Mục lục
Long Thần Ở Rể - Diệp Thu (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nghe lời ấy của Vương Hàng, Diệp Thu chỉ nhìn lướt qua Vương Lực và mấy tên đàn ông lực lưỡng một cái, như có điều suy nghĩ mà gật đầu. Chẳng trách mấy người này nhìn không đơn giản, thì ra đều là cảnh sát đặc nhiệm à. Xem ra lần này vì trả thù mình, Vương Hàng đã phí không ít tâm tư nhỉ!

Đầu tiên là đưa mình tới đồn cảnh sát của ba anh ta, giờ lại mời cả anh trai anh ta tới. Đây đúng là một trận chiến lớn.

Nhưng mà Diệp Thu cũng chẳng để những chuyện này trong lòng. Chỉ là mấy cảnh sát đặc nhiệm mà muốn động vào anh sao? Chắc chắn chính là trò hề.

Nhớ năm ấy, bên châu Âu có mấy quốc gia rất không vừa lòng với việc Diệp Thu có thể ngồi lên ngai vàng ông vua của thế giới ngầm, trực tiếp liên kết với binh vương đặc chủng của mấy quốc gia, định ám sát Diệp Thu.

Đó đều là lính đặc chủng của các nước đấy! Sức chiến đấu của đội xung kích do những người đó hợp lại không thể tưởng tượng được.

Kết quả của trận chiến ấy là đội xung kích không có một ai sống sót, chết sạch toàn quân, đều bị một mình Diệp Thu tiêu diệt!

Cũng chính từ giây phút đó trở đi, nền móng vương vị của Diệp Thu ở thế giới ngầm đã không thể lung lay, mấy quốc gia đó cũng không dám có suy nghĩ lệch lạc với Diệp Thu nữa.


Mà bây giờ, mấy tên đàn ông này đứng trước mặt người bình thường còn có thể coi là cao thủ, nhưng so với những binh vương đặc chủng kia thì chắc chắn là một người ở trên trời, một người ở dưới đất. Còn so với Diệp Thu thì tất nhiên không tài nào sánh nổi rồi.

Thế nên Diệp Thu sẽ hoàn toàn không để bọn họ vào mắt, thậm chí cũng lười liếc đến lần thứ hai.

Thấy Diệp Thu không lên tiếng, Vương Hàng nghiến răng, trong lòng khinh bỉ và cười lạnh nói: Nhóc con, đây chính là mày tự tìm chết đấy, vậy thì đừng có trách tao!

Nghĩ tới đây, Vương Hàng trực tiếp nhìn anh trai Vương Lực của mình và nói: “Anh, xương cốt thằng nhãi này có hơi cứng, phiền anh với mấy vị đồng đội này của anh nới lỏng xương cốt thằng này ra một chút!”

“Không thành vấn đề, loại chuyện này là chuyện bọn anh am hiểu nhất mà!” Vương Lực cười lạnh một tiếng, sau đó nghiêng đầu nhìn về phía Diệp Thu, vẻ mặt khinh bỉ nói: “Nhóc con, lát nữa tốt nhất đừng có chống cự, nếu không bọn tao sẽ càng ra tay nặng hơn, lỡ chặt gãy xương mày thì bọn tao cũng không bồi thường tiền thuốc thang đâu đó!”

Dứt lời, anh ta không nói nhảm với Diệp Thu nữa, trực tiếp ngoắc tay với mấy tên đàn ông kia, cười lạnh nói: “Các anh em, ra tay đi, dù thế nào cũng không được khách khí!”

“Yên tâm, chắc chắn bọn tôi sẽ khiến cậu ta sướng đến tận trời!”

“Ha ha ha, thân hình bé nhỏ này của cậu ta còn chẳng đủ để bọn tôi ra tay nữa là!”

“Cứ chờ xem đi. Chỉ cần một quyền của tôi đã có thể đánh cho cậu ta vãi cả c*t ra!”

Mấy tên đàn ông kia há mồm cười, không nói hai lời mà siết chặt nắm đấm, trực tiếp vung mạnh về phía Diệp Thu.

Mắt thấy quả đấm của mấy người kia sắp rơi lên người Diệp Thu, nụ cười trên mặt Vương Hàng và Trương Giai Kỳ đứng bên cạnh càng sâu thêm. Thậm chí trong đầu hai người đã tự tưởng tượng ra hình ảnh Diệp Thu bị mấy người Vương Lực đánh cho lăn lộn trên đất cầu xin tha thứ. Chắc chắn như vậy rất thú vị!

Nhưng mà đúng lúc này chỉ nghe “Vù” một tiếng, thân hình Diệp Thu cứ như ma quỷ mà hóa thành tàn ảnh trước mắt mọi người, bỗng nhiên biến mất không thấy.

Điều này khiến mấy tên đàn ông lực lưỡng kia nhất thời nhào hụt một cái! Quả đấm cũng đánh vào không khí.

Trong giây phút này, tất cả mọi người đều ngây ngẩn tại chỗ.

Tình huống gì thế này? Người đi đâu rồi?

Đây đều là suy nghĩ chung của tất cả những người đang có mặt ở đây vào giờ phút này. Nếu không phải vừa rồi bọn họ mở mắt trừng trừng nhìn thấy Diệp Thu ở đó thì có lẽ tất cả bọn họ đều cho là mình đã gặp ảo giác.

