Cô gái này ghét tội ác như quân thù, hận không thể bắt hết một lưới những phần tử phạm tội trên đời này.
Nhất là đối với Huyết Bức.
Tên sát thủ biến thái đã tàn nhẫn sát hại liên tiếp tám cô gái vô tội.
Hàn Tiêu Tiêu vừa nghe thôi đã thấy ngứa răng ngứa lợi rồi.
Mà sau khi Huyết Bức bị bắt.
Không những không để cho Huyết Bức bị trừng trị bởi chính nghĩa, ngược lại còn để anh ta trốn thoát.
Chuyện này làm cho nội tâm của Hàn Tiêu Tiêu, có thể nói là cảm thấy vô cùng tự trách.
Một khi để cô biết được tung tích của Huyết Bức.
Đoán chừng cô ấy tuyệt đối sẽ không hề do dự mà trực tiếp dẫn người tới giết chết anh ta.
Mà như thế.
Vừa vặn hợp ý với âm mưu của tổ chức sau lưng Huyết Bức.
Cho nên.
Diệp Thu phải nhanh chóng gọi điện thông báo cho Hàn Tiêu Tiêu, để cô ấy nhất định phải tỉnh táo. Chuyện này phải bàn bạc kỹ lưỡng hơn, ngàn vạn lần không được lỗ mãng.
Nếu không, không những không bắt được Huyết Bức, mà ngược lại sẽ còn ảnh hưởng đến không ít sinh mạng vô tội!"
"Tút tút tút!"
Điện thoại vang lên nửa ngày nhưng không có người tiếp.
Chuyện này làm cho Diệp Thu phải nhíu mày lại, trong lòng chợt dâng lên một dự cảm hết sức bất an.
Vì vậy.
Anh vội vã gọi lại lần nữa.
Lần này, ngược lại có người bắt máy.
Bên trong điện thoại truyền đến âm thanh gấp gáp của Hàn Tiêu Tiêu.
"Có phải các cô vừa nhận được thông tin tình báo về hành tung có liên quan đến Huyết Bức đúng không?"
Tình huống khẩn cấp nên Diệp Thu cũng không vòng vo làm gì, đi thẳng vào vấn đề nói.
Hàn Tiêu Tiêu nghe vậy, cả người cũng thoáng sửng sốt, vừa nghi hoặc vừa kinh ngạc hỏi: "Làm sao anh biết?"
"Bởi vì tôi cũng nhận được, bây giờ tôi muốn nói với cô, chuyện này thật sự..."
Diệp Thu còn chưa nói xong, đã bị Hàn Tiêu Tiêu cắt ngang.
"Diệp Thu, trước hết tôi không nói với anh nữa, hành tung của Huyết Bức bại lộ, chính là cơ hội tốt nhất để tôi bắt được anh ta. Tôi đã dẫn đội lên đường rồi, anh cứ chờ tin tốt của tôi đi. Lúc trước anh ta bị bọn chúng thành công cứu đi, tất cả đều là trách nhiệm của tôi. Lần này, tôi muốn đền bù sai lầm!"
Nói xong.
Hàn Tiêu Tiêu liền trực tiếp cúp điện thoại.
Chuyện này làm cho Diệp Thu hết nói nên lời.
Anh vội vàng gọi lại, nhưng Hàn Tiêu Tiêu ở bên kia đã tắt máy.
Diệp Thu nhất thời đầu đầy vạch đen.
Hàn Tiêu Tiêu ơi là Hàn Tiêu Tiêu.
Sao cô vẫn luôn xúc động như thế vậy?
Lại không biết dùng đầu óc để suy nghĩ vấn đề một chút, sau đó rồi hẵng quyết định bước tiếp theo sao?
Thật đúng là ngực lớn nhưng không có đầu óc mà!
Nghĩ tới đây.
Diệp Thu cũng vội vàng nhìn về phía Âu Dương Hạo, nói: "Vị trí mà Huyết Bức bại lộ hành tung, có cách chúng ta xa lắm không?"
"Cách một khoảng tương đối xa, từ đây chạy tới đó, ít nhất cũng mất bốn mươi phút!"
Âu Dương Hạo trả lời.
"Tình huống khẩn cấp, Hàn Tiêu Tiêu đã dẫn đội đi trên đường, chúng ta phải mau chóng chạy tới thôi. Nếu không bọn họ chắc chắn lành ít dữ nhiều!"
Diệp Thu cau mày nói.
"Chuyện này... Sợ rằng chúng ta đã muộn, đồn cảnh sát Giang Châu cách chỗ đó gần hơn so với chúng ta nhiều!"
Âu Dương Hạo cười khổ nói.
"Vậy thì... Đổi vị trí cho tôi đi!"
Diệp Thu vừa nói, vừa trực tiếp cởi dây an toàn ở ghế phụ ra.
"Ồ?"
Âu Dương Hạo liền biến sắc, trên mặt đầy biểu cảm khổ sở nói: "Lão đại à, vây... vậy anh lái chậm một chút, ngồi xe của anh, em thật sự không chịu đựng nỗi đâu!"
"Nhanh xuống xe đi, đổi chỗ ngồi với tôi!"
Diệp Thu mặt đầy nghiêm túc nói.
Không còn cách nào khác.
Âu Dương Hạo chỉ có thể đổi chỗ ngồi với Diệp Thu.
Anh ấy ngồi bên ghế phụ.
Diệp Thu ngồi vào ghế lái.
Nói thật.
Cũng không phải là lần đầu tiên Âu Dương Hạo ngồi trên xe Diệp Thu lái.
Mà mỗi lần anh ngồi, lúc về đều choáng váng đến mấy ngày.
Ngược lại cũng không phải anh yếu ớt.
Mà là Diệp Thu lái xe, tốc độ thật sự quá nhanh, thật sự có thể đưa người ta lên mây luôn ấy.
Cũng may thể trạng của anh ấy không tệ.
Đổi thành người bình thường, đoán chừng ngồi một lần thôi thì ngay cả cái mạng nhỏ cũng không còn ấy chứ.
Không bị hù chết, cũng sẽ bị say xe đến hôn mê! Điều này thật sự không hề khoa trương chút nào đâu.
Từng ngồi xe leo núi chưa?
Có thấy kích thích không?
Diệp Thu lái xe mở hết tốc lực, còn kích thích hơn cả việc đi xe leo núi gấp mấy chục lần ấy.
Tim của người bình thường, ai có thể chịu đựng nổi được cơ chứ.
Đoán chừng nửa đường liền vì kinh sợ, mà nổ tim chết mất thôi.
Cho nên khi Âu Dương Hạo biết Diệp Thu muốn lái xe, lại trở nên kháng cự như vậy.
Không phải anh ấy sợ tốc độ.
Xe thể thao mà, chạy nhanh như gió là chuyện bình thường.
Mà quan trọng ở đây là khi Diệp Thu lái, không đơn giản là đua xe.
Giống như một lời kịch trong chương trình đêm xuân.
Không phải là chạy quá nhanh, mà là bay quá cao.
Nếu gắn thêm hai đôi cánh nữa, chắc có thể đuổi kịp Boeing 747 rồi.
Lời này đương nhiên tương đối khoa trương.
Tuy nhiên để hình dung về khả năng lái xe của Diệp Thu thì một chút cũng không quá đáng.
Nhưng mà.
Bây giờ là tình huống khẩn cấp.
Âu Dương Hạo cũng không còn lựa chọn nào khác cả, chỉ có thể nhắm mắt lại, đóng cửa xe.
Anh vội vàng thắt dây an toàn lên cho mình, hơn nữa hai tay còn nắm chặt dây an toàn.
"Ngồi vững chưa?"
Diệp Thu nhìn Âu Dương Hạo, hỏi.
"Rồi... rồi!"
Âu Dương Hạo nuốt nước bọt, sắc mặt trắng bệch nói.
"Vậy tôi lên đường đây!"
Khóe môi Diệp Thu cong lên, sau đó trực tiếp đạp ga lút cán.
"Ong!"
Tiếng máy nổ siêu cấp dễ nghe của xe thể thao vang lên.
Ngay sau đó.
Chỉ thấy "vèo" một tiếng.
Chiếc Bugatti màu bạc phiên bản giới hạn dưới sự điều khiển của Diệp Thu, giống như một mũi tên đã lên dây, bắn ra tại chỗ.
Tốc độ kia, đừng hỏi là nhanh bao nhiêu.
Hai mắt Âu Dương Hạo nhắm nghiền lại, lúc này anh ấy cảm giác cả người đều không xong rồi.
Giờ phút này anh chỉ muốn hô to một câu.
Mẹ ơi, con muốn về nhà....
Diệp Thu lái Bugatti, như hổ mọc thêm cánh.
Với kỹ thuật lái xe điêu luyện, hợp với tính năng cao cấp của xe thể thao, có thể nói là vô địch.
Đi trên đường.
Diệp Thu trực tiếp đem Bugatti phát huy tốc độ đến mức cao nhất.
Dù đến chỗ kẹt đường, thì tốc độ vẫn không hề giảm chút nào. Trong dòng xe cộ qua lại chạy tới chạy lui, chiếc xe ấy linh hoạt giống như một con cá vậy.
Có nhiều lần Âu Dương Hạo mắt thấy sắp đụng phải chiếc xe khác tới nơi rồi.
Nhưng mà Diệp Thu vẫn luôn có một khả năng né tránh nguy hiểm xuất sắc.
Thậm chí thời điểm hai xe cách nhau chưa tới 1 cm.
Diệp Thu vẫn có thể bình an vô sự đi vòng qua.
Không thể không nói.
Kỹ thuật lái xe của anh, đúng là giống như thần vậy.
Tuy nhiên.
Tốc độ lái xe nhanh như vậy trên đương, đương nhiên rất nhanh dẫn đến sự chú ý của cảnh sát giao thông.
Nhưng quan trọng là tốc độ lái xe của Diệp Thu thật sự quá sức nhanh.
Cảnh sát giao thông còn chưa kịp nhìn thấy rõ biển số xe.
Xe của Diệp Thu đã biến mất dạng rồi.
Chỉ để lại cảnh sát giao thông ngẩn người đứng đó, cùng tờ giấy phạt chưa kịp mở ra.
Cứ như vậy.
Diệp Thu toàn lực tăng tốc.
Vốn dĩ quãng đường ước chừng đi khoảng gần bốn mươi phút.
Diệp Thu chỉ dùng hai mươi phút, đã chạy tới mục tiêu.
Thời gian tiết kiệm một nửa.
Nhưng mà Âu Dương Hạo ngồi kế bên ở ghế phụ, đã sớm không còn hình người, sắc mặt khó coi đến đau lòng.
"Này, cậu có khỏe không đấy? Chúng ta đến nơi rồi!"
Diệp Thu dừng xe ở ven đường, nhìn Âu Dương Hạo, quan tâm hỏi.
"Lão... lão đại, anh đi vào trước đi, để... để em ngồi nghỉ ngơi một lúc đã!"
Âu Dương Hạo cố gắng nén cơn buồn nôn, yếu ớt nói.