Mục lục
Long Thần Ở Rể - Diệp Thu (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sắc mặt Lưu Nhất Long vào giờ phút này, có thể nói là vừa đen lại vừa xanh.

Anh ta cảm giác gương mặt này của mình sắp bị Vương Đặc Nam cùng Triệu Thiết làm cho mất hết thể diện rồi.

"Vả miệng cho tôi!"

Trong mắt Lưu Nhất Long lóe lên ánh sáng lạnh lẽo, nhìn những vệ sĩ đang đứng đó, ra lệnh.

Đám vệ sĩ nghe vậy, cũng không nhiều lời, lập tức nâng tay lên đánh mạnh vào mồm của hai người bọn họ.

"Bốp bốp bốp!"

Chỉ chốc lát sau.

Hai người lập tức đàng hoàng trở lại.

Giờ phút này đừng nói là khạc nhổ nước bọt, mà ngay cả nói chuyện bọn họ cũng không thể nói hoàn chỉnh nữa rồi.

Bởi vì miệng của bọn họ, đã hoàn toàn bị sưng phù lên, cử động thôi cũng đã tốn sức rồi.

Thấy vậy.

Lúc này Lưu Nhất Long mới nghiêng đầu nhìn về phía Diệp Thu, mặt đầy lúng túng nói: "Anh Diệp, thật là đã làm cho anh phải chê cười rồi!"

"Ha ha ha, không sao không sao, vừa rồi giống như nhìn xiếc khỉ ấy mà, đủ đặc sắc!"

Diệp Thu khoát tay, toét miệng cười nói.


Nghe vậy.

Lưu Nhất Long cũng ngượng ngùng cười một tiếng, sau đó vô cùng cung kính hỏi: "Anh Diệp, hai tên sâu bọ này anh định xử lý thế nào?"

"Tôi là người có bệnh sạch sẽ, loại ruồi muỗi thế này một khi đã phát hiện, thì phải bóp chết. Cho nên, ông hiểu ý tôi chứ?"

Khóe môi Diệp Thu hơi cong lên, mặt đầy vẻ bông đùa nói.

"Đã biết ạ!"

Lưu Nhất Long vội vàng gật đầu, sau đó vung tay lên với đám vệ sĩ kia, nói: "Đem hai người bọn họ ra ngoài đợi, tối nay ném xuống sông làm mồi cho cá cho tôi!"

"Vâng!"

Đám vệ sĩ gật đầu, sau đó kéo hai người bọn họ ra khỏi phòng làm việc.

"Đừng mà, anh Diệp, xin anh bỏ qua cho chúng tôi!"

Hai người bọn họ vội vàng kêu rên cầu xin tha thứ.

Chỉ là giờ phút này miệng của bọn họ đang sưng lên, nói chuyện ê ê a a, căn bản không nghe rõ hai người bọn họ nói cái gì nữa.

Cứ như vậy.

Rất nhanh hai người đã bị vệ sĩ cưỡng ép lôi ra khỏi phòng làm việc.

Đây cũng là do bọn họ tự làm tự chịu thôi, không trách được người khác.

Đợi hai người kia bị kéo ra xong.

Lưu Nhất Long lúc này mới nhìn Diệp Thu, vô cùng cung kính nói: "Anh Diệp, đã như vậy thì tôi xin phép đi trước. Vài ngày nữa tôi sẽ lấy danh nghĩa của mình để mở cuộc họp cổ đông, thông báo với tất cả mọi người trong công ty rằng anh chính là người vừa mới đảm nhiệm vị trí chủ tịch mới. Đến lúc đó, mong anh có thể bỏ thời gian tự mình đến dự một chút, tránh cho sau này còn có người khác làm việc xúc phạm đến anh ạ!"

"Được, khi nào xong ông cứ liên lạc với tôi là được!"

Diệp Thu gật đầu, nhàn nhạt nói.

"Vâng, vậy tôi xin phép đi trước, anh cứ từ từ tham quan ạ!"

Lưu Nhất Long nói xong thì xoay người đi ra khỏi phòng làm việc.

Lúc này.

Trong phòng làm việc chỉ còn lại Diệp Thu cùng Âu Dương Hạo.

"Chúng ta cũng đi thôi?"

Diệp Thu nhìn Âu Dương Hạo, toét miệng cười hỏi.

"Anh muốn đi đâu? Em đưa anh đi!"

Âu Dương Hạo gật đầu hỏi.

"Tập đoàn Lâm Thị, buổi chiều tôi còn phải trở về đi làm chứ!"

Diệp Thu cười nói.

Nghe vậy.

Âu Dương Hạo đầu đầy vạch đen, cạn lời nói: "Lão đại à, anh vì chị dâu hy sinh nhiều quá rồi đấy? Lấy tài sản của anh, mua một nghìn tập đoàn Lâm Thị cũng còn thừa sức, như chơi đồ hàng thôi mà. Bây giờ anh vẫn còn phải đi làm cho chị dâu, ở trong ty cô ấy làm một nhân viên quèn, chuyện này thật sự là... Em đoán rằng nếu để những người trong tổ chức kia biết, chắc chắn sẽ kinh hãi cho mà xem!"

"Cậu biết cái gì gọi là tình yêu không. Tôi chỉ muốn gần vợ tôi một chút thôi cũng không thể à?"

Diệp Thu liếc nhìn Âu Dương Hạo, sau đó lạnh giọng cảnh cáo nói: "Tôi nói trước cho cậu biết, lúc về tổ chức đừng có nói bậy đấy, nếu không tôi không tha cho cậu đâu!"

"Vâng vâng vâng, em nhất định không nói đâu, anh cứ yên tâm!"

Âu Dương Hạo bất đắc dĩ đảm bảo nói.

"Như vậy còn được, chúng ta đi thôi!"

Khóe môi Diệp Thu hơi cong lên, toét miệng cười nói.

Ngay sau đó, hai người bọn họ cùng ra khỏi phòng làm việc, đi tới hầm đậu xe, chuẩn bị lái xe rời đi.

Mà ngay lúc này.

Tiếng chuông điện thoại của Âu Dương Hạo đột ngột vang lên.

"Lão đại, em nghe điện thoại trước!"

Âu Dương Hạo áy náy cười một tiếng, sau đó lấy điện thoại di động ra, nghe máy nói: "Alo, sao vậy?"

Ước chừng qua hai giây.

Sắc mặt Âu Dương Hạo lập tức trở nên nghiêm túc, trầm giọng nói: "Được, tôi biết rồi, để tôi báo cáo lại với lão đại!"

Nói xong.

Âu Dương Hạo trực tiếp cúp điện thoại.

"Chuyện gì vậy?"

Diệp Thu híp mắt, nghi ngờ hỏi.

"Chuyện lúc trước anh nhờ em sắp xếp, toàn lực tìm kiếm tung tích của Huyết Bức ấy? Hiện bên kia đã tra ra được hành tung của anh ta!"

Âu Dương Hạo mặt đầy nghiêm túc nói.

"Hử?"

Diệp Thu hơi ngẩn ra, trong mắt lóe lên tia nghi ngờ, hỏi lại: "Nhanh thế sao?"

Theo đạo lý mà nói.

Huyết Bức vừa mới bị bắt, cũng vừa mới trốn thoát được.

Thời điểm này, nếu là người có chút đầu óc, chắc chắn sẽ tìm một chỗ trốn thật kỹ, để không ai tìm ra.

Chứ đừng nói là một cao thủ như Huyết Bức.

Hơn nữa, ở sau lưng anh ta còn có một tổ chức hùng hậu giúp đỡ, tuyệt đối có thể giúp anh ta bốc hơi khỏi thế giới này trong thời gian ngắn.

Dù là toàn lực tìm kiếm, cũng chưa chắc có thể tìm ra được.

Nhưng mà.

Lúc này vừa mới chỉ qua một ngày thôi.

Huyết Bức lại để bại lộ hành tung của mình.

"Đúng thế, thật ra em cũng cảm thấy kỳ lạ. Giang Châu lớn như vậy, nếu một người ra sức ẩn trốn, hơn nữa còn có người che chở giúp, thì cho dù là hệ thống tình báo của tổ chức chúng ta toàn lực lục soát đi nữa, cũng chưa chắc trong thời gian ngắn như vậy tìm được anh ta. Nhưng bây giờ hành tung của Huyết Bức lại có thể tìm thấy dễ dàng như vậy, thật sự có chút lạ lùng!"

Âu Dương Hạo gật đầu, cũng nghi ngờ nói.

Nghe vậy.

Diệp Thu híp mắt lại suy nghĩ một thoáng, sau đó sắc mặt bất chợt thay đổi, trầm giọng nói: "Hỏng bét rồi!"

"Hả? Sao vậy?"

Âu Dương Hạo hơi sửng sốt, đầy nghi vấn hỏi.

"Cậu nghĩ thử xem, cảnh sát đang cùng chúng ta toàn lực tìm kiếm tung tích của Huyết Bức. Mà tổ chức ở sau lưng Huyết Bức, cũng biết chúng ta đang cùng cảnh sát ra sức tìm anh ta. Nếu bọn họ muốn nhân cơ hội này phục kích tất cả chúng ta là hoàn toàn có thể!"

Diệp Thu cau mày, sắc mặt lạnh như băng nói.

Nghe vậy.

Cả người Âu Dương Hạo cũng sững sờ, sau đó rất nhanh đã phản ứng lại, bừng tỉnh hiểu ra, nói: "Ý của anh là, thật ra tổ chức ở sau lưng Huyết Bức cố ý làm lộ vị trí của anh ta. Muốn lấy Huyết Bức làm mồi nhử, dẫn dụ chúng ta cùng cảnh sát mắc câu. Mà thật ra thì bọn họ cũng đã sớm bày ra cạm bẫy cùng mai phục, chỉ chờ tới lúc chúng ta tìm đến cửa rồi tập kích gây tổn hại nghiêm trọng!

"Không sao, cơ bản chính là như vậy!"

Sắc mặt Diệp Thu âm trầm, gật đầu một cái.

"Quả nhiên lợi hại, xem ra tổ chức ở sau lưng Huyết Bức, không hề đơn giản mà!"

Âu Dương Hạo cắn răng nói.

"Tôi phải lập tức báo cho Hàn Tiêu Tiêu, để cô ấy cùng cảnh sát không bị mắc câu, hy vọng sẽ không quá muộn!"


Diệp Thu vừa nói, vừa vội vàng móc điện thoại di động ra, bấm số của Hàn Tiêu Tiêu.


Bởi vì anh có dự cảm.


Nếu như tổ chức sau lưng Huyết Bức muốn lấy anh ta làm mồi nhử.


Thế thì cảnh sát bên kia nhất định cũng sẽ nhận được thông tin về hành tung của Huyết Bức.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK