Mục lục
Long Thần Ở Rể - Diệp Thu (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Phanh!"

Chỉ nghe thấy một tiếng trầm đục vang lên.

Sắc mặt Bạo Long nhoáng cái thay đổi, sau đó cả người cong như con tôm, hai tay ôm lấy bụng, quỳ xuống trước mặt Diệp Thu.

"Ngao!"

Trong lúc nhất thời, tiếng kêu gào thảm thiết vang vọng khắp phòng họp.

Mọi người nhìn thấy một màn này, nháy mắt đều choáng váng.

Vừa nãy bọn họ nhìn thấy Diệp Thu không né tránh, còn tưởng là thắng bại đã rõ, Diệp Thu thua chắc rồi.

Nhưng điều làm cho bọn họ không ngờ đó là.

Thế cục lại bất ngờ đảo ngược như vậy.

Bạo Long bị Diệp Thu đánh cho một quyền gục xuống.

Điều này khiến cho tất cả mọi người đều kinh ngạc! Không ngờ vừa nãy Diệp Thu nói câu là, một quyền là có thể đánh bại Bạo Long, không phải là nói khoác! Mà là Diệp Thu trâu bò thật! Trong lúc nhất thời.

Mọi người lập tức nhìn Diệp Thu với con mắt khác.

"Lão đại!"

Ba người của tiểu đội Thiên Võng vội vàng tiến lên vây quanh.

"Lão đại, anh không sao chứ?"


Phì Miêu nhìn Bạo Long, gương mặt quan tâm hỏi.

Sau đó, cậu ta định đi lên đỡ Bạo Long dậy.

"Bây giờ tốt nhất là cậu đừng động vào anh ta, nếu không anh ta sẽ càng đau đớn!"

Diệp Thu bình thản nói.

"Mẹ nó, tôi dựa vào cái gì mà nghe anh?"

Phì Miêu trợn trắng mắt nhìn Diệp Thu, sau đó hai tay bắt lấy cánh tay của Bạo Long, định kéo Bạo Long lên.

"Ngao!"

Trong lúc nhất thời, tiếng kêu thảm của Bạo Long còn thống khổ hơn lúc trước, càng thêm thảm thiết.

Cái này dọa Phì Miệu vội vàng buông lỏng cánh tay của Bạo Long ra, sau đó quay đầu hung hăng trừng mắt nhìn Diệp Thu.

"Tôi đã nói rồi mà, là tự cậu không nghe!"

Diệp Thu nhún vai, vẻ mặt vô tội nói.

"Không phải chỉ là tỷ thí một tí thôi sao?

Tại sao anh phải ra tay với lão đại chúng tôi nặng như vậy!"

Phì Miêu hung hăng trừng mắt nhìn Diệp Thu, giẫn dữ hét lên.

"Cái này đã là lực ở mức nhẹ nhất của tôi rồi, không trách tôi được!"

Diệp Thu bình thản nói.

Mà lời mà anh nói, đúng là nói thật.

Nếu anh mà dùng sức thật.

Phỏng chừng bây giờ Bạo Long đã phế rồi.

Nghe thấy lời này.

Sắc mặt Phì Miêu cũng biến đổi,.

Nếu đổi là lúc bắt đầu.

Cậu ta tuyệt đối sẽ không do dự mà châm biếm Diệp Thu.

Bởi vì câu nói này của Diệp Thu quá là kiêu ngạo.

Nhưng sau khi trải qua ba trận đấu.

Cậu ta nhận ra, đúng là Diệp Thu có vốn để nói câu này.

Vì thế nên cho dù bây giờ cậu ta đang có một bụng lửa trong bụng, cũng không phát tiết ra được, chỉ có thể chịu đựng.

Cứ thế.

Bạo Long quỳ trên mặt đất khoảng nửa tiếng đồng hồ, sắc mặt mới tạm xem như là khá hơn một ít.

Lúc đau nhất, anh ta đã gắng gượng chịu đựng qua.

Dưới sự dìu đỡ của Phì Miêu.

Bạo Long khó khăn ngồi lên ghế.

Chẳng qua, sắc mặt của anh ta lúc này cực kỳ khó coi.

Diệp Thu liếc mắt nhìn Bạo Long một cái, bình thản hỏi: ;"Anh phục chưa?"

Bạo Long cắn răng, sau đó hít sâu một hơi, bất đắc dĩ gật đầu: "Phục rồi, Bạo Long tôi không phải là người không dám nhận thua, theo như cá cược, Diệp Thu, từ nay trở đi, tiểu đội Thiên Võng sẽ nghe theo sự chỉ huy của anh!"

Không thể không nói, mặc dù Bạo Long này tính tình nóng nảy, nói chuyện hơi khó nghe.

Nhưng cũng được xem như là một chính nhân quân tử, lòng dạ ngay thẳng, không bao giờ quanh co lòng vòng.

Thua thì nhận thua, tuyệt đối không chơi xấu viện cớ.

Điểm này, làm cho Diệp Thu khá là tán thưởng.

Sau đó.

Bạo Long trực tiếp quay đầu nhìn về phía ba người của tiểu đội Thiên Võng, hỏi: "Các cậu có ý kiến gì không?"

Phì Miêu và Hồng Khổng Tước đều lắc đầu.

