là người thẳng tính, nếu phát hiện chứng cứ phạm tội của anh thì nhất định sẽ tự đi bắt chứ không phái người khác đến.

Một khi đã như vậy thì chứng tỏ còn một người khác! Hơn nữa người này có thể điều động cảnh sát, có thể thấy nhất định thân phận của người này không đơn giản.

Vậy rốt cuộc là ai đây? Anh cũng chẳng đắc tội mấy người ở Giang Châu này. Mà hôm nay anh đã giải quyết xong Tiêu Thần và Hàn Dương, nhất định không phải bọn họ.

Vậy còn có thể là người nào?

Diệp Thu càng nghĩ càng cảm thấy kỳ quái. Xem ra chỉ có đi theo một chuyến mới biết được! Cho nên Diệp Thu thấy nghĩ thêm cũng chẳng được gì, bèn nhắm mắt dưỡng thần.

Vương Lực ngồi trên ghế phụ, quay đầu nhìn thoáng qua, thấy Diệp Thu ngang nhiên không coi ai ra gì nhắm mắt ngủ cũng hơi sửng sốt, ngay sau đó khóe môi nở nụ cười lạnh đầy kinh thường, thầm nghĩ: Đúng là thứ không biết tốt xấu, chờ đến nơi rồi làm cho anh đẹp mặt! Cả đoạn đường đi không nói chuyện.

Ước chừng qua bốn mươi phút. Xe cảnh sát ngừng lại. Diệp Thu mở mắt nhưng phát hiện xe cảnh sát không đến cục cảnh sát thành phố mà lại đến một đồn cảnh sát ở phía Tây Giang Châu.

Diệp Thu thấy vậy không khỏi nhíu mày. Đúng lúc này, nam cảnh sát ngồi bên cạnh đẩy Diệp Thu, lạnh lùng nói: “Xuống xe đi!”

“Sao chúng ta lại đến đây, không phải các người thuộc cục cảnh sát thành phố sao?” Diệp Thu nghi ngờ hỏi.

“Cái gì không nên hỏi thì đừng hỏi, nhanh xuống xe!” Vương Lực quay đầu lại trừng mắt nhìn Diệp Thu, lạnh giọng nói.

Diệp Thu đảo mắt, ngay sau đó đẩy cửa xe nhanh xuống xe, đi theo Vương Lực vào trong đồn cảnh sát.

Những người trong đồn cảnh sát đều quen biết Vương Lực, dọc đường đi, những nhân viên công tác nào thấy Vương Lực cũng đều sôi nổi chào hỏi, hơn nữa còn vô cùng cung kính gọi Vương Lực là: “Anh Lực!”

Diệp Thu thấy vậy thì gật gù như đang suy tư gì đó. Thì ra tên này đưa mình đến địa bàn của anh ta. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì nhất định đồn cảnh sát này có liên quan đến Vương Lực! Có chuyện gì trong này rồi! Vừa nghĩ, Diệp Thu vừa đi theo Vương Lực vào trong đồn, rồi đi thẳng đến trước cửa phòng thẩm vấn.

Vương Lực đưa tay mở cửa phòng thẩm vấn, cười lạnh nói: “Vào đi, bên trong có người đang chờ anh!”


“Ồ?” Diệp Thu nhíu mày, ngay sau đó mở cửa phòng thẩm vấn ra, đi vào.


Trong phòng thẩm vấn tối đen như mực, nói duỗi tay không thấy rõ năm ngón cũng không quá.


Vất vả lắm Diệp Thu mới thích ứng được với bóng tối, đúng lúc này ánh đèn dây tóc đột nhiên sáng lên chiếu rọi lên mặt Diệp Thu.


Điều này làm cho hai mắt Diệp Thu bị mù tạm thời. Cùng lúc đó trong bóng tối có một vật màu đen bay nhanh về phía Diệp Thu…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK