Giờ phút này.
Vương Đặc Nam đang vô cùng đắc ý ngồi trước bàn máy vi tính.
Mà trong máy tính là phương án mà anh ta đã dùng cả buổi trưa nay để viết ra, liên quan tới việc tấn công trả thù tập đoàn Lâm Thị.
Mỗi một bước trong đó anh ta đều viết cực kỳ cặn kẽ.
Giờ phút này, anh ta đang ngồi trước máy vi tính, thưởng thức tác phẩm của mình.
Xem lại toàn bộ một lần, chắc chắn không còn vấn đề gì nữa.
Anh ta bỏ phương án này vào trong USB, chuẩn bị đưa cho tổng giám đốc Triệu Thiết xem thử một chút.
Dù sao cắt đứt hợp tác với tập đoàn Lâm Thị, sau đó đổi sang đối địch chèn ép bên đó.
Còn phải có sự đồng ý của tổng giám đốc Triệu Thiết mới quyết định được.
Tuy nhiên.
Vương Đặc Nam có lòng tin.
Bởi vì tổng giám đốc Triệu Thiết cũng đã bất mãn với tập đoàn Lâm Thị từ lâu.
Rất nhiều lần trong quá trình hợp tác với công ty mậu dịch Long Phương, tập đoàn Lâm Thị đã nhiều lần không đồng quan điểm với công ty bọn họ.
Tổng giám đốc Triệu Thiết vẫn luôn muốn tìm cách gây phiền phức cho tập đoàn Lâm Thị, nhưng vẫn chưa mượn được cái cớ nào hợp tình hợp lý cả.
Vì vậy.
Anh ta cầm USB lên.
Không khỏi nóng lòng mà ra khỏi phòng làm việc.
Phòng làm việc của tổng giám đốc cũng cách phòng của anh ta không xa mấy.
Chỉ vài phút sau.
Vương Đặc Nam đã đi tới trước cửa phòng làm việc của Triệu Thiết.
Bởi vì quan hệ rất thân thiết với Triệu Thiết.
Cho nên anh ta không gõ cửa, mà trực tiếp đẩy cửa đi vào.
Tuy nhiên, tiếp theo đó.
Anh ta thấy được một cảnh tượng không nên thấy.
Một cô thư ký lễ tân của công ty đang cùng Triệu Thiết ôm ấp trên ghế sô pha, làm một vài chuyện không hợp với thiếu nhi.
Mà trang phục của hai người bọn họ, đều đã được cở phân nửa, kích tình triền miên.
Vương Đặc Nam lúc này bất ngờ tiếng vào, làm cho hai người bọn họ giật cả mình.
"A!"
Nữ thư ký hấp dẫn chợt phát ra một tiếng hét chói tai, vội vàng đưa tay kéo quần áo của mình.
"Lão Vương, sao cậu đi vào mà không gõ cửa thế!"
Triệu Thiết tức giận liếc nhìn Vương Đặc Nam, không vui nói.
"Ôi ôi, thật sự xin lỗi, tôi cũng không ngờ hai người... Thật xin lỗi!"
Vương Đặc Nam vội vàng che mắt lại, lui ra ngoài, hơn nữa còn thuận tay đóng cửa phòng làm việc lại.
Khoảng chừng vài phút sau.
Nữ thư ký từ bên trong phòng làm việc đi ra.
"Thật đáng ghét mà!"
Nữ thư ký tức giận liếc nhìn Vương Đặc Nam, sau đó lắc lư bờ mông quyến rũ đi về phía đại sảnh của công ty.
Thấy vậy.
Trong mắt Vương Đặc Nam cũng chợt lóe lên ánh sáng dục vọng.
Nói thật, anh ta đã thèm cô thư ký này đã lâu.
Vóc dáng nóng bỏng, da lại trắng nõn.
Nhất là giọng nói õn ẻn tương đối mê người kia.
Âm thanh kia của cô ta mỗi lần vang lên, đều khiến cho người ta không chịu nổi mà.
Vương Đặc Nam đã nhiều lần ném cành ô liu ra cho cô thư ký này.
Kết quả cô ta đều không để ý đến Vương Đặc Nam.
Khi đó, Vương Đặc Nam còn tưởng rằng cô ta là một cô gái vì trinh tiết cơ.
Nhưng bây giờ nhìn lại.
Hóa ra người ta là đã leo lên cành cây cao hơn rồi.
Còn lại cùng tổng giám đốc Triệu Thiết nữa chứ.
Chuyện này khiến Vương Đặc Nam phải thầm mắng thứ lẳng lơ như cô ta trong lòng hàng trăm lần.
Anh ta thật sự không biết Triệu Thiết có gì tốt.
Vừa mập, vừa hói, lại còn bụng bia.
Cùng lắm chỉ hơn anh ta một cấp bậc chức danh thôi, còn bất kỳ phương diện nào khác cũng không sánh bằng anh cả.
Vương Đặc Nam lại thầm mắng thêm một câu, gái điếm không biết chọn hàng. Sau đó trên mặt lại nở một nụ cười giả tạo, đẩy cửa phòng làm việc đi vào.
Mà bên trong phòng làm việc.
Triệu Thiết đã ăn mặc chỉnh tề, đang ra vẻ ngồi trước bàn trà thưởng thức.
Nếu không phải Vương Đặc Nam đột ngột xông tới phát hiện ra một màn kia.
