Ánh mắt Diệp Thu nhìn hai người bọn họ càng lúc càng trở nên băng giá.
Một cơn lạnh lẽo khiếp người tỏa ra từ cơ thể Diệp Thu.
Điều này khiến nhiệt độ xung quanh thình lình giảm xuống.
Hai người trên xe cảm thấy phía sau lưng phát lạnh, khiến bọn họ rùng hết cả mình.
"Shhh!"
Chu Thiến hít hà một hơi, vội vàng rời khỏi vòng tay của Trâu Thiệu Phong, nghi ngờ hỏi: "Anh Trâu, anh có cảm thấy sau lưng hơi lạnh không, cứ như có thứ gì đó đang nhìn chằm chằm chúng ta từ phía sau vậy!"
"Ừ, tôi cũng có cảm giác này!"
Trâu Thiệu Phong cau mày gật đầu.
Sau đó, cả hai lập tức nhìn về phía sau.
Nhưng ở đó lại không có gì cả.
Cả hai không yên tâm nên đã vội vã xuống xe kiểm tra xung quanh.
Nhưng vẫn không phát hiện ra gì hết.
Điều này khiến trong lòng hai người cũng có điều nghi ngờ.
"Là ảo giác sao?"
Trâu Thiệu Phong cau mày.
"Hẳn là do chúng ta quá căng thẳng, chúng ta đừng ở đây nữa, giải quyết công việc quan trọng hơn!"
Chu Thiến suy nghĩ một lúc và đề nghị.
"Ừ, đúng, đúng, đúng, công việc quan trọng, em lập tức thông báo cho bộ phận liên quan giao hàng đi, chúng ta phải giải quyết cho xong chuyện này càng sớm càng tốt, kẻo đêm dài lắm mộng!"
Trâu Thiệu Phong lập tức gật đầu.
"Còn anh thì sao?"
Chu Thiến nghi ngờ hỏi.
"Tôi phải tranh thủ thời gian này mua chuộc mấy lãnh đạo cấp cao của công ty, để đến khi Lâm Thanh Nhã ngã ngựa, tôi mới có thể thuận thế leo lên!"
Trâu Thiệu Phong nói.
"Được, vậy chúng ta chia ra hành động đi!"
Chu Thiến gật đầu, sau đó cầm tài liệu đi về phía thang máy.
Còn Trâu Thiệu Phong cũng nhanh chóng trở lại xe và lái ra khỏi bãi đậu xe dưới tầng hầm.
Tuy nhiên.
Điều mà cả hai người đều không biết là.
Trên trần của bãi đậu xe ngầm, có một cặp mắt đang quan sát họ.
Không phải ai khác.
Người này chính là Diệp Thu! Nhìn bóng dáng hai người.
Diệp Thu nheo mắt lại, khóe miệng nở nụ cười bỡn cợt.
Anh lấy điện thoại di động ra, gọi cho Âu Dương Hạo: "Giúp tôi liên lạc với Kuro của gia tộc Scott, tôi có chuyện muốn nói với cậu ấy!"
Sau đó, Diệp Thu cúp điện thoại.
Nhìn về hướng Chu Thiến và Trâu Thiệu Phong rời đi.
Một tia sáng lạnh lẽo lóe lên trong mắt Diệp Thu, anh cười khẩy nói: "Nếu trò chơi đã bắt đầu rồi thì đừng có để nó dừng lại!"
… Trở lại công ty.
Diệp Thu cũng không vội đi tìm Lâm Thanh Nhã.
Mặc dù bây giờ anh có bằng chứng cho thấy Trâu Thiệu Phong và Chu Thiến đang cấu kết với nhau làm chuyện xấu.
Chỉ cần anh giao đoạn ghi âm trong điện thoại di động của mình cho Lâm Thanh Nhã.
Lâm Thanh Nhã chắc chắn sẽ có thể kịp thời ngăn chặn tất cả những điều này xảy ra.
Nhưng nếu như thế.
Đến cuối cùng, bọn họ cùng lắm chỉ có thể trừ khử đôi cẩu nam nữ là Trâu Thiệu Phong và Chu Thiến mà thôi.
Mà đó chắc chắn không phải là điều mà Diệp Thu muốn thấy.
Phải biết là.
Bây giờ Tập đoàn Lâm thị nhìn từ bề ngoài thì như đang nằm dưới sự kiểm soát của Lâm Thanh Nhã, nhưng trên thực tế lại có rất nhiều phe phái.
Đầu tiên là phe ủng hộ Lâm Vĩ.
Tiếp đến là đám lão làng của công ty như Trâu Thiệu Phong lại là một phe khác.
Đám người này thường ngấm ngầm chống đối Lâm Thanh Nhã và gây ra thiệt hại cho công ty.
Vì vậy Diệp Thu muốn lợi dụng cơ hội này để một lần tóm gọn tất cả những kẻ chống lại Lâm Thanh Nhã.
Có lẽ trong trường hợp bình thường thì muốn tìm ra những kẻ này là điều rất khó.
Nhưng lần này lại là một cơ hội rất tốt.
Theo ý của Trâu Thiệu Phong thì.
Sau khi kế hoạch này thành công.
Chắc chắn ông ta sẽ lôi kéo một số lãnh đạo cấp cao của công ty để ủng hộ ông ta nhậm chức chủ tịch.
Đến khi đó, ai ủng hộ Trâu Thiệu Phong thì cứ xử kẻ đó là được.
Đây là cách dễ nhất để phân biệt kẻ thù và người của mình.
Cũng là thời cơ thuận lợi để giúp Lâm Thanh Nhã kiểm soát hoàn toàn Tập đoàn Lâm thị.
Cho nên tất nhiên đầu tiên Diệp Thu phải đợi đã, đợi Trâu Thiệu Phong bắt đầu vở kịch này.
Như vậy thì anh mới có thể trở thành chim sẻ rình sau thuận lợi bắt mồi được! Mọi thứ đều đã được lên kế hoạch.
Chỉ còn chờ Trâu Thiệu Phong và đồng bọn của ông ta tự chui vào lưới thôi! … Bước vào bộ phận kinh doanh quen thuộc.
Sau khi mọi người đang làm việc nhìn thấy Diệp Thu, ánh mắt của họ tràn đầy sự ngạc nhiên.
Bởi vì Diệp Thu đã biến mất vài ngày.
Bọn họ đều tưởng rằng Diệp Thu đã từ chức và không đi làm nữa.
"Chào cả nhà!"
Diệp Thu mỉm cười chào mọi người.
Nghe vậy.
Hà Tình Tình đang cặm cụi cúi đầu làm việc lập tức ngẩng lên nhìn sang.
Khi cô nhìn thấy Diệp Thu, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô ấy lập tức tràn đầy sự ngạc nhiên và vui mừng: “Anh... Anh Diệp?”
“Mấy ngày nay anh đi đâu thế?"
Nói thật thì.
Mấy ngày nay Diệp Thu không đến làm việc, trong lòng cô cảm thấy trống rỗng lạ thường, cô rất muốn được nhìn thấy Diệp Thu.
Nhưng mỗi khi cô lướt đến số điện thoại của Diệp Thu, muốn gọi cho Diệp Thu, cô lại không có dũng khí ấy.
Cô cũng không biết mình bị làm sao nữa.
Một cảm xúc khó có thể dùng lời nói để hình dung được cứ luôn thấp thỏm trong lòng cô.
Bây giờ cuối cùng cũng thấy Diệp Thu đến.
Trong lòng cô vô cùng vui vẻ.
“Tôi thấy hơi không khỏe nên xin nghỉ hai ngày!”
Diệp Thu mỉm cười nói.
“Tôi còn tưởng anh không đi làm nữa rồi!”
Hà Tình Tình bĩu môi, vẻ mặt rất tủi thân.
“Sao lại thế được, tôi vừa mới được thăng chức thành trưởng nhóm kinh doanh, sao tôi lại nghỉ việc chứ?”
“Nếu không đi làm thì tôi biết lấy gì mà đổ vào mồm đây?"
Diệp Thu cười và nói.
“Cũng đúng!"
Hà Tình Tình trầm ngâm gật đầu.
"Sao nào, công việc mấy hôm nay vẫn suôn sẻ chứ?”
“Công việc..." Ánh mắt Hà Tình Tình bỗng trở nên ảm đạm, sau đó cô cười gượng nói: “Vẫn tạm ổn!”
Thấy thế.
Diệp Thu cũng nheo mắt lại.
Bởi vì biểu cảm của Hà Tình Tình cho anh thấy, hiển nhiên mọi chuyện không phải như thế.
“Sao vậy?”
“Đã xảy ra chuyện gì à?"
Diệp Thu thắc mắc hỏi.
“Hả?”
“Không... không có gì to tát, anh cũng đã giúp đỡ tôi và gia đình tôi kha khá rồi, chuyện này tôi sẽ tự xử lý, cố gắng không làm phiền đến anh! "
Hà Tình Tình lắc đầu, nụ cười trên môi vô cùng miễn cưỡng.
Vừa nghe vậy.
Diệp Thu cũng như có điều suy tư mà gật đầu.
Nếu Hà Tình Tình đã nói như vậy rồi.
Thì tất nhiên anh cũng sẽ không gặng hỏi nữa.
Cùng lắm là đợi tới khi Hà Tình Tình thật sự không giải quyết được thì anh lại ra tay cũng không muộn.
Thời gian một buổi chiều nói nhanh cũng không nhanh mà bảo là chậm thì cũng không chậm.
Chớp mắt đã đến giờ tan làm.
Diệp Thu dọn dẹp qua mặt bàn, đang chuẩn bị đứng lên đi về.
Nhưng đúng lúc này.
Anh phát hiện. . truyện ngôn tình
Hà Tình Tình lại vẫn ngồi im trước bàn làm việc, không hề nhúc nhích.
Thấy thế.
Trong ánh mắt Diệp Thu hiện lên sự nghi ngờ.
Phải biết là.
Lúc trước Hà Tình Tình là một người rất tích cực với việc tan làm.
Thường là vừa đến giờ tan làm.
Diệp Thu chưa kịp đứng dậy thì cô đã thu dọn đồ đạc xong, gọi Diệp Thu cùng nhau về nhà rồi.
Sao hôm nay lại có phản ứng bất thường thế này?
Diệp Thu đứng dậy đi về phía trước, nhìn Hà Tình Tình, nghì ngờ hỏi.
“À… Tôi… Lát nữa tôi về, anh cứ đi trước đi!"
Sắc mặt Hà Tình Tình lập tức thay đổi, cô ngượng ngùng nói.
“Lát nữa?"
Diệp Thu cau mày, cảm thấy có gì đó sai sai.
Anh đang định hỏi rốt cuộc là có chuyện gì.
Thì đúng lúc này.
Bên ngoài cửa phòng bộ phận kinh doanh lại vang lên tiếng chửi đổng như của mấy bà thím ngoài chợ.
“Con hồ ly tinh Hà Tình Tình đâu rồi?”
“Cái con điếm vô liêm sỉ này, mày cút ra đây cho bà!”