Không thể không nói đến Dương Hạo.
Nên biết rằng.
Cậu ta đã đánh cược với Giang Thi Kỳ.
Nếu Kanzaki Qianming thua, cậu ta sẽ quỳ lạy Diệp Thu và gọi anh ta là 'ông nội' trước mặt tất cả mọi người.
Nhưng bây giờ.
Chiaki Kanzaki thật sự thua cuộc.
Chuyện này làm cho cậu ta có cảm giác mình giống như một người bại trận trên chiến trường, sắp gục ngã đến nỗi muốn khóc lên.
Trong ánh mắt kinh sợ của mọi người.
Diệp Thu nghiêng đầu nhìn về phía Matsushima Kazuki đang ở bên cạnh, khóe miệng mang theo ý cười đùa cợt, nhàn nhạt nói: "Tôi nghe nói anh dẫn người đến Hiệp hội Võ thuật làm loạn hả?"
"Anh... anh muốn làm gì?"
Cả người Matsushima Kazuki bất giác run rẩy, sắc mặt khó coi hỏi.
"Không làm gì cả, tôi nhớ tới lần trước tôi đã nói rất rõ ràng. Nếu anh muốn tìm người báo thù cũng có thể, chỉ cần chuẩn bị tinh thần bị phế cả tay chân là được!"
Khóe miệng Diệp Thu hơi cong lên, sau đó trực tiếp nhấc chân lên, không nhanh không chậm đi về phía Matsushima Kazuki.
Thấy vậy.
Matsushima Kazuki sắp bị dọa đến nỗi tè ra quần.
Bây giờ ở trong mắt anh ta, Diệp Thu giống như thần chết vậy.
Đừng nói đến có bao nhiêu đáng sợ.
Trong lúc nhất thời, anh ta không quan tâm bất cứ điều gì khác, sợ hãi vội vàng lùi lại.
Vừa lui, anh ta vừa hét vào mặt các đệ tử Karate xung quanh võ đài: "Các người làm gì mà còn đứng ngây ra đó, nhanh đến bảo vệ tôi mau!"
Nghe thấy vậy.
Các đệ tử Karate sửng sốt trong giây lát, sau đó lần lượt xông về phía trước, đem Matsushima Kazuki bảo vệ phía sau lưng.
Tuy nhiên, trên gương mặt của họ hiện đầy vẻ lo lắng và sợ hãi.
Đùa gì thế.
Diệp Thu là một kẻ tàn nhẫn có thể tát bay cả sư phụ Chiaki Kanzaki của bọn họ.
Chỉ với những người họ, cứ coi như cộng lại tất cả sức lực cũng không phải là đối thủ của Diệp Thu!
Thấy cảnh này.
Khóe miệng Diệp Thu khẽ cong lên, xoay cổ khởi động một chút, đang chuẩn bị ra tay.
Thì ngay tại lúc này.
Mạc Côn ở cách đó không xa, ra hiệu với các đại sư võ thuật phía sau, hô to: "Mẹ nó, ỷ thế nhiều người muốn bắt nạt cậu Diệp! Các anh em, cùng tôi tiến lên giết chết bọn khốn kiếp này nào!"
Giọng nói vừa dứt.
Tất cả những võ sư này, dẫn đầu là Mạc Côn, lần lượt lao về phía các đệ tử Karate.
Trong lúc này.
Hai bên giao chiến với nhau.
Những võ sư như Mạc Côn, mặc dù không phải là đối thủ của Chiaki Kanzaki cùng Matsushima Kazuki.
Nhưng đối phó với những đệ tử karate này, không thành vấn đề gì cả.
Dù sao những đệ tử Karate này chẳng qua chỉ áp đảo về mặt số lượng, chứ thực lực của bọn họ thì hoàn toàn không thể so sánh với Matsushima Kazuki, có người thậm chí chỉ mới luyện tập được một, hai tháng.
Vì vậy, dưới sự tấn công của đám cao thủ võ lâm này, dĩ nhiên rất nhanh bọn họ đã bị diệt gọn.
Hơn nữa, những cơn tức của các đại sư dành cho Chiaki Kanzaki cùng Matsushima Kazuki không có chỗ nào để trút giận, vừa vặn giờ phút này đều đổ xuống đầu những đệ tử Karate này.
Dưới sự tấn công vô cùng kiên quyết mạnh mẽ đó, chỉ một lúc sau, các đệ tử Karate đã nằm đầy đất.
Chỉ còn lại tên chỉ huy thích ra vẻ Matsushima Kazuki.
Mạc Côn ra hiệu với các cao thủ võ lâm, sau đó quay lại nhìn Diệp Thu, cung kính nói: "Cậu Diệp, chúng tôi giúp cậu giải quyết đám nhãi ranh này, tiếp theo, còn tên chó chết Matsushima Kazuki liền giao cho cậu!"
"Ừ!"
Diệp Thu gật đầu một cái, cười nhạt, ngay sau đó lập tức nhấc chân đi về phía Matsushima Kazuki.
Matsushima Kazuki sợ hãi sắp tè ra quần, xoay người cố gắng chạy trốn.
Tuy nhiên.
Giờ phút này sau lưng anh ta là ba chiếc cọc gỗ khi nãy dùng để trói Hà Điền, sư phụ Thích Ngôn và đạo trưởng Hướng Hư.
Ngay khi Matsushima Kazuki vừa quay người lại, anh ta liền va phải một trong những chiếc cọc đó.
Đầu đụng thật mạnh vào cây cọc gỗ.
Chỉ nghe một tiếng "Ầm" vang lên.
Matsushima Kazuki té ngã xuống đất.
Nhưng điều không may chính là.
Cây cọc gỗ đó vì bị anh ta đụng phải nên phần gốc đứng không vững, ngã thẳng xuống mặt đất.
Matsushima lại vô cùng xui xẻo.
Bởi vì hướng mà chiếc cọc kia rơi xuống chính xác là chỗ của anh ta! Hơn nữa vào lúc này, Matsushima Kazuki còn đang nằm ngửa ra!
"Ầm!"
Chỉ nghe một tiếng động thật lớn.
Những chiếc cọc gỗ dày như thùng phi đó, cứ như vậy mà ngã xuống trúng ngay đũng quần của Matsushima Kazuki.
"A!"
Trong lúc nhất thời.
Gà bay trứng vỡ! Một tiếng hét thảm thiết vang vọng khắp võ đường.
Matsushima Kazuki sắp ngất đi vì đau đớn.
Những người đàn ông có mặt tại đây cảm thấy ớn lạnh dưới đũng quần khi thấy cảnh này.
Chứ chưa kể đến Matsushima Kazuki còn bị cọc gỗ đập rất mạnh vào đó! Đoán chừng chắc cả đời này anh ta không còn được làm đàn ông nữa rồi!
"Ha ha ha, nói cho tôi xem anh chạy cái gì thế, tôi chỉ muốn tán gẫu nói chuyện phiếm với anh một tí thôi mà, chuyện này chỉ có thể trách anh thôi!"
Diệp Thu đi đến bên cạnh Matsushima Kazuki, cúi đầu nhìn anh ta, tinh nghịch nói.
"A!!! Tao phải giết mày!"
Matsushima Kazuki vô cùng tức giận trợn mắt nhìn Diệp Thu, mặt đầy đau khổ hét lên.
"Suỵt! Nếu anh còn sủa to như vậy vào tôi thì tôi sẽ không vui đâu!"
Diệp Thu đưa ngón trỏ lên miệng, cười lạnh nói.
"Chết tiệt! Tao muốn giết chết chôn sống màyi!"
Hai mắt Matsushima Kazuki đỏ bừng, giận dữ gầm hét lên.
"Nghe không hiểu tiếng người phải không?"
Diệp Thu híp mắt lại, trên mặt lóe lên vẻ lạnh lẽo: "Nếu đã như vậy thì..."
Lúc này, Diệp Thu trực tiếp nhấc chân lên, giẫm mạnh vào đùi phải của Matsushima Kazuki.
"Rắc rắc!"
Chỉ nghe tiếng xương gãy giòn tan vang lên.
Xương chân ở đùi phải của Matsushima Kazuki bị Diệp Thu giẫm nát ngay tại chỗ, gốc xương vỡ vụn đâm vào da, chảy ra rất nhiều máu.
Thấy vậy.
Mặt ai cũng tái mét.
Lần ra tay này thực sự quá dứt khoát, quá tàn nhẫn!
"A!"
Tiếng hét thảm thiết như chọc tiết lợn của Matsushima Kazuki tràn ngập toàn bộ võ đường.
"Mẹ mày! Đồ khốn nạn, tao nhất định phải đem mày băm vằm ra thành nhiều mảnh!"
Matsushima Kazuki mồ hôi nhễ nhại vì đau, mắt vẫn gắt gao trợn trừng nhìn chằm chằm về phía Diệp Thu, điên cuồng gầm lên.
"Còn chưa thành thật phải không?"
Khóe miệng Diệp Thu khẽ cong lên, sau đó một lần nữa nhấc chân phải lên, trực tiếp phế gãy chân trái của Matsushima Kazuki.
Trong nhất thời.
Toàn bộ hai chân của Matsushima Kazuki đều bị phế.
Lần trước anh ta đã bị Diệp Thu phế bỏ hai tay.
Thêm vào đó vừa bị cọc gỗ đập vào đũng quần.
Giờ phút này, anh ta hoàn toàn có thể được xem là một phế vật!
Sau một trận hét vang trời đất.
Matsushima Kazuki cuối cùng không thể chịu đựng nổi cơn đau này, bất tỉnh ngay tại chỗ.
Ngược lại Diệp Thu cũng không trực tiếp giết chết Matsushima.
Bởi dựa vào dáng vẻ phế vật của Matsushima Kazuki bây giờ.
Còn sống mới là sự trừng phạt và tra tấn lớn nhất đối với anh ta.
Nếu chết, ngược lại điều đó lại hời cho anh ta rồi! Diệp Thu nhìn về phía Mạc Côn ra hiệu.
Mạc Côn ngay lập tức vội vàng tiến lên, mặt đầy cung kính hỏi: "Cậu Diệp có gì phân phó aj?"
"Đem tấm bảng hiệu treo ngoài cửa tháo xuống đi!"
Diệp Thu nhàn nhạt nói.