Từ xa đột nhiên truyền đến âm thanh của xe máy kéo.
Nghe tiếng động.
Mọi người quay đầu lại nhìn.
Chỉ thấy mười mấy chiếc xe máy kéo từ trong thôn Vương gia đi ra, đang theo con đường làng chạy ra ngoài ngã ba này.
Mà trong mỗi chiếc xe máy kéo, lại không phải hoa màu lương thực, mà là người, đầy rẫy người.
Trẻ có già có, nam có nữ có, trong tay đều cầm theo công cụ làm nông.
Nhìn dáng vẻ đó.
Rõ ràng trưởng thôn Vương Đồng Cương đã mang theo toàn bộ những người đang làm việc trong thôn ra đây rồi.
Thấy vậy.
Diệp Thu cũng lắc đầu cười, giễu cợt nói: "Không hổ là trưởng thôn, ra trận thế này, khí thế đúng là không nhỏ chút nào nhỉ!"
“Ha ha, biết sợ chưa? Nhiều người như vậy, mày chết chắc rồi!"
Vương Chí Vĩ cười lạnh, mặt đầy kích động nói.
Bởi vì lần này, ba của anh ta mang người tới, nếu so với số người vừa rồi Vương Bá đứa đến thì nhiều hơn hẳn.
Ít nhất cũng có hơn 200 dân làng! Mỗi người tùy tiện khạc một bãi nước bọt cũng có thể nhấn chìm Diệp Thu rồi! Điều này làm cho anh ta cảm thấy tự tin hơn hẳn! Thấy vậy, Vương Bá cũng thở phào nhẹ nhõm, trong lòng yên tâm.
Rất nhanh, đoàn máy kéo dừng lại.
Trên chiếc xe máy kéo trước mặt có một ông lão mặt bộ quân trang màu xanh lá cây kiểu xưa bước xuống, khoảng chừng trên 50 tuổi, tóc bạc phơ, tuy nhiên bước chân lại hoàn toàn khí thế.
Ông ta trực tiếp ngoắc tay với dân làng trên xe máy kéo, nói: "Xuống hết đây cho tôi, kẻ xấu ở phía trước, tất cả mọi người bao vây lại, đừng để bọn chúng chạy mất!"
Theo lệnh của ông lão.
Dân làng xôn xao nhảy khỏi máy kéo, xông về phía trước, bao vây Diệp Thu, Hàn Tiêu Tiêu cùng tiểu đội Thiên Võng lại.
Không gian tối om lại, trên một trăm người, trông vô cùng áp bức!
Thấy vậy.
Trên mặt hai anh em nhà họ Vương lập tức hiện lên vẻ đắc ý cùng phách lối.
Hai người bọn họ trực tiếp đứng lên khỏi mặt đất.
"Làm loạn đi, tiếp tục làm loạn xem nào, có bản lĩnh thì mày cứ ra tay để tao nhìn thử coi mày có bị đánh chết không!"
Vương Bá nhìn Diệp Thu, ngạo nghễ nói.
"Nhóc con, chắc không ngờ tới nhỉ, đây là kết cục của việc mày dám đắc tội với tao. Hôm nay bọn mày đừng hòng an ổn rời đi, tao đã nói rồi, ở địa bàn của thôn Vương gia, mày là ai tao không cần biết. Ở nơi này, do người nhà họ Vương chúng tao định đoạt!"
Vương Chí Vĩ cực kỳ ngông cuồng nói.
Mà ngay lúc này.
Đám người kia tách ra thành một con đường.
Ông lão dẫn đầu lúc nãy đi vào trong.
Thấy vậy.
Vương Bá cùng Vương Chí Vĩ vội vàng tiến lên nghênh đón, kêu lên: "Ba ơi, ba tới rồi!"
"Hai đứa không sao chứ?"
Vương Đồng Cương quan sát hai đứa con trai của mình, quan tâm hỏi.
"Con không sao, nhưng tay phải của Chí Vĩ đã bị người ta phế rồi!"
Vương Bá lắc đầu, nói.
"Hả?"
Vương Đồng Cương híp mắt lại, sau đó nhìn về bàn tay phải đầy máu của Vương Chí Vĩ, sắc mặt chợt trầm xuống, quay đầu trừng mắt nhìn đám người Diệp Thu, cực kỳ tức giận hét lên: “Ai làm? Ngay cả con trai của Vương Đồng Cương tao mà cũng dám đánh, thật sự không muốn sống nữa sao?"
"Thôn trưởng Vương, khẩu khí của cán bộ lớn quá nhỉ!"
Khóe miệng của Diệp Thu nhếch lên, mặt đầy đùa cợt nói.
"Mày là ai?"
Vương Đồng Cương cau mày lại, lạnh lùng hỏi.
"Cha, chính là anh ta đã phế tay con!"
Vương Chí Vĩ dùng tay chỉ vào Diệp Thu, tức giận nói.
"Ồ? Hóa ra là mày, tên nhóc con, gan lớn nhỉ!"
Trong mắt của Vương Đồng Cương lóe lên vẻ lạnh lẽo, lạnh lùng nói: "Nói đi, mày định giải quyết chuyện này thế nào?"
"Tôi định giải quyết thế nào sao?"
Diệp Thu nở nụ cười nghịch ngợm, liếc mắt nhìn Vương Chí Vĩ, cười lạnh nói: "Con trai của ông, không tuân thủ luật lệ giao thông, đụng vào xe của chúng tôi, không muốn xin lỗi mà còn muốn ra tay đánh người. Tôi mới muốn hỏi ông đấy, chuyện này, ông định giải quyết thế nào? Hay có thể nói, anh ta ỷ có ông bao che, cho nên trong mắt mới không hề biết pháp luật như vậy?"
"Hừ, ông đây không muốn nghe mày nói nhảm nhiều như vậy, cho dù con trai tao đụng xe của bọn mày trước thì thế nào. Đó là do chúng mày đáng đời thôi, nhưng bây giờ mày lại đánh con trai tao, chính là mày không đúng! Hơn nữa, để tao sửa lại lời của mày một chút, trong mắt con trai tao không phải không có pháp luật, mà là ở chỗ này, tao chính là pháp luật! Nó là con trai tao, cho nên tất cả những gì nó làm đều đúng cả, mày hiểu chưa?"
Vương Đồng Cương hừ lạnh một tiếng, vô cùng phách lối nói.
"Đã hiểu, bây giờ tôi hiểu rồi!"
Diệp Thu trầm ngâm gật đầu, mặt đầy giễu cợt nói: "Trẻ nhỏ vô lý, mà người già càng vô lý hơn. Người xưa nói đúng là không sai, thượng bất chính hạ tắc loạn. Dùng câu này ở trên nhà các ông, thật sự quá thích hợp, tôi không còn gì để nói cả!”
“Không có gì để nói đúng không? Vậy thì lập tức quỳ xuống nói xin lỗi, hơn nữa bồi thường tiền thuốc men cho con trai của tao, nếu không, hôm nay tao nhất định sẽ để cho chúng mày phải vào bệnh viện!"
Vương Đồng Cương cười lạnh, ngông cuồng nói.
Nghe vậy.
Diệp Thu lắc đầu cười nhạt, sau đó trực tiếp nhìn về phía Hàn Tiêu Tiêu, cười nói: "Tiêu Tiêu, lấy danh nghĩa của tôi, gọi điện cho ba của cô, nói cụ thể chuyện ở đây cho ông ấy nghe!"
"Hử?"
Hàn Tiêu Tiêu hơi sửng sốt, sau đó vội vàng gật đầu, lấy điện thoại di động trong túi ra, gọi điện thoại cho ba của mình, Hàn Vệ Quốc, nói cho ông biết tình hình ở đây.
Vốn dĩ Hàn Vệ Quốc không quá coi trọng.
Nhưng khi Hàn Tiêu Tiêu nói rằng cuộc điện thoại này là do Diệp Thu yêu cầu gọi tới.
Giọng điệu của Hàn Vệ Quốc lập tức trở nên khẩn trương nghiêm túc, vội vàng quan tâm hỏi: "Diệp tiên sinh không sao chứ? Có bị thương không? Tiêu Tiêu, con nhất định phải bảo vệ Diệp tiên sinh cho thật tốt, đừng để cậu ấy tổn thương dù chỉ là một sợi tóc đấy!"
Nghe xong lời của ba mình.
Hàn Tiêu Tiêu cứng họng.
Bây giờ cô bắt đầu cực kỳ hoài nghi rằng, rốt cuộc cô có phải là con ruột của ông hay không.
Cô nói mình bị bao vây.
Ba không hề quan tâm chút nào cả.
Mà lúc nói Diệp Thu cũng ở đây, cuộc gọi này là do Diệp Thu yêu cầu.
Ba cô lập tức trở nên lo lắng.
Cuối cùng ai mới là con ruột chứ?
Chuyện này làm cho Hàn Tiêu Tiêu thấy có hơi chua chua gì đó.
Đồng thời cô cũng vô cùng nghi ngờ.
Tại sao những nhân vật lớn mà cô biết, đều có thái độ cung kính với Diệp Thu như vậy chứ?
Cục trưởng Triệu cũng nằm trong số đó, vẫn luôn khách khí với Diệp Thu.
Mà bây giờ, tại sao ba cô khi nghe thấy tên của Diệp Thu, cũng kính cẩn thế nhỉ?
Dù gì ba cô cũng là người đứng đầu của thành phố! Rốt cuộc Diệp Thu này có thân phận gì vậy?
Hàn Tiêu Tiêu phát hiện ra cô càng lúc càng không đoán được Diệp Thu.
Lúc này, ở đầu dây bên kia, Hàn Vệ Quốc thấy Hàn Tiêu Tiêu nửa ngày không nói lời nào, trong lòng vô cùng lo lắng, vội vàng hỏi: “Tiêu Tiêu, sao con không nói chuyện? Có phải Diệp tiên sinh đã xảy ra chuyện gì rồi không? Con mau nói đi xem nào!"
Mặt của Hàn Tiêu Tiêu nhất thời đầy vạch đen, cạn lời nói: "Ba, ba yên tâm, Diệp Thu không sao cả, vẫn chạy nhảy bình thường vui vẻ!"
"Được, vậy tốt rồi, con nhất định phải bảo vệ tốt Diệp tiên sinh đấy!"
Hàn Vệ Quốc nghe vậy, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, dặn dò hết lần này tới lần khác.
"Được rồi, con biết rồi. Mà này, ba không quan tâm đến sự an nguy của con gái ruột sao?"
Hàn Tiêu Tiêu có chút bất đắc dĩ hỏi.
"Ha ha, ba tin tưởng con gái nhất định sẽ không có chuyện gì đâu. Được rồi, ba phải nhanh chóng gọi điện thoại để xử lý chuyện này đã!"
Hàn Vệ Quốc nói xong, trực tiếp cúp điện thoại.
Điều này làm cho Hàn Tiêu Tiêu cạn lời hết muốn nói...