Thở dài một hơi.
Cô vừa định cất điện thoại đi.
Thì ngay tại thời điểm này.
Điện thoại di động của cô lại đột ngột vang lên.
Nhìn màn hình, hóa ra là Hàn Vệ Quốc gọi tới.
Điều này làm cho Hàn Tiêu Tiêu hơi sửng sốt, sau đó khóe miệng nở một nụ cười mỉm.
Xem ra ba của cô còn quan tâm tới cô đây mà, vừa rồi nói không để ý mà bây giờ còn tự mình gọi điện cho cô.
Nghĩ đến đây.
Hàn Tiêu Tiêu vui vẻ nhận điện thoại, vừa mới chuẩn bị định mở miệng.
Thì ngay lúc này.
Cô lại nghe Hàn Vệ Quốc ở đầu dây bên kia cười nói: "Đúng rồi Tiêu Tiêu, vừa rồi quên nói với con, nhớ giúp ba hỏi thăm sức khỏe Diệp tiên sinh nha, được rồi, ba cúp máy trước!"
Nói xong.
Hàn Vệ Quốc lại cúp máy lần nữa.
"..." Hàn Tiêu Tiêu thật sự không nói nên lời.
Cô quyết định lần này về nhất định phải hỏi mẹ, nhà cô rốt cuộc đã đóng tiền điện thoại chưa.
"Cha cô nói thế nào?"
Diệp Thu nhìn Hàn Tiêu Tiêu, mỉm cười hỏi.
"Hừ!"
Hàn Tiêu Tiêu hừ lạnh một tiếng, có chút chua ngoa nói: "Ông ấy nói sẽ lập tức xử lý sự việc này ngay, hơn nữa còn muốn tôi giúp ông ấy chào hỏi anh!"
"Được, tôi biết rồi!"
Diệp Thu cười gật đầu, sau đó nhìn vẻ mặt không vui của Hàn Tiêu Tiêu, theo bản năng hỏi: "Cô sao vậy?"
"Không liên quan đến anh!"
Hàn Tiêu Tiêu vểnh môi lên, mặt hếch lên nói.
Khoan nói đến có chuyện gì đã.
Chỉ cần nhìn bộ dáng tức giận kia đã thấy vô cùng đáng yêu.
Thấy vậy, Diệp Thu cũng mỉm cười lắc đầu.
Anh phát hiện ra rằng, cảnh sát Hàn bạo lực này đôi lúc thật dễ thương.
“Này này này, nhóc con, chúng mày ở đó thì thầm cái gì đấy? Tao cho mày thêm mười giây để quyết định, nếu như mày không sớm xin lỗi con trai tao, vậy thì tao sẽ để cho tất cả mọi người ra tay. Dù sao nhiều người thì không cần phải chịu trách nhiệm đâu, đến lúc đó cứ đánh chết mày, mày cũng không còn chỗ nào để đòi lại công lý, biết chưa?"
Vương Đồng Cương trợn mắt nhìn Diệp Thu, cực kỳ phách lối uy hiếp nói.
"Nhóc con, mày đừng cố gắng vùng vẫy làm gì, ở nơi này nhiều người như vậy, mày có muốn chạy cũng chạy không thoát, đánh cũng đánh không lại. Cho dù là ông trời tới cũng không cứu được bọn mày đâu, biết chưa? Bởi vì ở chỗ này của cha tao, ông ấy chính là trời!"
Lông mày của ơng Bá lông mày nhướn lên, hết sức ngông cuồng nói.
"Ha ha ha, nhóc con, bây giờ mày rất tuyệt vọng đúng không, không có ai giúp đỡ chứ gì? Không còn cách nào đâu, đây là cái giá mà mày phải trả. Cam chịu số phận đi, hôm nay ai cũng không thể cứu được mày đâu. Trên địa bàn của thôn Vương gia này, lời của ba tao chính là thánh chỉ, ông ấy muốn mày sống thì mày mới có thể sống. Còn ông ấy muốn mày chết thì mày nhất định phải chết!"
Vương Chí Vĩ ngửa đầu lên trời cười điên cuồng, mặt đầy đắc ý nói nói.
Khóe miệng Diệp Thu khẽ nhếch lên, ngược lại không nói gì cả.
Trên thực tế, lấy thực lực của anh, nếu muốn công phá vòng vây, không ai có thể ngăn cản được cả.
Chỉ là một hai trăm người mà thôi, cho dù gấp mười lần, anh cũng có thể giết như thường để ra ngoài.
Tuy nhiên...
Những người có mặt lúc này đều là thôn dân ở thôn Vương gia.
Nói không chừng, bọn họ đều bị Vương Đồng Cương lừa tới.
Diệp Thu không muốn làm tổn thương người vô tội, cho nên mới không xuống tay, mà trực tiếp để cho Hàn Tiêu Tiêu gọi điện ba cô ấy giải quyết chuyện này.
Anh tin rằng sẽ không lâu nữa, vấn đề này có thể được giải quyết.
Cho nên anh cũng lười phải phí nước bọt với cha con nhà họ Vương.
Dù sao, những gã đàn ông thô bỉ cùng ngang ngược này có thể nói được gì hay ho chứ?