“Con mẹ nó! Người đâu rồi? Gặp quỷ ư?” Vương Lực nhíu mày một cái, vội nhìn quanh bốn phía nhưng vẫn không thấy bóng dáng Diệp Thu.

Mà mấy tên đàn ông kia cũng đang tìm kiếm như thế. Cơ mà ánh sáng bên trong phòng thẩm vấn hơi yếu, tầm nhìn có hạn, thật sự là không dễ tìm.

Vương Lực không thể làm gì khác hơn là nhìn về phía Vương Hàng, nói: “Tiểu Hàng, em đi mở tất cả đèn của phòng thẩm vấn lên cho anh!”

“Vâng!” Vương Hàng vội gật đầu, chuẩn bị rời đi.

“Mấy người tìm tôi đó à?”

Nhưng mà đúng lúc này, bất thình lình một giọng nói nhàn nhạt vang lên bên tai Vương Lực và mấy tên đàn ông kia một cách đột ngột. Điều này khiến sắc mặt Vương Lực và mấy tên đàn ông kia lập tức biến đổi.

Bản thân bọn họ là cảnh sát đặc nhiệm, tốc độ phản ứng vẫn nhanh hơn rất nhiều so với người bình thường, bắt đầu phòng thủ theo bản năng.

Nhưng mà tất cả đều đã muộn, chỉ thấy một bóng đen chợt lóe lên bên cạnh mấy tên đàn ông. Ngay sau đó, mấy tên đàn ông kia đều che bụng kêu thảm tại chỗ rồi ngã ra đất, nửa ngày cũng không bò dậy nổi. Tức thì tiếng kêu rên vang đội cả căn phòng thẩm vấn.

Mà một màn này khiến Vương Lực và bao gồm cả Vương Hàng cùng Trương Giai Kỳ đứng cách đó không xa đều nhìn đến ngơ ngẩn.

Tình huống gì đây? Như thế này là gặp quỷ sao? Rốt cuộc mới vừa nãy đã xảy ra chuyện gì vậy?

Vào giờ phút này, đừng nói là Vương Hàng và Trương Giai Kỳ, ngay cả cảnh sát đặc nhiệm như Vương Lực cũng bắt đầu hoảng sợ.

Bởi vì một màn vừa rồi thật sự quá nhanh, quá quỷ dị. Thậm chí bọn họ còn chưa kịp phản ứng lại rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, mấy tên đàn ông kia đã ngã ra đất.

Điều này thực sự nằm ngoài sức tưởng tượng!

Mà ngay lúc này, một bóng người xuất hiện trong tầm mắt ba người, chính là Diệp Thu vừa mới biến mất. Khóe miệng Diệp Thu nhếch lên một nụ cười nhàn nhạt.

Nếu là bình thường thì chẳng có gì cả, nhưng ba người vừa mới trải qua một màn quỷ dị như vừa rồi, nên giờ phút này ba người nhìn thấy khóe miệng của Diệp Thu Diệp Thu nhếch lên thành một nụ cười như thế thì cả người đều không tự chủ được mà run bần bật, cứ như nhìn thấy ác ma đang mỉm cười vậy.

“Mày... Tóm lại mày… Mày là... Là người hay quỷ?” Vương Lực nhìn Diệp Thu, thân thể run rẩy, có chút hoảng sợ hỏi.

“Anh nói xem?” Khóe miệng Diệp Thu cong lên một nụ cười đầy ẩn ý.

“Hừ, tao thấy thằng nhãi ranh mày đang giả thần giả quỷ ở đây thì có!” Vương Lực híp mắt, nghiến răng, lạnh giọng nói.

Dứt lời, anh ta trực tiếp siết chặt quả đấm, vọt về phía Diệp Thu. Bản thân anh ta là cảnh sát đặc nhiệm, tất nhiên sẽ không bị cảnh tượng vừa nãy dọa sợ không còn biết gì!

Không thể không nói, cho dù là tốc độ hay sức mạnh của Vương Lực đều nhỉnh hơn một chút so với mấy tên đàn ông kia. Chỉ trong chớp mắt mà anh ta đã vọt tới trước mặt Diệp Thu, vung quả đấm lên và và nện mạnh về phía đầu Diệp Thu.

Ngược lại lần này Diệp Thu không tránh mà đứng im tại chỗ không nhúc nhích. Điều này khiến Vương Lực tràn đầy khinh bỉ.

Trong mắt của anh ta, Diệp Thu thật sự là quá giả trân, quá sơ suất, đối mặt với một quyền này của mình mà không né tránh ngay. Vậy thì chờ bị đấm một phát đến chấn động não luôn đi!


Nhưng mà ngay khi một quyền này sắp nện lên đầu Diệp Thu, khóe miệng Diệp Thu hơi nhếch một chút, đầu của Diệp Thu hơi né sang bên cạnh.


Một quyền này của Vương Lực cứ thế sượt qua mang tai Diệp Thu, đánh một quyền vô ích!


Một màn này khiến cả người Vương Lực đều sững sờ vì kinh ngạc. Anh ta nằm mơ cũng không ngờ tới ở khoảng cách cực gần như thế mà Diệp Thu vẫn có thể tránh thoát một quyền này của mình. Điều này thật sự là rất khó tin!


“Anh ra chiêu xong rồi thì tiếp theo tới lượt của tôi!” Khóe miệng Diệp Thu hơi nhếch lên, vẻ mặt hài hước nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK