Diệp Thu xua xua tay, nhìn Tôn Hoành nhàn nhạt hỏi: "Nghe nói, tiêu chuẩn thu nhận trẻ mồ côi của viện khác với những viện trẻ mồ côi khác!"
"Ơ? Anh Diệp, tôi chưa hiểu ý của anh lắm!"
Cả người Tôn Hoành sững sờ, vẻ mặt không hiểu nói.
"Không hiểu phải không?"
Diệp Thu hơi nhếch môi, liếc ba người Vương Long một cái, cười khẩy nói: "Tôi nghe nói, muốn gửi trẻ mồ côi vào viện, thủ tục do nhà nước chứng nhận không dùng được, phải có phó viện trưởng Vương bên các người đồng ý chứng nhận mới được. Mà muốn gặp phó viện trưởng Vương phải đưa cho bảo vệ gác cổng của các người tiền lót đường là một nghìn tệ, là vậy phải không?"
Vừa nói ra...
Vẻ mặt Tôn Hoành thay đổi trong chớp mắt, lắc đầu như trống bỏi, anh ta vội phủ nhận: "Anh Diệp, trước giờ tôi chưa nghe chuyện này, viện mồ côi của chúng tôi luôn dựa vào tiêu chuẩn thu nhận của nhà nước, không hề có quy định như vậy!"
"Phải không? Vậy anh có thể hỏi phó viện trưởng Vương này thử xem!"
Diệp Thu trưng ra vẻ mặt mỉa mai nói.
"Xin anh Diệp yên tâm, nếu quả thật có chuyện như thế, tôi chắc chắn nghiêm khắc xử tội chứ không tha!"
Tôn Hoành vội gật đầu, lập tức quay người nhìn Vương Long gằn giọng hỏi: "Vương Long, cuối cùng đã xảy ra chuyện gì?"
"Viện trưởng, cậu nghe tôi giải thích, chắc chắn chuyện này là giả, cậu không thể nghe lời gièm pha của người ngoài mà xử oan người hết sức trung thành với cậu và viện mồ côi như tôi được!"
Vẻ mặt Vương Long thay đổi, vội lắc đầu phủ nhận.
Nói đùa à, loại chuyện thế này ông ta mà dám nhận chắc chắn là chức vụ này khó giữ.
"Người ngoài ư? Anh Diệp là người ngoài à? Anh Diệp là bạn bè của Lưu Viễn Chí, người góp vốn nhiều nhất cho viện mồ côi chúng ta, chuyện anh ấy nói sao là giả được?"
Tôn Hoành hung dữ liếc Vương Long, lạnh giọng mắng.
"Cái gì?"
Thoáng chốc mặt Vương Long càng khó coi hơn, giống như ăn phải phân.
Vừa nãy Tôn Hoành khom lưng xin lỗi đã đủ khiến ông ta ngạc nhiên rồi.
Bây giờ biết được chuyện Diệp Thu là bạn của Lưu Viễn Chí, càng khiến ông ta sốc hơn.
Thân phận của Lưu Viễn Chí là gì?
Người sở hữu số đất đai tuyệt đối khổng lồ ở Giang Châu.
Nhìn cả tỉnh Thiên Nam, còn có thể đếm trên đầu ngón tay.
Có thể nói thế này.
Ở Giang Châu, ngoài mấy dòng họ giàu sang quyền thế.
Lưu Viễn Chí không gây bất bình cho ai.
Còn Vương Long chỉ là một phó viện trưởng của viện mồ côi hèn mọn này chỉ là con giun con dế trước mặt Lưu Viễn Chí mà thôi.
Ông ta có chút quan hệ với xã hội thượng lưu, trước mặt người thường còn giả vờ dọa dẫm được, chứ ở trước mặt Lưu Viễn Chí thì đánh rắm cũng không dám.
Mà bây giờ, Vương Long biết mình làm mích lòng bạn của Lưu Viễn Chí.
Điều này thoáng chốc doạ ông ta sợ tái cả mặt.
Vì ông ta biết, chuyện hôm nay không dễ giải quyết: "Đồ chó nhà ông vô cùng can đảm, súc sinh không có lương tâm, dám âm thầm làm những chuyện như vậy sau lưng tôi, xem ra anh không cần mạng nữa rồi. Nếu để ông Viễn biết được ông ấy bỏ ra vốn lớn để xây dựng viện mồ côi, danh tiếng lại bị ông phá hủy hết, ông cảm thấy mình còn có thể sống bao lâu?"
Tôn Hoành trừng Vương Long, trên mặt đầy vẻ u ám mắng.
Nghe Tôn Hoành nói xong.
Vương Long bị dọa đến nỗi khoé miệng co rúm, hai chân mềm nhũn đứng không vững ngã ngồi xuống đất, nhìn Tôn Hoành nịnh nọt xin tha thứ: "Viện trưởng, tôi biết sai rồi, tôi không dám làm chuyện như vậy nữa, xin cậu cứu tôi, tôi không muốn chết!"