Chỉ còn lại Hắc La là nhíu mày suy nghĩ một lát, sau đó chu cái miệng nhỏ nhắn nói: "Tôi có ý kiến!"

"Ừ?"

Ba người Bạo Long, bao gồm cả Diệp Thu cũng giật mình, ào ào nhìn về phía Hắc La, gương mặt tràn đầy nghi hoặc.

"Diệp Thu, anh đừng hiểu nhầm, tôi không có ý đó, tôi muốn nói là, thế giới của hacker căn bản là anh không hiểu, cho nên lúc cần thiết tôi có thể hỗ trợ kỹ thuật cho anh, nhưng xin thứ cho tôi không thể nghe theo chỉ huy của anh. Anh cũng đừng ra lệnh linh tinh cho tôi!"

Hắc La nhìn Diệp Thu, giải thích nói.

"Ồ?

Nếu mà một khi đã như vậy...." Diệp Thu khẽ đảo mắt, thản nhiên nói: "Vậy anh hãy rút ra khỏi hành động lần này đi, tôi không cần một người không nghe lời ở trong đội ngũ của tôi!"

Lời này vừa nói ra.

Hắc La giật mình.

Ba người còn lại của tiểu đội Thiên Võng cùng với tất cả mọi người đều sững sờ.

"Diệp Thu, bây giờ là thời đại công nghệ thông tin, không có sự trợ giúp về kỹ thuật máy tính của Hắc La, tốc độ phá án của chúng tôi sẽ giảm đi rất nhiều!"

Bạo Long vội vàng nhìn Diệp Thu, khuyên bảo.

"Đúng thế, trước kia nhóm chúng tôi có thể nhanh chóng tìm được manh mối, hơn một nửa công là của Hắc La, nếu không có cô ấy chúng tôi giống như kẻ mù không có mắt vậy, sẽ rất khó khăn!"

Phì Miêu cũng nói theo.

"Chúng tôi không thể không có Hắc La!"

Hồng Khổng Tước lạnh lùng nói.

"Ai bảo không có Hắc La, chúng ta sẽ không có sự trợ giúp của kỹ thuật máy tính?"

Diệp Thu lắc đầu, bình thản nói.

"Diệp Thu, anh nói không sai, nhưng phóng mắt cả cái tỉnh Thiên Nam này, chắc cũng không tìm được người giỏi hơn Hắc La đâu!"

Bạo Long nhìn Diệp Thu nói.

"Cái đó chưa chắc!"

Diệp Thu khẽ nhếch khóe miệng, sau đó quay đầu nhìn về phía Hắc La, thản nhiên nói: "Cô hãy nhớ rằng, một nhóm thì nhất định phải đoàn kết, đừng có mà làm theo ý mình, không nghe theo người chỉ huy, ít nhất thì nếu như tôi tới làm người lãnh đạo của nhóm này, tôi không cần người như cô, nếu như cô không làm được việc là nghe theo mệnh lệnh của tôi, thế thì mời cô rời khỏi đây. Chuyện có làm được, người khác cũng có thể làm được giống như vậy, thậm chí còn làm tốt hơn cô!"

"Ai?"

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Hắc La chợt biến, hai mắt đỏ bừng hỏi.

"Tôi!"

Diệp Thu thản nhiên nói.

Hắc La ngây ngẩn cả người, vẻ mặt không dám tin nghi hoặc nói: "Ý anh là, trên phương diện kỹ thuật máy tính, anh có thể làm tốt hơn tôi ư?"

"Đúng là như thế!"

Diệp Thu gật đầu với vẻ mặt bình thản.

"Ha ha ha ha!"

Hắc La lập tức khinh thường cười lạnh, sau đó cô ta nhìn Diệp Thu, vẻ mặt khinh miệt nói: "Diệp Thu, mặc dù vữa nãy anh đã thắng đội trưởng chúng tôi, nhưng nếu như anh nghĩ như thế là có thể dẫm tôi dưới chân thì anh đã quá ngây thơ rồi. Huống hồ anh đuổi tôi đi như vậy, trong lòng tôi cũng không phục, hay là thế này, chúng ta đấu một trận đi!"

"Đấu cái gì?"

Diệp Thu thản nhiên hỏi.

"Thì đấu về kỹ thuật máy tính, nếu mà trong thế giới mạng, anh có thể đánh bại tôi, vậy thì tôi sẽ tâm phục khẩu phục anh, từ nay về sau nghe theo mệnh lệnh của anh, cho dù anh có bắt tôi rời khỏi vụ này, tôi cũng không hề oán giận!"

"Nhưng nếu như anh thua, thì anh phải rút khỏi hành động lần này, không được tham dự vào vụ này. Thế nào, anh có dám đấu với tôi không?"

Hắc La nhìn Diệp Thu, lạnh lùng nói.

Lời này vừa nói ra.

Mọi người đều sửng sốt.

Sau đó nhôn nhao nhìn về phía Diệp Thu.


Bọn họ nghĩ, dù thế nào thì Diệp Thu cũng sẽ không đồng ý đâu.


Đấu kỹ thuật máy tính với một hacker, đó chẳng phải là múa rìu qua mắt thợ sao, đơn thuần là đi tìm ngược mà! Thế nhưng.


Dưới ánh mắt của tất cả mọi người.


Diệp Thu lại gật đầu, vẻ mặt nghiền ngẫm nói: "Được thôi, thế thì đấu một trận đi!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK