Mục lục
Long Thần Ở Rể - Diệp Thu (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lần này.

Lôi Báo tới rồi.

Bọn họ chết chắc thật rồi.

Điều này khiến bọn nhất thời hận Diệp Thu đến cực điểm.

Bởi vì bọn họ nghĩ, nếu không có Diệp Thu, cũng sẽ không gặp phải tai bay vạ gió này! Hiện tại thì hay rồi, không ai chạy được.

Dưới cái nhìn chăm chú của mọi người.

Lôi Báo hoạt động cổ, đi lên trước hai bước, quét mắt nhìn Diệp Thu và đám người Dương Hạo, nhếch khóe miệng, cười lạnh nói: "Nhóc con bây giờ đều ngông cuồng thế này sao?

Đến cả anh em của Lôi Báo này cũng dám đánh, tôi thấy các cậu chán sống rồi đúng không?

Hả"

Lôi Báo không hổ là thủ hạ của vua Giang Bắc - Chu Thái, chỉ mình anh ta thôi đã mang ra khí tràng mạnh mẽ.

Lời ra vừa nói ra, đã dọa đám người Dương Hạo, Vương Triết sợ tè ra quần.

Hai chân Dương Hạo không tự chủ được mềm nhũn, cậu ta trực tiếp quỳ xuống phía Lôi Báo, chỉ vào Diệp Thu, run lẩy bẩy nói: "Lôi gia, không phải chúng tôi đánh anh em của ngài, mà là người này, anh ta không coi ngài ra gì, không nghe lời khuyên của chúng tô, đánh người anh em của ngài. Chứ không liên quan đến chúng tôi a!"

Nghe Dương Hạo nói vậy.


Đám người Vương Triết cũng vội vàng quỳ xuống theo, chỉ vào Diệp Thu, ào ào thoái thác trách nhiệm: "Đúng vậy, Lôi gia, là anh ta. Chúng tôi bảo anh ta xin lỗi người anh em của ngài, nhưng nói gì anh ta cũng không nghe!"

"Chúng tôi vô tội, Lôi gia, đả thương người anh em của ngài chỉ có một mình anh ta!"

"Lôi gia, xin ngài minh giám a!"

....Thấy cảnh này, Giang Thi Kỳ nhíu mày, sắc mặt trở nên khó coi.

Cô chán ghét Diệp Thu, đúng.

Nhưng mặc kệ nói thế nào, Diệp Thu cũng là vì cứu cô và Lưu Tuệ, chẳng qua phương thức có hơi quá khích mà thôi.

Nhưng bây giờ, đám người Dương Hạo lại đổ trách nhiệm lên người Diệp Thu.

Điều này làm cho Giang Thi Kỳ hơi không nhịn nổi, cô không ngừng nháy mắt với Dương Hạo, ý bảo Dương Hạo đừng nói thêm gì nữa.

Nhưng giờ phút này Dương Hạo chỉ vì để mình được sống, đã không nghĩ được như vậy nữa, cậu ta mặc kệ ám chỉ của Giang Thi Kỳ, tiếp tục nói với Lôi Báo: "Lôi gia, anh cũng nghe thấy rồi đấy, oan có đầu nợ có chủ, ngài muốn lấy lại công đạo cho người anh em của ngài, chỉ cần tìm một mình Diệp Thu là được rồi, không liên quan đến chúng tôi!"

Nghe vậy.

Lôi Báo quay đầu liếc nhìn Diệp Thu một cái, lạnh lùng hỏi: "Nói như vậy, là một mình cậu đánh người anh em của tôi?"

"Là tôi."

Diệp Thu bình thản nói.

"Ồ?

Nhóc con cậu cũng dũng cảm đấy, nhưng đây cũng không thể trở thành lý do để cậu đánh người anh em của tôi bị thương!"

Lôi Báo híp mắt, sắc mặt trầm xuống, lạnh giọng quát: "Qùy xuống cho tôi!"

Không thể không nói, một câu này của Lôi Báo, thập phần khí thế.

Nếu đổi lại thành người bình thường, e rằng đã sợ tới mức quỳ xuống.

Nhưng mà, Diệp Thu vẫn không hề lung lay, nhẹ nhàng thoải mái đúng đó.

Điều này làm cho Lôi Báo nhíu mày, sắc mặt âm trầm đến cực điểm.

Dương Hạo đứng một bên thấy vậy, vội vàng nhìn Diệp Thu nói: "Diệp Thu, đồ không biết sống chết nhà anh, Lôi gia bảo anh quỳ, anh còn không mau quỳ xuống dập đầu xin lỗi, chẳng nhẽ anh không muốn sống nữa à?"

"Đúng đấy, Diệp Thu, lúc nào rồi mà anh còn giả vờ trâu bò?

Anh mau chóng quỳ xuống dập đầu xin lỗi Lôi gia, có khí còn giữ lại được cái mạng!"

Vương Triết trừng mắt nhìn Diệp Thu, khuôn mặt khinh thường nói.

Mà đám người, cũng đều quăng ánh mắt khinh thường về chỗ Diệp Thu.

"Có quỳ à?"

Diệp Thu khẽ nhếch khóe miệng, liếc Lôi Báo một cái, khinh thường nói: "Ngượng ngùng, anh không xứng!"

Lời này vừa nói ra.

Không chỉ Lôi Báo sững sờ.

Mà tất cả mọi người trong phòng đều sững sờ.

Bởi vì trong mắt bọn họ, Diệp Thu điên rồi.

Vào lúc này rồi mà vẫn còn dám nói ra những câu như vậy.

Đây không phải tìm chết thì là gì?

Vào lúc này, trong mắt mọi người thì Diệp Thu đã là một người chết rồi.

Lôi Báo nhìn chòng chọc Diệp Thu, hai mắt tràn ngập lửa giận.

Khoảng mười giây trôi qua.

Lôi Báo đột nhiên ngửa đầu cười to.

Bất quá, trong tiếng cười đó tràn ngập phẫn nộ.

Sau khi cười to một trận.

Lôi Báo cúi đầu nhìn về phía Diệp Thu. sắc mặt thâm trầm nói: "Đã lâu lắm rồi không có ai dám càn quấy trước mặt tôi như này, nhóc con, nói đi, cậu muốn giữ lại trái hay giữ lại tay phải?"

"Nếu tôi giữ lại hết thì sao?"

Diệp Thu khẽ nhếch khóe miệng.

"Vậy thì chặt hết đi!"

Trong mắt Lưu Báo lóe ra hàn quang sắc bén, sau đó xông thẳng vào Diệp Thu! Thấy tình hình này.

Trên mặt Dương Hạo lộ ra vẻ hả hê, lòng thì cười lạnh nói: Diệp Thu ơi là Diệp Thu, cho anh giả bộ kiêu ngạo này, đánh nhau đi, đánh chết cho bản thiếu gia! Còn Vương Triết và đám người còn lại đều hiện ra vẻ mặt kịch vui.

Theo suy nghĩ của bọn họ, Diệp Thu đánh trận này thì ít nhất cũng trở thành người tàn phế.

Phải biết rằng, Lôi Báo là cao thủ đứng thứ năm dưới tay Chu Thái.

Cho nên lần này Diệp Thu tuyệt đối không phải là đối thủ của Lôi Báo! Diệp Thu thua là cái chắc! So với mọi người, thì khuôn mặt nhỏ của Giang Thi Kỳ lại đầy lo lắng.

Lần này, Diệp Thu xác định là bị Lôi Báo đánh cho tàn phế rồi.

Bởi vì anh không thể là đối thủ của Lôi Báo.

Điều này khiến cho Giang Thi Kỳ không nhẫn tân nhìn, bàn tay nhỏ che hai mắt, chỉ hé ra một khe hở.

Mắt thấy Lôi Báo đã xông đến trước mặt Diệp Thu, sau đó tay tay phải giơ lên, trực tiếp đấm về phía ngực Diệp Thu.

Một quyền này, uy lực sinh gió, uy lực rất mạnh.

Lôi Báo rất tin tưởng vào một quyền này của mình.

Anh ta thấy, cấp bậc choai choai như Diệp Thu thì một quyền này đủ để Diệp Thu không đứng dậy nổi.

Thế nhưng.

Ngay lúc nắm đấm của Lôi Báo chỉ cách ngực của Diệp Thu chưa đầy năm mi li.

Lôi Báo thình lình phát hiện, nắm đấm của mình lại không thể đi chuyển lên phía trước, còn cổ tay thì như là bị kìm sắt kẹp lấy.

Lôi Báo vội vàng cúi đầu nhìn xuống cổ tay phải của mình.

Vừa nhìn, sắc mặt Lôi Báo chợt biến đổi.

Bởi vì giờ phút này, cổ tay phải của anh ta đang bị một bàn tay to hữu lực bắt được đang kìm chặt.

Sức lực khủng bố kia, làm cho cả cánh tay của anh ta giống như bị cố định giữa không trung vậy, không thể động đậy được tí nào.

Lại nhìn chủ nhân của bàn tay kia.

Lôi Báo không bình tĩnh nổi nữa rồi.

Bởi vì chủ nhân của bàn tay kia, chính là Diệp Thu! "Cậu..." Sắc mặt Lôi Báo thay đổi trong nháy mắ.

"Tốc độ của anh quá chậm!"

Diệp Thu nhẽ nâng khóe miệng, vẻ mặt nghiền ngẫm nói.

Dứt lời, Diệp Thu không cho Lôi Báo có cơ hội phản ứng lại, nắm cổ tay Lôi Báo, dùng sức vặn.

"Răng rắc!''

Chỉ nghe thấy một tiếng xương xốt đứt gãy trong trẻo vang lên.

Cổ tay của Lôi Báo, đã bị Diệp Thu bẻ gãy giữa ban ngày ban mặt.

Gốc đầu khớp màu trắng đâm phá da mà ra, máu đỏ tươi chảy ra, nhìn vào cực kỳ khiếp sợ.


"Ngao!!!"


Chẳng mấy chốc, trong căn phòng vang lên tiếng hét tê tâm phế liệt của Lôi Báo.


Dù sao thì anh ta đã bị vặn gãy cổ tay lúc tỉnh sờ sờ ra đấy, loại đau đớn này, cho dù có là loại người hung ác thường xuyên đao cắt liếm máu như Lôi Báo, cũng không chịu được. Cả người đau đớn đến nỗi suýt nữa thì ngất đi.


Mà tiếng kêu thảm của Lôi Báo, lại làm cho tất cả mọi người ở trong phòng ngây ngẩn cả người...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK