Tàn Lang nuốt nước bọt, run rẩy nói.
"Vậy tự mình hiểu đi, đừng để tôi phải động thủ!"
Diệp Thu nhàn nhạt nói.
"Được... Được ạ!".
Tàn Lang gật đầu, sau đó dưới ánh mắt kinh ngạc của Lâm Thanh Nhã, lấy họng súng nhắm ngay đầu mình.
Nhưng ngay tại thời điểm Lâm Thanh Nhã cho rằng anh ta sẽ tự kết liễu
mình.
Tàn Lang lại nở một nụ cười lạnh lùng, cắn răng nói: "Người ta nói không thể trêu chọc vào Thánh Vương, nhưng hôm nay tao cũng không tin, đi chết đi cho tao!"
Nói xong.
Tàn Lang đổi đầu súng, vừa định nổ súng bắn vào Diệp Thu.
Tuy nhiên,
Diệp Thu đã sớm dự liệu được, anh lắc người tiến đến, hai ngón tay khép lại, trực tiếp đâm vào đỉnh đầu của Tàn Lang.
Hai mắt Tàn Lang trở nên vô thần, cả người cứng đờ lại, sau đó liền chết không nhắm mắt.
Mà khi Diệp Thu rút hai ngón tay mình ra khỏi đỉnh đầu của Tàn Lang, thì ngay cả một chút máu cũng không thấy dính, chỉ thấy ở sau ót của Tàn Lang có một lỗ máu kinh người sót lại thôi!
Thấy vậy.
Lâm Thanh Nhã nhất thời sự ngây người, qua thật lâu mới định thần lại, mặt đầy vẻ không dám tin tưởng nhìn Diệp Thu hỏi: "Đến tột cùng anh là ai? Thân phận của anh, căn bản không hề đơn giản như trước kia anh vẫn nói, đúng không?"
Nếu bây giờ cô còn cho rằng Diệp Thu chỉ là một anh chàng nghèo kiết xác như trước nữa.
Vậy thì cô thật sự quá ngu ngốc rồi.
Diệp Thu chậm rãi đi lên trước, ngồi xuống bên người Lâm Thanh Nhã, mỉm cười nói: "Thật xin lỗi vợ, trước đây vì một vài nguyên nhân mà anh phải giấu giếm thân phận của mình. Nhưng xin em tin tưởng anh, tất cả những chuyện anh làm, đều là vì em, không hề có ác ý gì cả!"
"Vậy bây giờ anh có thể nói cho tôi biết rồi chứ?"
Lâm Thanh Nhã nhìn chằm chằm vào đôi mắt của Diệp Thu, vội vàng hỏi.
"Dĩ nhiên, chỉ cần em nguyện ý nghe, anh đều có thể nói cho em. Chỉ cần sau chuyện này em không trách, không giận anh nhé!"
Diệp Thu gật đầu nói.
"Anh phải thẳng thắn rõ ràng toàn bộ mọi chuyện, không giấu giếm tôi nữa. Nếu không tôi sẽ lập tức tức giận, cả đời này cũng không muốn gặp lại anh nữa!"
Lâm Thanh Nhã liếc mắt nhìn Diệp Thu, sau đó không kịp chờ đợi hỏi: "Nói đi, anh rốt cuộc là ai vậy, từ đâu tới, ở rể nhà họ Lâm nhằm mục đích gì vậy hả?"
"Đây là một câu chuyện rất rất dài. Nơi này vừa mới có người chết, không thích hợp nói những chuyện này ở đây lắm. Chúng ta đến phòng của em rồi từ từ nói, được không?"
Diệp Thu mỉm cười nói.
Nghe vậy.
Lâm Thanh Nhã liếc mắt nhìn Tàn Lang, cơ thể mềm mại không khỏi sợ hãi run lên.
Quả thật.
Tướng chết của Tàn Lang tương đối kinh khủng.
Vì vậy cô bèn gật đầu, đồng ý nói: "Được rồi, chúng ta đi thôi!"
Thấy vậy.
Diệp Thu khẽ mỉm cười, đưa tay nắm lấy cánh tay nhỏ nhắn của Lâm Thanh Nhã.
Lâm Thanh Nhà thoáng ngẩn ra, mặt hơi đỏ lên, nhưng cũng không phản kháng lại.
Cứ như vậy.
Diệp Thu nắm tay Lâm Thanh Nhã dắt đi, hai người giống như một đôi tình nhân lần đầu tiên hẹn hò vậy, cùng nhau đi tới phòng ngủ ở lầu hai...