“Lời tôi nói là thật, nếu muốn cứu cậu Lưu, có lẽ phải để cậu thanh niên vừa rồi ra tay mới được, tuy rằng tôi không muốn thừa nhận điểm này, nhưng chắc chắn y thuật của người này cao hơn tôi!”
Giáo sư Hồ lắc đầu, vẻ mặt bất đắc dĩ nói.
“Cái gì! Chuyện này…” Trong nháy mắt, sắc mặt Tôn Bác cực kỳ khó coi, vội vàng nhìn về phía Lưu Viễn Chí, cố gắng giải thích: “Tổng giám đốc Lưu, ông nghe tôi giải thích, tôi…”
“Giải thích cái gì mà giải thích!” Lưu Viễn Chí hung hăng trừng mắt liếc Tôn Bác một cái, ánh mắt kia như sắp muốn giết người.
Ngay lập tức, ông vẫy tay ra hiệu cho đám vệ sĩ bên cạnh, chỉ vào Tôn Bác rồi nói: “Đánh ông ta cho tôi!”
Đám vệ sĩ không nói hai lời, xông lên tay đấm chân đá Tôn Bác.
Tôn Bác liên tục kêu la thảm thiết.
Nhóm bác sĩ vây xem thấy vậy, không khỏi hít một ngụm khí lạnh.
Đồng thời họ cũng cảm thấy may mắn, thật may đã không nhúng tay vào chuyện của Lưu Bằng Phi, nếu không bây giờ người chịu đòn chính là mình.
Dưới sự vây đánh của đám vệ sĩ, mặt mũi Tôn Bác nhanh chóng bị đánh sưng không ra hình người, cho dù bây giờ mẹ ông ta đến đây cũng chưa chắc đã nhận ra ông ta.
Lưu Viễn Chí thấy cũng đủ rồi thì xua tay.
Lúc này đám vệ sĩ mới dừng tay, xách Tôn Bác đang đứng cũng không vững từ dưới đất lên.
Lưu Viễn Chí đi tới trước mặt Tôn Bác, hung hăng trừng mắt liếc Tôn Bác một cái, dùng giọng điệu lạnh lùng nói: “Tốt nhất ông nên cầu nguyện là tôi còn có thể tìm được cậu thanh niên vừa rồi, nếu không thì ông chờ chôn theo con trai của tôi đi!”
Nói xong, Lưu Viễn Chí xua tay, đám vệ sĩ trực tiếp đưa Tôn Bác ra khỏi phòng phẫu thuật.
Sau đó Lưu Viễn Chí nhìn giáo sư Hồ, nhờ vả nói: “Giáo sư Hồ, trước khi tôi tìm được thanh niên kia, xin giáo sư cố gắng hết sức bảo vệ tính mạng của con trai tôi, sau này chắc chắn tôi sẽ hậu tạ!”
“Yên tâm đi, chắc chắn tôi sẽ cố gắng hết sức!” Giáo sư Hồ vội vàng gật đầu.
Thấy vậy, Lưu Viễn Chí mới xoay người khỏi phòng phẫu thuật... Đi tới sảnh lớn của bệnh viện.
Lưu Viễn Chí kêu đám vệ sĩ đi xung quanh hỏi thăm, biết được Diệp Thu cũng chưa rời đi mà theo một người nào đó đến khu phòng bệnh.
Vì thế ông ấy không nói lời nào, dẫn theo người trực tiếp chạy tới phòng bệnh của ông cụ Sở, đẩy cửa đi vào.
Mà giờ phút này, Diệp Thu đang kiểm tra sức khỏe của ông cụ Sở.
Thấy Lưu Viễn Chí đột nhiên xông vào, anh không thèm liếc mắt dù chỉ một lần.
Nhưng thật ra đứa con của ông cụ Sở là Sở Giang nhìn thấy Lưu Viễn Chí đến đây, lập tức ngạc nhiên và sững sờ, vội vàng chào hỏi: “Tổng giám đốc Lưu!”
“Tổng giám đốc Sở? Sao ông lại ở đây!”
Lưu Viễn Chí nhìn thấy Sở Giang, cũng sửng sốt, bởi vì hai người quen biết nhau, lại còn từng hợp tác.
Công ty trách nhiệm hữu hạn giải trí và truyền thông Giang Nghi là công ty nằm dưới danh nghĩa của Sở Giang, Lưu Viễn Chí còn từng đầu tư cho ông ta, quan hệ giữa hai người không tệ.
“A, ba tôi bị xe đụng trúng, nên phải nằm viện, may mắn là cậu Diệp đã cứu ba tôi!”
Sở Giang thở dài một hơi, lập tức nhìn Lưu Viễn Chí hỏi: “Tại sao Tổng giám đốc Lưu lại ở đây?”
“Đừng nhắc nữa, một lời khó nói hết, sau này chúng ta gặp lại thì tôi sẽ kể chi tiết!”
Lưu Viễn Chí xua tay, lập tức vội vàng đi tới trước mặt Diệp Thu, nhìn thấy Diệp Thu, kính cẩn lễ độ nói: “Cậu Diệp, xin cậu hãy cứu con trai của tôi đi!”
“Chờ ngoài cửa!”
Diệp Thu tiếp tục kiểm tra cho ông cụ Sở, cũng không quay đầu lại mà nói: “Hả?”
Cả người Lưu Viễn Chí sửng sốt, lập tức vội vàng nói: “Cậu Diệp, con trai của tôi sắp không chịu nổi nữa rồi, xin cậu nhất định phải ra tay cứu nó!”
“Chờ ngoài cửa đi, tôi không muốn lặp lại lần thứ ba!”
Diệp Thu nhíu mày, trên mặt hiện lên vẻ mất kiên nhẫn.
Sắc mặt Lưu Viễn Chí lập tức thay đổi, hít một hơi, sau đó chắp tay và kính cẩn nói với Diệp Thu: “Cậu Diệp, tôi chờ cậu ngoài cửa!”
Nói xong, Lưu Viễn Chí vội vàng dẫn đám vệ sĩ rời khỏi phòng bệnh.
Sở Giang nhìn thấy cảnh tượng này, trên mặt lộ ra đầy vẻ khiếp sợ.
Lưu Viễn Chí là ai? Chính là người làm mưa làm gió ở Thành phố Giang Châu, có tiền có thế, địa vị cao bao nhiêu thì không cần phải nói nữa.
Phóng tầm mắt ra khắp Thành phố Giang Châu, e rằng số người dám nói chuyện với Lưu Viễn Chí như vậy, hơn nữa Lưu Viễn Chí còn không dám phản bác, chỉ đếm trên một bàn tay.
Nhưng không ai trong số họ không đứng trên đỉnh của kim tự tháp Thành phố Giang Châu, ví dụ như người cầm quyền của bốn dòng họ lớn ở Thành phố Giang Châu là Hoàng Tống Tiêu Quách.
Nhưng hiện tại, ở trước mặt Diệp Thu, Lưu Viễn Chí cũng kính cẩn như thế.
Hơn nữa, Diệp Thu kêu ông ấy ra chờ ở ngoài cửa, Lưu Viễn Chí lại không dám phản bác gì.
Điều này không khỏi khiến cho Sở Giang âm thầm cảm thán.
Xem ra cậu Diệp cũng là một người vô cùng đặc biệt! Rất nhanh, Diệp Thu đã kiểm tra xong, xác định về sau không có gì đáng ngại.
Sở Giang cũng đã có thể hoàn toàn yên tâm... Bên ngoài phòng bệnh, Lưu Viễn Chí lo lắng chờ đợi.
Lúc này Diệp Thu đi ra, Lưu Viễn Chí vội vàng bước tới đón.
“Sao lại thế này?” Diệp Thu nhíu mày, nghi ngờ nói.
“Đều do tên khốn Tôn Bác, ông ta rút hết kim châm của cậu ra!”
Lưu Viễn Chí chỉ vào Tôn Bác đã sưng mặt sưng mũi, nghiến răng nghiến lợi nói.
“Ồ!” Diệp Thu liếc Tôn Bác một cái, khóe môi cũng hiện lên vẻ cân nhắc, tươi cười: “Tôi nói này Phó viện trưởng Tôn, có phải ông thật lòng muốn gây khó dễ cho Tổng giám đốc Lưu không? Lúc trước tôi khám bệnh cho con trai của ông ấy thì ông ngăn cản đủ kiểu, sau này tôi đã dặn không được đụng vào kim châm thì ông lại rút ra. Sao thế, ông chuẩn bị tự tay tiễn đưa con trai của Tổng giám đốc Lưu sao?”
Nghe những lời mà Diệp Thu nói, Tôn Bác đã sắp khóc tới nơi, bịch một tiếng quỳ xuống trước mặt Diệp Thu, sắc mặt trắng bệch cầu xin: “Cậu Diệp, tôi sai rồi, đều là lỗi của tôi, lúc trước do tôi có mắt như mù, mắt chó đui mù! Tôi cầu xin cậu, nhất định phải ra tay cứu cậu Lưu, cứu tôi. Nếu cậu Lưu không may xảy ra chuyện, Tổng giám đốc Lưu sẽ thật sự giết chết tôi! Chỉ cần cậu đồng ý ra tay cứu cậu Lưu, sau này kêu tôi làm trâu làm ngựa cho cậu đều được!”
Vừa rồi lúc chờ Diệp Thu ngoài cửa, Lưu Viễn Chí đã buông lời độc ác, nếu Diệu Thu không đồng ý ra tay cứu Lưu Bằng Phi, ông ấy sẽ để Tôn Bác chôn theo Lưu Bằng Phi.
Nếu là người khác nói lời này thì cũng thôi đi, không cần phải sợ, nhưng nếu lời này là do Lưu Viễn Chí nói ra, ông ấy hoàn toàn có khả năng làm được điều đó.
Cho nên Tôn Bác bị dọa đến sắp tè ra quần, đương nhiên giờ phút này phải cố gắng ra sức cầu xin Diệp Thu, hy vọng Diệp Thu có thể ra tay.
Nhưng đối với chuyện này, Diệp Thu không có chút nào đồng tình với ông ta, trong ánh mắt lại hiện lên một tia chán ghét.
Diệp Thu thật sự không hiểu nổi tại sao loại người như ông ta có thể lên được chức Phó viện trưởng.
Bệnh viện này có một tên phó viện trưởng như ông ta, thật sự đúng là nỗi đau thương cho cả bệnh viện.
Tự nhiên Lưu Viễn Chí cũng để ý tới sự chán ghét trong ánh mắt Diệp Thu.
Là một thương nhân thành công, đoán ý qua lời nói và sắc mặt là điều cơ bản nhất.
Vì thế ông ấy trực tiếp xông lên trước, dùng một cước đạp vào Tôn Bác khiến ông ta ngã xuống đất, sau đó ra lệnh cho đám vệ sĩ: “Tiếp tục đánh cho tôi, đánh tới khi cậu Diệp vừa lòng mới thôi!”