Chỉ trong nháy mắt, Gấu Đen đã lao đến trước mặt của Diệp Thu, rồi sau đó không nói hai lời, ông ta giơ nắm đấm như búa, đấm vào đầu của Diệp Thu. Đó là một cú đấm thẳng đầy sức mạnh.
Phải biết rằng đây là một cú đấm thẳng của một võ sĩ chuyên nghiệp! Có lẽ lực sát thương ẩn chứa trong đó cũng không thua kém gì một chiếc xe mô tô đang lao vùn vụt tới.
Nếu mà bị trúng cú đấm này thì cho dù đầu của Diệp Thu không bị vỡ ra ngay tại chỗ, chí ít nó cũng sẽ bị chấn động nghiêm trọng!
Gấu Đen vừa mới ra tay là đã chẳng có tí ti nể nang mặt mũi nào rồi.
Anh Hoàng và Cường Tử nhìn thấy cảnh này thì kích động không thôi.
Dẫu sao thì cả hai đều bị Diệp Thu đánh không ít mà.
Cho nên vào lúc này, hai người họ đều chỉ mong sao Diệp Thu chết ngay tại chỗ, chết ngay lập tức! Mắt nhìn thấy quả đấm chí mạng của Gấu Đen chuẩn bị đánh đến đầu của Diệp Thu rồi, nhưng mà đúng vào thời điểm này, họ lại trông thấy sắc mặt bình thản của Diệp Thu, anh không chút hoang mang mà vươn lòng bàn tay phải ra, trong tích tắc đã dễ dàng nắm lấy quả đấm to lớn ấy của Gấu Đen!
Vốn dĩ là thế mạnh áp đảo, giống như có người có đủ khả năng để dùng một quyền đục một lỗ trên bầu trời, nhưng cứ như vậy, đột nhiên ông ta dừng lại.
Bỗng nhiên cả người Gấu Đen run lên.
Ông ta lại cố gắng phát huy sức lực của mình.
Nhưng dù ông ta cố gắng thế nào đi chăng nữa.
Kể cả khi ông ta dùng hết sức bình sinh thì nắm đấm của ông ta vẫn bị Diệp Thu nắm chắc, không nhúc nhích được chút nào, cứ như bị một cái kìm sắt lớn kẹp chặt vậy.
Chuyện này làm cho sắc mặt Gấu Đen biến hóa mạnh mẽ, ông ta nghiến răng nghiến lợi, trán nổi gân xanh, cố hết sức mình để rút nắm đấm lại.
Tuy nhiên, nắm đấm của ông ta vẫn ở trong tay của Diệp Thu, không hề lay chuyển tí nào.
Ông ta lại nhìn đến Diệp Thu.
Vẻ mặt của Diệp Thu vẫn bình thản như cũ, như thể anh không hề dùng chút sức nào vậy.
Gấu Đen không thể bình tĩnh được nữa.
Xảy ra chuyện như thế này chỉ có thể chứng minh được là chắc chắn thực lực của Diệp Thu còn cao hơn ông ta.
Chỉ tính riêng sức lực thôi thì cũng đã tồn tại một khoảng cách rất lớn giữa ông ta và Diệp Thu rồi.
Điều này làm cho nội tâm của Gấu Đen không khỏi khiếp sợ.
Phải biết rằng sức mạnh vẫn luôn là niềm tự hào của ông ta! Nhưng mà bây giờ thì sao?
Sức mạnh của Diệp Thu không những vượt qua sức mạnh của ông ta, mà còn hoàn toàn áp đảo nữa! Gấu Đen không tự chủ được mà hít vào một hơi lạnh.
Sao lại có sự tồn tại kinh khủng tới như vậy ở Giang Châu chứ?
"Rốt cuộc thì cậu là ai?"
Gấu Đen mở to hai mắt nhìn Diệp Thu, sắc mặt ông ta khó coi hỏi tới.
"Tôi là ai không quan trọng, ông chỉ cần biết rằng sau hôm nay, Hội Tân Nguyệt sẽ không còn tồn tại nữa!"
Diệp Thu lạnh lùng nói.
Dứt lời, Diệp Thu đã nắm lấy cổ tay của Gấu Đen, cánh tay anh đột nhiên phát lực.
Trong tích tắc, thân hình to lớn của Gấu Đen ấy vậy mà lại bị anh xách lên ngay tại chỗ, sau đó anh thẳng tay quăng ra ngoài.
"Vèo!"
Gấu Đen bay thẳng đến bức tường phía tây của quán bar giống như một viên đạn.
"Răng rắc!"
"Tôi là ai không quan trọng, ông chỉ cần biết rằng sau hôm nay, Hội Tân Nguyệt sẽ không còn tồn tại nữa!"
Ngay sau đó, có một tiếng động lớn phát ra. . Truyện Hài Hước
Dưới tác động của cú va chạm mạnh giữa cơ thể Gấu Đen và bức tường, bức tường bị rạn ngay lập tức, lộ ra rất nhiều vết nứt.
Mà bản thân Gấu Đen thì bị khảm vào trong bức tường đó, thân thể ông ta cũng chẳng hề được rơi xuống.
Nhưng mà bây giờ, cuối cùng, họ cũng đã tận mắt nhìn thấy, cái gì gọi là bị dính lên trên tường, có móc cũng không ra! Điều quan trọng nhất là, người được khảm trong bức tường lại là Gấu Đen - Cái người được mệnh danh là một trong bốn cao thủ mạnh nhất của Hội Tân Nguyệt!
Bởi vậy mới thấy cú ném của Diệp Thu có sức mạnh lớn đến thế nào.
Trong khoảnh khắc ấy, anh Hoàng và Cường Tử nhìn vào trong mắt của Diệp Thu, cả hai người họ đều tràn ngập sự hoảng sợ.
Anh Hoàng và Cường Tử nhìn thấy cảnh tượng trước mắt này, họ sợ đến mức mắt không rời khỏi được hiện trường.
"Nói đi, hội trưởng Hội Tân Nguyệt của các ông ở chỗ nào?"
Trước đây họ đã từng nghe người ta nói: Tao tát mày một cái dính chặt vào tường, có muốn móc cũng không móc ra được.
Diệp Thu đi thẳng tới trước mặt anh Hoàng, anh cúi đầu nhìn anh Hoàng, rồi nhàn nhạt hỏi.
Vốn dĩ họ nghĩ đó câu nói này quá mức là phòng đại.
"Tôi... Tôi không biết!"
Mà bản thân Gấu Đen thì bị khảm vào trong bức tường đó, thân thể ông ta cũng chẳng hề được rơi xuống.
Bởi vậy mới thấy cú ném của Diệp Thu có sức mạnh lớn đến thế nào.
Anh Hoàng và Cường Tử nhìn thấy cảnh tượng trước mắt này, họ sợ đến mức mắt không rời khỏi được hiện trường.
Trước đây họ đã từng nghe người ta nói: Tao tát mày một cái dính chặt vào tường, có muốn móc cũng không móc ra được.
Vốn dĩ họ nghĩ đó câu nói này quá mức là phòng đại.
Nhưng mà bây giờ, cuối cùng, họ cũng đã tận mắt nhìn thấy, cái gì gọi là bị dính lên trên tường, có móc cũng không ra! Điều quan trọng nhất là, người được khảm trong bức tường lại là Gấu Đen - Cái người được mệnh danh là một trong bốn cao thủ mạnh nhất của Hội Tân Nguyệt!
Trong khoảnh khắc ấy, anh Hoàng và Cường Tử nhìn vào trong mắt của Diệp Thu, cả hai người họ đều tràn ngập sự hoảng sợ.
"Nói đi, hội trưởng Hội Tân Nguyệt của các ông ở chỗ nào?"
Diệp Thu đi thẳng tới trước mặt anh Hoàng, anh cúi đầu nhìn anh Hoàng, rồi nhàn nhạt hỏi.
"Tôi... Tôi không biết!"
Vẻ mặt của anh Hoàng thay đổi, ông ta vội vàng lắc đầu.
"Ồ! Vậy sao?"
Diệp Thu híp hai mắt, anh trực tiếp nâng chân của mình lên, giẫm lên đùi phải của anh Hoàng.
"Răng rắc!"
Họ chỉ nghe thấy âm thanh gãy xương giòn tan.
Xương đùi của anh Hoàng bị Diệp Thu giẫm gãy ngay tại chỗ.
"Á..."
Tiếng kêu thảm thiết đau đến xé lòng lại vang lên khắp quán bar.
"Tôi... Tôi thật sự không biết, cầu xin cậu buông tha tôi!"
Chịu đựng sự tra tấn, đau đớn kịch liệt như vậy.
Anh Hoàng đã từ bỏ tất cả tôn nghiêm và kháng cự của mình, ông ta van xin trong đau đớn.
"Được thôi, đợi đến khi ông chết, tôi sẽ thả ông đi!"
Diệp Thu nheo hai mắt rồi lại giơ chân lên.
Mà lần này, anh nhắm tới cái đầu của anh Hoàng.
Nhìn thấy vậy, anh Hoàng sợ đến mức đái ra quần, nhưng ông ta vẫn cắn răng như vậy, không dám hé răng nói nửa lời.
Bởi vì nếu bây giờ ông ta nói ra vị trí của hội trưởng.
Vậy thì, ông ta sẽ không phải là người chết duy nhất, mà là tất cả mọi người trong gia đình ông ta! Nhìn thấy đế giày của Diệp Thu nhanh chóng phóng to ra trong mắt mình.
Anh Hoàng nhắm mắt tuyệt vọng.
Ông ta biết lần này ông ta chết chắc rồi!
"Tôi nghe nói, có người đang tìm tôi sao?" Tuy nhiên, tại thời điểm này, đột nhiên trong quán bar lại vang lên một giọng nói âm trầm.
Nghe thấy vậy, thân thể Diệp Thu ngừng lại, anh thu chân phải về, quay đầu nhìn về hướng phát ra âm thanh.
Anh nhìn thấy một người đàn ông lịch sự nho nhã, ông ta mặc một bộ vest trắng, kính vàng đeo trên mặt, đang đi xuống cầu thang về phía tầng một.
Khi anh Hoàng nghe thấy câu nói này, ông ta nhanh chóng mở mắt ra và nhìn qua đó.
Ngay khi vừa nhìn thấy người này, trên mặt ông ta lập tức lộ ra vẻ kinh ngạc, sau đó ông ta nhanh chóng kêu cứu: "Hội trưởng, mau cứu tôi!"
Rõ ràng người đàn ông lịch sự nho nhã, khí chất con nhà dòng dõi có học này rất là hội trưởng của Hội Tân Nguyệt - Từ Vân Long! Nếu như anh ta đang đi dạo trên phố mà nói, thì những người khác sẽ chỉ nghĩ anh ta là một giáo viên đại học thôi.
Không ai có thể ngờ rằng anh ta lại là một tên ác quỷ cầm đầu một băng nhóm buôn người! Sau khi Từ Vân Long bước đến lầu một, anh ta liếc mắt nhìn anh Hoàng trước, trong mắt anh ta lóe lên một tia chán ghét rồi lạnh lùng nói: "Thật vô dụng!"
Vẻ mặt của anh Hoàng lại thay đổi, ngay lập tức cảm thấy ấm ức đến cực điểm: "Hội trưởng, không phải em kém cỏi mà là cái tên này quá mạnh mẽ, ngay cả anh Gấu cũng bại trong tay cậu ta!"
Nói xong, anh Hoàng nhanh chóng dùng ngón tay của mình chỉ tới Gấu Đen đang được khảm trên tường.
Từ Vân Long nheo mắt nhìn theo hướng ngón tay của anh Hoàng.
Vừa nhìn thấy cảnh trước mặt, cả người Từ Vân Long lập tức sững sờ, khuôn mặt đang bình thản của anh ta cũng lóe qua một tia ngạc nhiên và hoảng sợ.
Dễ dàng nhận thấy, anh ta cũng không có nghĩ đến cảnh tượng đó.
Ngay đến cả Gấu Đen - Một trong bốn cao thủ mạnh mẽ nhất dưới tay anh ta, cũng bị đánh bại, mà còn thất bại thảm hại như vậy.
Điều này làm cho sắc mặt Từ Vân Long lập tức trở nên tối tăm hơn, anh ta lạnh giọng hỏi: "Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?"
Anh Hoàng vội vàng kể cho Từ Vân Long biết mục đích chuyến đi tới đây của Diệp Thu, và còn chuyện Diệp Thu đe dọa sẽ phá hủy Hội Tân Nguyệt, ông ta cũng nhanh chóng nói qua một lượt.
Sau khi nghe xong, trong mắt Từ Vân Long lóe lên một tia sáng lạnh.
Anh ta quay đầu nhìn Diệp Thu, lạnh lùng hỏi: "Cậu định lo chuyện bao đồng, quản việc của Hội Tân Nguyệt chúng tôi sao?"
"Đúng vậy!"
Diệp Thu gật đầu, anh thản nhiên trả lời.
"Cậu có biết làm như vậy thì sẽ có hậu quả gì không?"
Từ Vân Long híp hai mắt hỏi.
"Không biết!"
Diệp Thu lắc đầu.
"Vậy thì để tôi nói cho cậu biết!"
Trong mắt Từ Vân Long lóe lên tia lạnh, giọng điệu anh ta lạnh như băng: "Chết!"
Một từ "chết" giản đơn thôi mà đột nhiên lại làm cho nhiệt độ quán bar giảm hơn mười độ! Ngay cả anh Hoàng và Cường Tử cũng lập tức run lên.
Bởi vì họ biết.
Giờ khắc này, hội trưởng Từ Vân Long thực sự là nổi giận rồi!