Lý Thắng Lợi báo cáo lại toàn bộ tình hình xảy ra ở đây cho doanh trưởng ở bên kia điện thoại.
Nghe xong báo cáo của Lý Thắng Lợi.
Doanh trưởng bên kia điện thoại cũng sững sờ, vội vàng nói: “Cậu đưa điện thoại cho anh ta, tôi nói chuyện với anh ta một lát!”
Nghe vậy.
Lý Thắng Lợi đưa điện thoại đến trước mặt Đỗ Nguyên Lương, nói: “Doanh trưởng của bọn tôi muốn nói chuyện với anh!”
Đỗ Nguyên Lương nhận điện thoại, cũng không phí lời, nói thẳng luôn: “Tôi là Đỗ Nguyên Lương, nhiệm vụ số 0021, vừa chuyển vị trí công tác đến quân khu Giang Châu, anh có thể đi kiểm tra!”
Cứ thế.
Đại khái qua tầm nửa phút.
Bên kia điện thoại truyền đến giọng nói kính trọng của doanh trưởng: “Thì ra là trưởng quan Đỗ thật, thất kính thất kính, ngài có gì muốn dặn dò không ạ?”
“Chuyện như thế nào thì vừa rồi cấp dưới của anh đã nói rất rõ với anh rồi, nên làm thế nào, không cần tôi nhắc lại nữa đúng chứ?”
Đỗ Nguyên Lương hờ hững nói.
“Rõ rồi, rõ rồi, phiền ngài đưa lại máy cho Lý Thắng Lợi, tôi tự nói với cậu ta!”
Doanh trưởng cung kính nói.
Đỗ Nguyên Lương không nói gì, đưa máy trả lại cho Lý Thắng Lợi.
Nhận lấy điện thoại.
Anh ta vừa đặt điện thoại sát vào tai.
Ngay sau đó, trong điện thoại vang lên tiếng gào giận dữ của doanh trưởng: “Lý Thắng Lợi ơi là Lý Thắng Lợi, cậu điên rồi hả?”
“Tôi đã xác nhận rồi, là trưởng quan Đỗ thật, tốt nhất là cậu nên mau chóng xin lỗi trưởng quan Đỗ, khiến trưởng quan Đỗ hài lòng, nếu không, tôi sẽ lấy ra cậu gánh trách nhiệm!”
Nói xong, điện thoại cũng bị cúp luôn.
Trong thoáng chốc, Lý Thắng Lợi ngây ngẩn cả người, trong đầu trống rỗng như bị sét đánh.
Anh ta có nằm mơ cũng không ngờ được rằng, mình lại gặp được nhân vật cấp bậc truyền thuyết trong giới quân đội Hoa Hạ này ở một quán ăn vỉa hè ven đường.
Khiến anh ta nhất thời không biết nên làm thế nào cho phải.
Mà đúng lúc này.
Lý Siêu bị Đỗ Nguyên Lương đá bay trước đó lại bò dậy, đi qua.
Gã căn bản không biết đã xảy ra chuyện gì.
Thấy anh mình vẫn chưa cho người bắt Diệp Thu với Đỗ Nguyên Lương lại.
Lý Siêu cũng hơi sốt ruột, nhìn Lý Thắng Lợi, nghiến răng nói: “Anh, sao anh vẫn chưa cho người của mình động thủ?”
“Em đã nói rồi mà, bọn nó chỉ là mấy thằng nghèo rớt mùng tơi thôi, chẳng có cái đếch bối cảnh gì đâu, anh cứ bắt lại rồi đánh gãy chân bọn nó, xem bọn nó còn dám ngang ngược nữa không!”
Lý Thắng Lợi vốn đang không biết nên giải quyết chuyện này thế nào, vừa nghe Lý Siêu nói xong, anh ta lập tức thấy da đầu tê dại.
Anh ta vội vàng trừng Lý Siêu, giọng điệu lạnh lùng quát mắng: “Cậu cmn câm mồm lại cho tôi!”
Lý Siêu sững sờ, không hiểu hỏi: “Tại sao lại bắt em câm miệng chứ?”
“Anh, đừng bảo là anh sợ đấy nhé?”
“Bọn nó chỉ là hai thằng ất ơ, hai đống cặn…”
Tuy nhiên.
Lý Siêu còn chưa nói xong.
Nét mặt Lý Thắng Lợi đã sa sầm, anh ta không nhiều lời, lập tức cho Lý Siêu một cái tát, tức giận gào lên: “Tôi bảo cậu câm miệng lại!”
Lần này.
Lý Siêu thật sự bị đánh đến ngu cả người, gã ôm má, vẻ mặt không dám tin nhìn Lý Thắng Lợi.
“Quỳ xuống!”
Lý Thắng Lợi trừng Lý Siêu, trầm giọng nói.
“Sao cơ?”
Lý Siêu ngớ người, trong đầu toàn là dấu hỏi chấm: “Anh, tại sao chứ?”
“Tôi bảo cậu quỳ xuống!”
Lý Thắng Lợi quát lên.
Lý Siêu cũng bị doạ sợ, vôi vàng quỳ xuống đất.
Thấy thế.
Lý Thắng Lợi mới dám nhìn Đỗ Nguyên Lương, hít sâu một hơi, gương mặt cố gắng nở nụ cười nhưng trông hơi cứng nhắc, run giọng nói: “Trưởng… Trưởng quan Đỗ, vừa rồi là tôi có mắt như mù, đã đắc tội ngài, mong ngài lượng thứ!”
Anh ta vừa nói xong.
Vẻ mặt của Lý Siêu đang quỳ dưới đất lập tức biến sắc.
Trưởng quan Đỗ?
Người này là cấp trên của anh trai sao! Vừa nghĩ đến đây, cả người Lý Siêu như quả bóng bay bị xì hơi, gã héo luôn.
Đỗ Nguyên Lương không đáp lời, anh ta quay lại ôm quyền với Diệp Thu, đoạn nói: “Sư phụ, tiếp theo do người xử lý!”
Thấy cảnh này.
Nụ cười trên mặt Lý Thắng Lợi lập tức cứng đờ.
Người này là sư phụ của Chiến thần Đỗ Nguyên Lương???
Vậy thì phải là nhân vật ở cấp bậc nào chứ?
Thế mà thằng em mình lại gây sự với một nhân vật như thế! Vừa nghĩ đến đây.
Lý Thắng Lợi thật sự rất muốn đập cho Lý Siêu một trận rồi trả nó về nơi sản xuất.
Diệp Thu liếc mắt nhìn Lý Siêu đang quỳ dưới đất, sau đó nhìn về phía Lý Thắng Lợi, ung dung nói: “Bây giờ anh đã đồng ý nghe tôi kể lại đầu đuôi của truyện này chưa?”
“Đồng… Đồng ý!”
Lý Thắng Lợi vội gật đầu, không dám do dự chút nào.
Đùa à.
Đây chính là sư phụ của Chiến thần Đỗ Nguyên Lương đấy.
Anh ta dám không nghe chắc?
“Cậu em trai của anh lái xe quân đội đâm vào một ông lão, đã vậy lại còn quay ngược lại vu tội cho người ta là chạy ra đầu xe của cậu ta ăn vạ, tôi thấy ông lão ấy di chuyển khó khăn, nên mới muốn giúp đỡ một chút, ai ngờ, em trai anh lại rất hống hách gọi người đến, còn định động tay động chân với tôi, mà lý do cậu ta không coi ai ra gì, vô pháp vô thiên như thế, là bởi ỷ vào anh và chiếc xe quân đội đó, vì thế, tôi đập nát cái xe đấy, dạy cho cậu ta một bài học, hiểu chưa?”
Diệp Thu thản nhiên nói.
Nghe xong lời Diệp Thu kể.
Lý Thắng Lợi sững sờ.
Vì những gì Diệp Thu kể và những gì Lý Siêu kể với anh ta lúc ở nhà là hai phiên bản hoàn toàn khác nhau.
Lý Siêu nói là vì cậu ta không cẩn thận chắn mất đường của Diệp Thu.
Diệp Thu bực mình nên ra tay đánh nó, còn đập cả xe.
Lúc đó, Lý Thắng Lợi nghe xong còn rất tức giận, anh ta cảm thấy Diệp Thu thật sự quá là coi thường luật pháp.
Nhưng bây giờ xem ra, người sai không phải là Diệp Thu.
Ngược lại, thằng em trai Lý Siêu ngông nghênh hống hách của anh ta suýt gây ra hoạ lớn rồi!!
Trong phút chốc.
Sắc mặt Lý Thắng Lợi lập tức đen như đít nồi, anh ta cúi xuống trừng Lý Siêu.
Ánh mắt đó lạnh lẽo cực độ, cứ như chuẩn bị giết người đến nơi rồi ấy.
Ánh mắt này khiến cả người Lý Siêu không khỏi run rẩy, trong lòng chột dạ vô cùng.
“Lời cậu ta nói đều là thật sao?”
“Tôi muốn nghe sự thật!”
Lý Thắng Lợi lạnh lùng hỏi.
Thấy dáng vẻ giận dữ của Lý Thắng Lợi.
Lý Siêu biết, lúc này nếu gã còn tiếp tục nói dối, chắc chắn sẽ thật sự chỉ còn đường chết.
Nghĩ đến đây.
Lý Siêu nuốt một ngụm nước bọt, vẻ mặt cứng nhắc, run rẩy nói: “Là… Là thật ạ!”
“Giỏi lắm, cái thằng mất nết này, mày dám lừa cả anh mày đúng không?”
“Để xem tao có đánh chết mày không!”
Lý Thắng Lợi lập tức nổi bão, đánh cho Lý Siêu một trận nhừ tử.
Thậm chí còn dùng cả bài võ của quân đội lên người Lý Siêu.
Lý Siêu bị đánh đến kêu cha gọi mẹ, mặt mũi bầm dập đến cả mẹ ruột cũng suýt không nhận ra.
Tuy nhiên.
Từ đầu đến cuối không ai dám đi lên cứu gã.
Về phần đám trùm tóc đỏ.
Bọn họ trông thấy tình hình không đúng, sợ đến mức trốn vào trong góc từ lâu rồi, đến rắm cũng không dám đánh.
Chứ đừng nói là chạy ra cứu Lý Siêu.
Không lâu sau.
Lý Siêu bị Lý Thắng Lợi đánh cho hít vào thì ít mà thở ra thì nhiều, nằm bò trên đất không động đậy như một con chó chết.
Không thể không nói.
Lý Thắng Lợi này đúng là rất tàn nhẫn.
Dù sao từ trong xương cốt, anh ta cũng là một người khá chính trực.
Một là một, hai là hai.
Rất hiểu lý lẽ.
Cũng vì anh ta nghe nói là em trai mình bị người khác bắt nạt nên mới dẫn người tới trả thù giúp.
Nhưng bây giờ anh ta đã biết, người sai là Lý Siêu, tất cả đều là lời nói dối Lý Siêu tự bịa ra.
Đây cũng là lý do khiến anh ta tức phát điên, ra tay rất nặng, không hề lưu tình như thế.
Dù đây có là em trai ruột của anh ta nhưng một khi phạm sai lầm, anh ta cũng tuyệt đối không bao che!
Sau khi đánh cho Lý Siêu một trận no đòn.
Lý Thắng Lợi mới dừng lại, nhìn Diệp Thu, cúi gập người 90 độ, trên mặt đầy áy náy nói: “Thật sự rất xin lỗi anh, là do tôi đã tin lời gièm pha của thằng em mình, hiểu lầm anh, mong anh lượng thứ!”