Nghĩ thế nào anh cũng không thể liên tưởng đến việc vừa rồi Triệu Thiết cùng nữ thư ký ở trên ghế sô pha làm chuyện đó đâu.
"Tổng giám đốc Triệu, thật sự có lỗi quá!"
Vương Đặc Nam mặt đầu nịnh hót tiến đến, vội vàng nhận sai với Triệu Thiết.
"Không sao, ngồi đi!"
Triệu Thiết tỏ ý không sao cả, chỉ vào ghế sô pha bên cạnh, mỉm cười nói.
"Được rồi!"
Vương Đặc Nam vội vàng ngồi xuống ghế sô pha, sau đó giơ ngón tay cái về phía Triệu Thiết, nịnh nọt nói: "Triệu tổng đúng thật là không giảm oai phong năm đó mà!"
"Ha ha ha!"
Triệu Thiết hài lòng cười to, sau đó pha trà ngon đưa cho Vương Đặc Nam một tách, mỉm cười hỏi: "Lão Vương à, gấp như vậy tìm tôi có chuyện gì thế?"
"Đương nhiên là có chuyện quan trọng muốn cùng anh thương lượng rồi!"
Vương Đặc Nam cười thần bí nói.
"Ồ? Chuyện gì vậy?"
Triệu Thiết híp mắt.
"Anh đợi một lát!"
Vương Đặc Nam khoát tay, sau đó lấy một chiếc máy tính xách tay bên cạnh tới, cắm USB của mình vào, mở phương án trả thù vừa rồi tự mình mới viết ra. Sau đó đưa máy vi tính cho Triệu Thiết.
Triệu Thiết nhíu mày, cẩn thận nhìn chằm chằm màn hình máy tính một lúc, sau đó khóe miệng cũng cong lên một nụ cười lạnh lùng, nói: "Sao cậu biết gần đây tôi chuẩn bị ra tay với tập đoàn Lâm Thị vậy?"
"Hắc hắc, hai chúng ta hiểu rõ nhau mà. Tôi biết anh đã sớm không vừa mắt tập đoàn Lâm Thị, vừa vặn tôi cũng như thế, không bằng... Cứ theo kế hoạch này của tôi mà thực hiện đi!"
Vương Đặc Nam xấu xa cười một tiếng, đề nghị.
"Chuyện này không thành vấn đề, quan trọng là... Tỷ lệ thành công khoảng bao nhiêu?"
Triệu Thiết suy nghĩ một thoáng, nghi ngờ hỏi.
"Để tôi tự mình thực hiện kế hoạch này thì 100%, chỉ cần công ty chịu ủng hộ tôi. Tôi tuyệt đối có lòng tin sẽ đưa được tập đoàn Lâm Thị xuống địa ngục. Hơn nữa sẽ để cho bọn họ vĩnh viễn không có cách nào xoay mặt được!"
Vương Đặc Nam cười lạnh nói.
"Trông dáng dấp của cậu có vẻ như rất hận tập đoàn Lâm Thị?"
Triệu Thiết híp mắt lại, mặt đầy nghiền ngẫm nói.
"Tôi đương nhiên là hận, bởi vì vợ chồng Lâm Thanh Nhã của tập đoàn Lâm Thị đã hại tôi quá thảm. Bọn họ cùng tôi không đội trời chung, nếu như có cơ hội, tôi muốn bọn họ phải chết!"
Vương Đặc Nam cắn răng, hung dữ nói.
"Ồ? Lợi hại, tôi thích, đã như vậy, thế thì anh cứ làm đi. Công ty bên này có tôi, tôi sẽ toàn lực ủng hộ cậu. Tôi không quan tâm quá trình, tôi chỉ quan tâm đến kết quả, đó là làm cho tập đoàn Lâm Thị phá sản, có thể làm được không?"
Triệu Thiết cười lạnh hỏi.
"Không thành vấn đề!"
Vương Đặc Nam vội vàng gật đầu, mặt đầy coi thường nói: "Triệu Thiết, xin anh cứ yên tâm, có tôi ra tay, chỉ cần công ty chúng ta ủng hộ mạnh mẽ, thì việc chơi chết tập đoàn Lâm Thị kia dễ như trở bàn tay thôi mà. Nói thật, ở trong mắt của tôi, bọn họ chỉ như một đống cặn bã thôi!"
"Rất tốt!"
Triệu Thiết vỗ đùi, cười lạnh nói: "Dù sao ông đây vừa nhìn thấy vẻ mặt lạnh lùng cao ngạo kia của Lâm Thanh Nhã là đã thấy phiền rồi. Phải nhanh chóng đánh nát tập đoàn Lâm Thị cho tôi. Ông đây muốn cô ta phải quỳ xuống trước mặt tôi, cầu xin tôi ngủ với cô ta!"
"Ha ha ha, ngày đó sẽ không xa đâu!"
Vương Đặc Nam toét miệng cười to nói.
"Vậy chúng ta hãy lấy trà thay rượu, chúc mừng trước một chút nhé!"
Triệu Thiết vừa nói xong, liền trực tiếp bưng ly nước trà của mình lên, cụng ly với Vương Đặc Nam.
"Ầm!"
Ngay lúc này, đột nhiên một âm thanh thật lớn vang lên.
Cửa phòng làm việc trực tiếp bị một người nào đó ở bên ngoài dùng một chân đạp ra...