Bình thường cũng ngầm tiến hành giao dịch buôn bán bọn trẻ ở đây. Không biết đã có bao nhiêu đứa trẻ bị rơi vào vực sâu tại nơi này.
Cho nên quả thực nơi này chính là địa ngục trần gian! Vô số tội ác đã diễn ra ngay tại đây.
Trời đất không tha! Diệp Thu được một cậu thanh niên dắt xuống dưới, đi đến trước cửa quán bar Tân Nguyệt.
“Chính là nơi này, nếu có gan thì đi vào chung với tôi!”
Cậu thanh niên chỉ vào cửa lớn quán bar Tân Nguyệt, quay đầu lại nhìn Diệp Thu, cười lạnh nói.
Trong mắt cậu ta, chỉ cần Diệp Thu dám bước vào cánh cửa lớn này thì cả đời này anh đừng mơ được bước ra!
“Dẫn đường đi!” Diệp Thu nhàn nhạt nói.
“Ái chà! Có gan đấy!”
Cậu thanh niên cười khinh thường, ngay sau đó một tay trực tiếp đẩy cửa, đi vào quán bar Tân Nguyệt.
Bởi vì bây giờ là buổi sáng nên trong quán bar cũng không có khách, chỉ có mấy nhân viên phục vụ đang ở thu dọn bàn ghế, dọn dẹp vệ sinh.
Còn trên sô pha bên cạnh quầy bar có bốn tên vạm vỡ đang ngồi, tất cả đều đang ngồi tụ tập đánh bài.
Thấy vậy, trong mắt cậu thanh niên tràn đầy vui vẻ, vội vàng la lớn: “Anh Hoàng!”
Có một người đàn ông vạm vỡ, đầu tóc bị nhuộm vàng ngồi trong nhóm nghe vậy, quay đầu nhìn về phía bên này.
Ngay khi tên đó nhìn thấy cậu thanh niên thì trên mặt cũng hiện rõ vẻ vui mừng, vội vàng vẫy tay với cậu thanh niên: “Cường Tử tới rồi, tự cậu đến đây đi, tôi đang bận đánh bài!”
“Anh Hoàng, chỗ em…” Cậu thanh niên cười chua xót, chỉ tay phải đã bị đánh gãy của mình, cùng với Diệp Thu đứng bên cạnh, trên mặt lộ vẻ cầu xin giúp đỡ.
Thấy vậy, người đàn ông được gọi là anh Hoàng nhíu mày, cũng nhận ra được có gì đó không đúng, vẻ mặt lập tức trầm xuống, ném bài trong tay đi, sau đó dẫn theo ba tên vạm vỡ khác nhanh chóng đi đến phía này.
“Cường Tử, rốt cuộc sao lại thế này?”
Anh Hoàng liếc Diệp Thu một cái, ngay sau đó nhìn cậu thanh niên, trầm giọng hỏi.
“Anh Hoàng, anh phải giúp em xả giận đó, nhìn thấy em bị thương không? Chính là thằng khốn bên cạnh này đánh, em nói sau lưng em có Tân Nguyệt chống lưng, chính căn bản là anh ta không để Tân Nguyệt chúng ta vào mắt, còn muốn đánh tới cửa, anh nói xem thằng khốn này có ngang ngược không chứ!”
Cường Tử lập tức khóc lóc thảm thiết, nước mắt nước mũi vừa chảy ròng ròng vừa nói.
Nghe những lời này, vẻ mặt Anh Hoàng cùng với ba tên vạm vỡ khác lập tức trầm xuống, ngay sau đó tất cả cùng nhìn về phía Diệp Thu, trong ánh mắt tràn ngập không vui.
“Thằng nhóc này được đó, đánh người của Tân Nguyệt chúng ta mà còn dám tìm tới cửa? Thế nào? Là cậu muốn xem mình cứng rắn đến mức nào sao?” Anh Hoàng híp hai mắt, sắc mặt tối tăm và dữ tợn hỏi.
“Chà, đúng thật là có suy nghĩ này!” Diệp Thu gật đầu, vẻ mặt như có điều suy nghĩ.
“Ái chà, có gan đây, ông đây thích người có gan giống cậu thế này, nếu không khi đánh nhau chẳng có chút hứng thú nào!”
Anh Hoàng cười lạnh lùng, ngay sau đó quay đầu lại nhìn ba tên vạm vỡ kia, nói thẳng: “Mấy anh em, không được nhẹ tay, phải cho nó biết trời cao đất dày là gì!”
“Không thành vấn đề!”
Ba tên vạm vỡ đều cười đầy dữ tợn, ngay sau đó không nói nhiều lời đã vung nắm đấm và nhào người về phía Diệp Thu.
Cả người ba tên vạm vỡ này đều là cơ bắp. Cho nên đương nhưng sức mạnh trong một quyền của bọn họ cũng không yếu. Nếu là người bình thường bị trúng một quyền, ít nhất cũng phải vào viện nằm mấy ngày.
Nhưng mà đối mặt với tấn công của ba tên vạm vỡ, Diệp Thu lại đứng tại chỗ không nhúc nhích, từ đầu đến cuối không định trốn tránh.
