Diệp Thu híp mắt lại.
Bây giờ trên căn bản anh đã chắc chắn.
Người này chính là hung thủ! Nếu không, cũng nhất định có liên quan gì đó với kẻ sát nhân! Người bình thường tuyệt đối không thể nào có tố chất tâm lý vững vàng như vậy được, phải sớm hoảng sợ từ lâu rồi! Nhưng người đàn ông tóc húi cua này vẫn luôn bình tĩnh, điều đó cho thấy ông ta vô cùng khả nghi! Vì vậy, Diệp Thu định đánh lừa một lần nữa để xem phản ứng của ông ta.
Nếu như người đàn ông đầu húi cua này vẫn đặc biệt bình tĩnh.
Vậy thì anh phải sử dụng thủ đoạn đặc biệt thôi.
Nghĩ đến đây.
Diệp Thu lấy từ trong ngực ra một bao thuốc, đưa cho người đàn ông đầu húi cua, nhàn nhạt nói: “Ông chủ, đều là hồ ly ngàn năm cả nên không cần phải chơi đùa với tôi đâu, tôi nghi ngờ ông là người...”
Tuy nhiên.
Diệp Thu còn chưa nói xong.
Điện thoại di động của anh chợt vang lên.
Ngắt ngang lời nói tiếp theo của Diệp Thu.
Diệp Thu nhíu mày lại, lấy điện thoại ra xem.
Là Chu Thái gọi đến.
Vì vậy Diệp Thu không chút do dự, lập tức nghe điện thoại.
"Alo, Diệp tiên sinh, cậu đang ở đâu?"
Giọng nói gấp gáp Chu Thái phát ra từ điện thoại.
"Chuyện gì vậy?"
Diệp Thu híp mắt lại.
"Nhóm của chúng tôi đã tìm ra hung thủ, tên kia đang muốn bỏ chạy, đã bị người của chúng tôi giữ lại rồi!"
Chu Thái vội vàng nói. . Truyện Trọng Sinh
"Ồ?"
Diệp Thu nheo mắt lại, nhìn thoáng qua người đàn ông đầu húi cua vẫn đang chuyên tâm giết cá, ngay sau đó nhàn nhạt hỏi: "Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra?"
"Chúng tôi không dựa theo lệnh của cậu lục soát tất cả các gian hàng mà chỉ tìm những gian hàng bán cá hoa vàng thôi!"
"Sau khi khám xét vài lượt cũng không thu hoạch được gì. Cuối cùng chúng tôi đã tìm ra được gian hàng này, cảnh sát đi chung chỉ mới hỏi ông chủ hai cậu, sắc mặt ông ta lại đột nhiên biến đổi, cầm dao vọt đến đâm vào một tên thủ hạ của tôi rồi xoay người bỏ chạy!"
"Tốc độ của ông ta rất nhanh, trong chốc lát chúng tôi không thể đuổi kịp. May mắn có một nhóm anh em khác cũng đang tìm kiếm gần đó. Chúng tôi chặn trước sau, cùng lao tới mới có thể khống chế được ông ta!"
Chu Thái nhanh chóng nói cho Diệp Thu biết chuyện gì xảy ra.
“Nhưng như vậy cũng không đồng nghĩa với việc đó là hung thủ? Sao ông có thể phán đoán ông ta là hung thủ?"
Diệp Thu nhíu mày lại, nghi ngờ hỏi.
"Nếu chỉ như vậy đương nhiên không phải, nhưng cậu có biết ông ta đã nói gì sau khi bị chúng tôi bắt được không? Ông ta nói, ông đây chỉ giết chết vài người phụ nữ thôi mà, cần gì phải huy động nhiều người đến thế làm gì?"
"Đây không phải là chưa đánh đã khai sao, hơn nữa thông qua lời nói cùng hành động của ông ta, chắc chắn 80% tâm thần không bình thường. Nếu không cũng sẽ không nói ra những lời điên rồ như vậy, cho nên tôi mới đoán rằng ông ta là hung thủ của vụ án giết người hàng loạt này!"
Chu Thái vội vàng nói.
"Ồ?"
Diệp Thu hơi cau mày lại.
Chuyện này bắt đầu trở nên phức tạp.
Bên này anh vừa mới chắc chắn một người là hung thủ.
Ở chỗ khác lại xuất hiện một tên nữa.
Tâm lý không bình thường?
Đúng thật là thú vị.
Tám vụ án giết người hàng loạt, thủ pháp ác độc.
Nhìn bề ngoài, có vẻ như là một tên biến thái, tâm lý không bình thường gây nên.
Nhưng nếu cẩn thận phân tích, e rằng không phải là như vậy.
Đầu tiên.
Tám lần gây án liên tiếp có thể khiến cảnh sát không thể tìm ra được manh mối nào.
Điều này cho thấy rõ, hung thủ nhất định là một người suy nghĩ kín đáo, cực kỳ thận trọng.
Hơn nữa khả năng tư duy vô cùng mạnh.
Giống như chuyện xảy ra ngày hôm nay.
Ông ta có thể trong một thời gian ngắn như vậy.
Nổ tung tảng đá trên đỉnh núi, ngăn Diệp Thu cùng những người khác ở bên ngoài.
Sau đó, lấy tốc độ cực nhanh, bắt ba cô gái nhóm Hàn Tiêu Tiêu trong đường hầm.
Thêm vào đó còn biết chọn đường chạy trốn, trên cơ bản tất cả các camera đều không thu được.
Cuối cùng lại chọn một ngõ cụt để thoát thân.
Mấu chốt là.
Năng lực phản trinh sát của ông ta quá mạnh.
Ông ta có thể suy tính trước rằng mùi hương có thể bại lộ hành tung của mình.
Vì vậy khi ở trước khách sạn Bốn Mùa Xanh Thẳm, ông ta đã dùng biện pháp đặc biệt nào đó để khử mùi nước hoa trên người Tống Thiến, từ đó thoát khỏi sự truy vết của Phì Miêu.
Tất cả những điều này kết hợp lại với nhau.
Có thể nhìn ra được.
Hung thủ nhất định là người có đầu óc tỉnh táo, hết sức bình tĩnh, năng lực tư duy cùng khả năng phán đoán cực mạnh, quyết đoán một cách mãnh liệt! Còn về tâm lý biến thái, tinh thần không bình thường cũng chỉ là mặt nổi bên ngoài mà thôi.
Thử hỏi, một người có tâm lý không bình thường làm sao lại có thể suy nghĩ thấu đáo được như vậy chứ?
Đương nhiên là không thể nào! Cho nên, nếu như cho rằng hung thủ là một kẻ biến thái hoặc là một tên bệnh tâm thần.
Vậy thì đúng là quá ngây thơ rồi!
Nghĩ tới đây.
Diệp Thu không vội vạch trần, mà hỏi lại: "Bây giờ các ông đang ở đâu?"
"Ở cổng tây của khu chợ, anh muốn đi qua đây sao?"
Chu Thái nhanh chóng đáp.
"Ừ, tôi muốn đi qua xem thử tên hung thủ này dáng vẻ trông như thế nào!"
Diệp Thu gật đầu, sau đó làm bộ giả vờ xoay người rời đi.
Mà sự chú ý của anh từ đâu đến cuối vẫn luôn đặt ở trên người đàn ông đầu húi cua.
Ngay trong khoảnh khắc anh xoay người lại.
Anh rõ ràng có thể cảm giác được người đàn ông đầu húi cua kia đang ngẩng đầu nhìn anh.
Thấy vậy.
Con ngươi của Diệp Thu vòng vo chuyển động, đột nhiên dừng bước, xoay người nhìn người đàn ông đầu húi cua, nhàn nhạt nói: "Ông chủ!"
“Hả, sao vậy? Muốn mua cá hoa vàng sao? Con cá này của tôi đặc biệt tươi đấy!"
Người đàn ông đầu húi cua cười hỏi.
"Tôi không mua cá, tôi muốn mời ông gặp một người!"
Diệp Thu thản nhiên nói.
"Ai vậy?"
Người đàn ông đầu húi cua kia hỏi.
"Lục Nhĩ Mỹ Hầu!"
Khóe miệng Diệp Thu cong lên một nụ cười tinh nghịch.
"Hả? Đó không phải là tên giả mạo Tôn Ngộ Không sao?"
Người đàn ông đầu húi cua sững sờ một lúc, mặt đầy mờ mịt hỏi.
"Đúng vậy, nhưng mà Lục Nhĩ Mỹ Hầu này không phải giả mạo Tôn Ngộ Không, mà là ông ta giả mạo hung thủ giết người."
Diệp Thu gật đầu cười khẩy, sau đó trực tiếp nói với Chu Thái ở đầu dây bên kia: "Tôi đang đứng ở gian hàng số 121, các ông mang theo tay hung thủ đó đến đây một chuyến nào!"
Lời này vừa nói ra.
Khóe mắt bên phải của người đàn ông đầu húi cua kia hơi co giật.
Nhưng mà rất nhanh ông ta đã khôi phục lại bình tĩnh.
Mà một màn này đã bị Diệp Thu nhìn thấy.
Bây giờ anh cần xác định một chuyện.
Chờ người gọi là "hung thủ" kia đến! Đến lúc đó, tất cả sự thật sẽ được phơi bày!
Khoảng mười phút trôi qua.
Chu Thái áp giải một người đàn ông vạm vỡ mặc áo không tay, trên người chỉ có một chiếc tạp dề đi về phía bên này.
Sau khi quan sát có thể thấy người đàn ông thô kệch kia tinh thần đúng là có chút không bình thường.
Cho dù bị Chu Thái cùng thủ hạ áp giải tới, ông ta vẫn điên cuồng gào thét, tuyên bố muốn giết cả gia đình Chu Thái các loại.
Cả người gần như rơi vào trạng thái điên loạn.
Thấy vậy.
Diệp Thu híp mắt lại.
"Anh Diệp!"
Sau khi Chu Thái nhìn thấy Diệp Thu từ xa, liền vội vàng bước nhanh tới gần Diệp Thu.
"Người anh em bị thương kia thế nào rồi, có nghiêm trọng không?"
Diệp Thu nhìn Chu Thái hỏi.
Nghe vậy.
Đầu tiên Chu Thái sửng sốt một thoáng, sau đó vội vàng lắc đầu, mặt đầy cảm kích nói: "Cảm ơn Diệp tiên sinh đã quan tâm. Không có chuyện gì to tát cả. Chỉ tổn thương bả vai nên chảy máu hơi nhiều thôi. Nhưng mà tôi đã cử người đưa tới bệnh viện rồi, nghỉ ngơi mấy tháng sẽ ổn thôi!"
"Vậy thì tốt rồi, sau chuyện này đừng đối xử tệ với anh ta, nên thưởng liền thưởng, dù sao anh ta cũng vì việc của tôi nên mới bị thương!"
Diệp Thu nhẹ giọng nói.
"Diệp tiên sinh, cậu yên tâm, có những lời này của cậu, quay về tôi nhất định sẽ trọng thưởng cho anh ta!"
Chu Thái nhanh chóng đảm bảo.
"Ừ!"
Diệp Thu gật đầu, khóe miệng cong lên một nụ cười bông đùa, nói: "Tiếp theo, để cho tôi xem thử người được gọi là hung thủ nào!"