"Ông xin tôi cũng không có tác dụng gì, phải để anh Diệp tha thứ cho ông mới được, bằng không, hôm nay ai nói giúp cũng không được!"
Tôn Hoành liếc Vương Long, giọng nói lạnh lùng.
Vương Long khó khăn nuốt một ngụm nước bọt, ông ta vội nhìn Diệp Thu rồi quỳ gối cúi đầu sát đất cầu xin tha thứ: "Cậu Diệp, trước đó do tôi có mắt như mù, xin cậu người lớn không chấp kẻ nhỏ, tha cho tôi một lần, sau này tôi không dám nữa!
Nhưng mà, đối với việc xin tha thứ của Vương Long.
Dường như Diệp Thu không ngó ngàng đến, hai mắt của anh khép hờ không nói chuyện.
Tôn Hoành thấy vậy, trong chớp mắt hiểu ý Diệp Thu ngay.
Cũng có thể nói, gừng càng già càng cay.
Vả lại Tôn Hoành lăn lộn ở giới quyền quý này mỗi ngày, càng thấy rõ đạo lí đối nhân xử thế.
Thế là anh ta ra lệnh cho mấy vệ sĩ và bảo vệ Vương Long mang đến: “Đừng có ngẩn người ra nữa, Vương Long phạm lỗi lớn, dạy dỗ thật mạnh cho tôi!”
Khi nghe lời này.
Mới đầu vệ sĩ và bảo vệ sững sờ, sau đó không nói hai lời tấn công Vương Long ngay lập tức, tay đấm chân đá Vương Long một trận.
Dẫu sao thì bọn họ đều thuộc về viện mồ côi này, đều làm việc cho viện mồ côi này.
Nên đối với lệnh của viện trưởng Tôn Hoành, đương nhiên không dám không nghe.
“Á!”
Ngay tức khắc.
Tiếng hét thảm thiết xé tim xé phổi từ cửa lớn viện mồ côi liên tục truyền ra.
Khỏi phải nói có bao nhiêu đau đớn.
Diệp Thu liếc Âu Dương Hạo một cái.
Âu Dương Hạo hiểu ý Diệp Thu vội quay xe van lại, đóng cửa sổ xe rồi che tai Lưu Điềm Điềm lại.
Dù sao thì Lưu Điềm Điềm tuổi còn nhỏ, nghe thấy tiếng như thế sẽ càng sợ hơn.
Mắt nhìn Vương Long bị đánh sắp không còn giống người, trên mặt toàn máu, mặt mũi bầm dập, nằm dưới đất không nhúc nhích được, giống một con chó chết.
Có thể nói, lúc này ông ta vô cùng hiền lành.
“Được rồi!”
Mà lúc này, nãy giờ Diệp Thu vẫn không mở miệng, xua xua tay.
Nghe câu này.
Mấy vệ sĩ và bảo vệ dừng lại ngay tức khắc.
Bọn họ cũng không phải kẻ ngốc, cả viện trưởng cũng khép na khép nép với Diệp Thu, đương nhiên bọn họ sẽ nghe lời Diệp Thu rồi.
Dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người.
Diệp Thu bước từng bước một đến trước mặt Vương Long, nhấc chân đạp lên vest hàng hiệu, chà chà đế giày, nhàn nhạt nói: “Ông vừa nói với tôi về thân phận và địa vị à! Tôi lái một chiếc xe van tồi tàn, trên người mặc hàng vỉa hè chưa đến hai trăm tệ! Nhưng tôi lại có thể dùng đôi giày mấy chục tệ đạp lên bảng tên trên bộ vest hàng hiệu mấy vạn tệ của ông, mà ông lại không dám phản kháng chút nào. Đây mới là thân phận, đây mới là địa vị!”
Lời này nói ra, sắc mặt Vương Long thay đổi, kêu khổ trong lòng một tiếng.
Từ nhỏ đến lớn, ông ta chưa từng chịu uất ức như thế này.
Nhưng hôm nay, thật sự ông ta không thể tỏ ra chút không hài lòng nào.
Nếu không, chỉ bằng một câu của Diệp Thu, ông ta không đơn giản chỉ mất việc, nhất định Lưu Viễn Chí sẽ tìm người giết ông ta diệt khẩu!
Nghĩ đến đây, Vương Long chỉ có thể khúm na khúm núm nằm sấp trên đất, run lẩy bẩy xin tha thứ: “Cậu Diệp nói đúng, hôm nay Vương Long tôi sai, xin cậu Diệp bao dung. Vương Long tôi thề với trời, sau này tuyệt không dám nữa, chỉ cần cậu Diệp tha cho tôi một mạng này, sau này cậu muốn tôi làm gì tôi cũng làm, tôi không dám từ chối nửa lời!”