Thấy cảnh tượng như vậy. Cho dù là anh Hoàng hay Cường Tử đều cong khóe miệng đều lên thành một nụ cười khinh thường.
Trong mắt bọn họ, Diệp Thu thật sự là quá ra vẻ mà.
Vậy mà còn không thèm trốn tránh.
Lần này, nhất định phải cho anh nếm mùi đau khổ!
“Binh! Binh! Binh!”
Liên tiếp ba tiếng động nặng nề vang lên.
Nắm đấm như đấm vào bao cát của ba tên vạm vỡ đều đập mạnh lên trên người Diệp Thu. Ánh mắt Anh Hoàng và Cường Tử tức khắc sáng lên. Hai người bọn họ thầm nghĩ, lần này, cho dù Diệp Thu có không chết thì chắc là cũng sẽ bị thương nặng.
Nhưng mà đúng lúc này, họ chỉ nghe “Rắc! Rắc! Rắc!” ba tiếng gãy xương giòn giã vang lên. Ngay sau đó. Vẻ mặt của ba tên vạm vỡ lập tức thay đổi, nhanh chóng ôm tay của mình, nằm ngay tại chỗ rên la thảm thiết.
Bởi vì ngay khi nắm tay bọn họ đánh vào người Diệp Thu thì không hề có cảm giác như đánh vào cơ thể con người.
Ngược lại giống như là một quyền đánh vào tấm thép vậy, cực kỳ cứng rắn, khiến cho bọn họ không thể làm tổn thương Diệp Thu một chút nào. Ngược lại khiến cho xương tay của mình gãy! Nếm trải được cảm giác gãy xương đau đớn thấu tâm can.
Bọn họ đau đến mức chảy cả nước mắt, không ngừng kêu rên. Nhìn cảnh tượng này. Anh Hoàng và Cường Tử nhanh chóng trợn tròn mắt.
Chuyện gì đã xảy ra vậy? Không phải người bị đánh là Diệp Thu sao? Nhưng tại sao ba tên vạm vỡ lại kêu la thảm thiết quá vậy?
“Rốt cuộc mấy người bị làm sao vậy?” Anh Hoàng nhíu mày, vội vàng nhìn ba tên vạm vỡ hỏi.
“Thằng này… Cái thằng này quả thực cứng giống như Iron Man, xương ngón tay của bọn em đều bị đánh gãy hết rồi!” Một tên vạm vỡ trong đó cố nén đau nhức, vẻ mặt đưa đám nói.
Mà giờ phút này, trên trán anh ta sớm tuôn đầy mồ hôi lạnh. Vẻ mặt vô cùng đau đớn, không có chút nào giống giả vờ.
Nghe lời này.
Vẻ mặt anh Hoàng và Cường Tử lập tức thay đổi, trong ánh mắt ngập tràn khiếp sợ.
Ăn nắm đấm của ba tên vạm vỡ thế mà không xảy ra chuyện gì cả, ngược lại xương tay của ba tên vạm vỡ đều gãy hết.
Lực phòng ngự này thật sự giống như một tên biến thái vậy! Chẳng lẽ tên này luyện qua Kim Chung Tráo Thiết Bố Sam rồi sao?
“Con mẹ nó! Tôi không tin, vậy không dùng nắm đấm nữa, đổi thành dao, tôi muốn xem da thịt thằng này rắn chắc đến đâu!”
Anh Hoàng cắn chặt răng, nhìn ba tên vạm vỡ nói.
Nghe nói lời này, ba tên vạm vỡ gật đầu, ngay sau đó cố nén đau nhức, dùng một tay khác móc dao găm từ trong túi ra, không nói hai lời đã trực tiếp đâm về Diệp Thu.
Không thể không nói, ba tên vạm vỡ này vẫn có thực lực nhất định. Cho dù đã bị đánh tàn phế một bàn tay, nhưng tốc độ vẫn nhanh và mạnh mẽ như trước, nếu người bình thường thì sẽ không thể trốn thoát.
Nhưng mà trong mắt Diệp Thu, ngón võ ấy không đủ trình. Chỉ thấy động tác của ba người giống như hiệu ứng quay chậm trong điện ảnh, muốn chậm bao nhiêu thì chậm bấy nhiêu.
Khóe môi Diệp Thu hơi cong lên, cả người đong đưa nhẹ nhàng.
Dao găm trong tay ba người tức khắc đâm vào không trung, đến cả quần áo Diệp Thu còn không chạm vào được.
“Các người quá chậm, kế tiếp nên đến lượt tôi!”
Diệp Thu cười đầy ẩn ý, từ đầu đến cuối không cho ba tên vạm vỡ có cơ hội phản ứng, nhấc chân lên rồi đạp mạnh về phía ba tên vạm vỡ.
Chỉ trong nháy mắt, ba tên vạm vỡ đã kêu la thảm thiết bay ngược ra ngoài rồi sau đó đập mạnh lên bàn, khiến cho phần lớn bàn ghế vỡ nát rồi ngã lăn trên mặt đất, cuối cùng không thể đứng dậy được…