Nhưng mà.
Cha con nhà họ Vương thấy Diệp Thu không nói lời nào, còn tưởng rằng Diệp Thu sợ hãi, trong mắt hiện đầy vẻ khinh bỉ cùng châm chọc.
Vương Đồng Cương trực tiếp đứng lên đếm ngược: "Mười, chín, tám... hai, một!"
Khi chữ "một" vừa rơi xuống.
Ngay tại giờ phút này.
Nhạc chuông điện thoại di động của ông ta đột ngột vang lên.
Vương Đồng Cương hơi nhíu mày lại, theo bản năng lấy điện thoại di động ra xem, là trấn trưởng Ngô Đại Hải gọi tới.
Đây là cấp trên trực tiếp của ông ta! Vương Đồng Cương không dám do dự, vội vàng nhận điện thoại, cười nịnh nọt nói: "Trấn trưởng, có chuyện gì..."
Tuy nhiên.
Vương Đồng Cương chưa nói xong.
Ở đầu dây bên kia lại vang lên tiếng gầm thét cực kỳ tức giận của Ngô Đại Hải: “Vương Đồng Cương, ông đã làm gì sau lưng tôi? Hả? Ông rốt cuộc đã làm cái gì vậy!"
“Tôi... Tôi không làm gì mà? Trấn trưởng, sao ông lại hỏi như vậy? "
Đầu óc của Vương Đồng Cương mơ hồ, mặt đầy vẻ khó hiểu hỏi.
“Tại sao tôi lại hỏi như vậy sao? Ông có biết vừa rồi phía trên đích thân gọi điện thoại cho tôi, bảo tôi phải trừng trị nghiêm khắc chuyện ông đã làm không. Nếu không, tôi phải về nhà làm ruộng đấy!"
Ngô Đại Hải lạnh lùng mắng.
"Hả? Tại sao lại như vậy? Trấn trưởng, có phải đã có hiểu lầm gì rồi không? Mấy năm nay tôi vẫn luôn cẩn trọng, cực kỳ nghiêm túc quản lý phụ trách thôn Vương gia, tuy không có thành tích gì đặc biệt lớn nhưng cũng không phạm phải sai lầm gì cả. Tai sao ông lại nói tôi như vậy?"
Vương Đồng Cương mặt đầy oan ức hỏi.
"Ông nói tại sao hả? Tôi hỏi ông, có phải trước mặt ông đang có vài người trẻ tuổi đúng không?"
Ngô Đại Hải trầm giọng hỏi.
Nghe những lời này.
Vương Đồng Cương hơi sững sờ, theo bản năng liếc nhìn đám người Diệp Thu, trong lòng dấy lên một dự cảm không lành, sắc mặt khó coi nói: “Đúng vậy... Là mấy người trẻ tuổi, nhưng trấn trưởng à, ông nghe tôi giải thích đã. Những thanh niên này đã tông vào xe của con trai tôi, còn đánh con trai tôi thành tàn phế, người làm cha như tôi không thể chỉ biết đứng nhìn thôi chứ?"
“Con mẹ nó đồ vô tích sự nhà ông, ông coi tôi không biết chuyện gì đã xảy ra đúng không? Phía trên nói với tôi cả rồi, rõ ràng là con trai của ông gây sự trước, cho dù con trai ông có bị đánh chết cũng là đáng bị như vậy!"
Ngô Đại Hải mở miệng mắng, sau đó còn lạnh giọng cảnh cáo: "Còn nữa, tôi cảnh cáo ông Vương Đồng Cương, những người trẻ tuổi này, đừng nói là ông, ngay cả tôi cũng không động vào nổi, phía trên đã căn dặn rồi, ông phải đối đãi cho thật tốt!"
"Ông tốt nhất đừng làm bậy cho tôi, bây giờ tôi lập tức tới cửa thôn của các ông. Trước đó, nếu đám thanh niên này thiếu mất một sợi tóc thôi, tôi cũng sẽ lấy mạng của ông, nhất là cậu thanh niên tên Diệp Thu kia. Ông nhất định phải đối đãi như ông nội của ông vậy, có nghe rõ chưa? Nếu không, ông cứ chuẩn bị đào hố chôn mình đi!"
Nói xong, ông ta trực tiếp cúp điện thoại.
Nghe điện thoại truyền đến tiếng tít ngắn.
Vương Đồng Cương hoàn toàn sững người tại chỗ, nụ cười trên mặt dần dần trở nên cứng ngắc, trông cực kỳ ngớ ngẩn.
Bởi vì những lời nói đó của Ngô Đại Hải, làm cho ông ta cực kỳ chấn động.
Đặc biệt là những câu cuối kia.
Càng làm cho sắc mặt của Vương Đồng Cương khó coi đến cực điểm.
Ngay cả Ngô Đại Hải cũng không đụng vào nổi.
Vậy thì phải mang thân phận lớn đến cỡ nào?
Nghĩ đến đây.
Vương Đồng Cương đột nhiên không dám nghĩ thêm nữa.
Ông ta chỉ biết rằng, hôm nay, chỉ sợ ông ta đã tự bê đá đập chân mình rồi!