Những tên thủ hạ đó không nhiều lời, trực tiếp vọt đến trước mặt của ông chủ khách sạn kia.
Ngay sau đó, ở cửa khách sạn, tiếng hét thảm thiết của ông chủ khách sạn vang lên.
Bị hơn hai mươi người vây đánh cùng một lúc.
Lập tức thân hình nhỏ bé của ông ta co lại như một hũ nút.
Sau lần này.
Sợ rằng ông ta không chết thì ít nhất cũng phải nằm viện hơn nửa năm.
Nhưng mà đối với chuyện đó.
Diệp Thu lại không hề quan tâm.
Anh đã đạt được mục đích của mình, đương nhiên sẽ không lãng phí thời gian ở chỗ này nữa.
Một lần nữa bước vào khách sạn.
Diệp Thu đi thẳng đến quầy lễ tân.
Mà lần này, không ai dám ngăn cản anh nữa.
Bao gồm cả hai người phụ nữ trang điểm đậm ở quầy lễ tân. Khi nhìn thấy Diệp Thu, bọn họ cũng sợ hãi rụt cổ lại, ngay cả nhìn cũng không dám nhìn Diệp Thu.
Dù sao cảnh tượng vừa rồi ở ngoài cửa.
Cả hai người phụ nữ này cũng đã nhìn thấy qua cửa kính của khách sạn.
Điều này làm cho bọn họ cảm thấy vô cùng sợ hãi Diệp Thu.
Diệp Thu đương nhiên không thèm để ý tới hai người phụ nữ kia, trực tiếp đến trước máy tính, mở video giám sát ra.
Bây giờ anh chủ yếu muốn kiểm tra hai camera giám sát ở lối vào của khách sạn.
Nếu chiếc xe van màu xanh kia thực sự đã đi qua hoặc dừng lại ở đây.
Hai camera giám sát kia nhất định có thể quay được.
Cho nên bây giờ.
Diệp Thu chỉ cần tìm được video lịch sử của hai camera giám sát quay được, sau đó ước chừng khoảng thời gian để tiến hành sàng lọc là được.
Đối với Diệp Thu mà nói, chuyện này rõ ràng không phải việc khó gì.
Chỉ một lúc sau.
Diệp Thu đã tìm được.
Mà trong đoạn video ghi hình đó.
Quả nhiên phát hiện được một chiếc xe van màu xanh da trời! Điều này làm cho sắc mặt Diệp Thu chợt lộ ra vẻ vui mừng.
Ngay sau đó anh ta tiếp tục quan sát đoạn video giám sát.
Anh phát hiện.
Chiếc xe van màu xanh kia chỉ dừng ở cổng khách sạn một lúc, sau đó rẽ vào một con hẻm nhỏ bên cạnh khách sạn.
Mà nơi đó, cũng chính là điểm mù của camera giám sát! Khi chiếc xe van màu xanh da trời kia đi vào đó, nó cũng theo đó mà biến mất khỏi camera giám sát! Chuyện này khiến Diệp Thu nhíu mày, không nhiều lời, vội vàng lao ra khỏi khách sạn.
Ba người Bạo Long, Chu Thái, Lưu Viễn Chí, cùng cả Đội trưởng Đội cảnh sát hình sự Dương Khải thấy vậy cũng vội vàng tiến lên đón anh.
“Thế nào rồi Diệp tiên sinh? Có phát hiện được gì không?"
Bạo Long nhìn Diệp Thu, mặt đầy vẻ mong đợi hỏi.
"Chiếc xe van màu xanh kia đúng là đã xuất hiện ở trước cánh cửa này!"
Diệp Thu gật đầu, nhẹ giọng nói.
Nghe thấy lời này.
Trên mặt mấy người Bạo Lòng đều bộc lộ sự vui mừng.
Mà ngay lúc này.
Diệp Thu lại nhíu mày nói tiếp: "Chỉ là chiếc xe kia không dừng lại ở khách sạn này, mà rẽ vào con hẻm nhỏ bên cạnh!"
Nói xong.
Diệp Thu chỉ vào con hẻm nhỏ bên phải khách sạn.
"Cái gì?"
Niềm vui vừa hiện lên trên gương mặt Bạo Long đã biến mất trong nháy mắt.
Nên biết rằng.
Nơi này là khu phố cổ.
Trong những con hẻm nhỏ giống như thế này hoàn toàn không có camera giám sát, thường được gọi là điểm mù giám sát.
Khi đi vào bên trong đó, rất khó để có thể tìm được chiếc xe van màu xanh kia.
Huống chi lỗ mũi của Phì Miêu vừa tới nơi này đã mất dấu với mùi nước hoa.
Chắc hẳn tên sát nhân kia đã có chút cảnh giác, dùng thủ đoạn nào đó để làm nhiễu mùi hương.
Điều này làm cho mũi của Phì Miêu không còn bất kỳ tác dụng gì ở đây nữa.
Mà cứ như vậy.
Bên này Diệp Thu đã mất đi biện pháp truy vết duy nhất.
Những hẻm nhỏ trong khu phố cố thông theo nhiều hướng.
Hơn nữa còn không có camera giám sát.
Chiếc xe van màu xanh chỉ cần lái vào đó thì lập tức có thể chuyển hướng đến bất cứ nơi nào.
Cho nên muốn tìm được nó, thật sự quá khó khăn.
Nói cách khác.
Đầu mối ở nơi này, hoàn toàn bị đứt đoạn! Chuyện này làm cho sắc mặt của mấy người Bạo Long nhất thời trở nên không dễ nhìn chút nào.
Ngay cả Diệp Thu.
Giờ phút này chân mày cũng nhíu lại thành chữ "川"
Bởi vì đầu mối đã bị đứt đoạn.
Điều này cũng có nghĩa là ba người Hàn Tiêu Tiêu sợ rằng sẽ gặp nguy hiểm.
Dù mục tiêu của hung thủ là Tống Thiến.
Nhưng nếu ông ta đã đưa Hàn Tiêu Tiêu cùng Hắc La đi, vậy thì chắc chắn sẽ không để bọn họ trở lại một cách nguyên vẹn được.
Vì vậy, những gì hung thủ phải làm tiếp theo đó chính là giết người diệt khẩu!
Nghĩ đến đây.
Biểu cảm trên mặt của Diệp Thu cùng mấy người Bạo Long hiện đầy vẻ lo âu.
Mà ngay lúc này.
Anh Cương đang quỳ trên mặt đất nhìn Diệp Thu, run rẩy hỏi: "Diệp tiên sinh, các anh đang tìm người à?"
"Liên quan gì tới ông, thành thật quỳ xuống đi, cái gì không nên hỏi thì đừng hỏi!"
Phì Miêu quay đầu lại hung dữ trợn mắt nhìn anh Cương, tức giận mắng.
Lúc này tâm trạng cậu ta đang rất tệ, cho nên dĩ nhiên nhìn thấy tên họ Cương kia vô cùng không vừa mắt.
"Nói không chừng, tôi có thể giúp được gì đó!"
Anh Cương thận trọng nói.
“Ông có thể giúp cái gì chứ? Nếu còn không ngậm miêng, Anh Phì đây đánh ông đấy!"
Phì Miêu liếc mắt nhìn anh Cương, giơ nắm đấm lên chuẩn bị đi về phía anh Cương.
Anh Cương sợ hãi vội vàng rụt cổ lại.
"Phì Miêu!"
Diệp Thu nhanh chóng tiến lên ngăn cản Phì Miêu, sau đó nhìn về phía Anh Cương nhàn nhạt hỏi: "Ông tốt hơn hết nên nói ra một vài tin tức có giá trị, nếu không, ông biết hậu quả rồi đấy!"
Sắc mặt của Anh Cương lập tức thay đổi, rụt cổ lại, run rẩy nói: “Diệp tiên sinh, mặc dù tôi không biết anh định làm gì? Nhưng con hẻm vừa rồi anh chỉ đó là một con hẻm cụt, bên trong không có lối ra. Nếu như chiếc xe van mà anh nhắc đến thật sự lái vào đó, như vậy trừ khi người kia đi ra bằng đường cũ, nếu không, không thể nào rời khỏi con hẻm cụt này được cả!"
"Hả?"
Nghe thấy lời này.
Ánh mắt của Diệp Thu cùng ba người Bạo Long chợt lóe lên.
Diệp Thu vội vàng nhìn về phía anh Cương, xác nhận nói: “Ông vừa mới nói cái gì? Nói lại lần nữa!"
"Con... con hẻm đó là ngõ cụt, chỉ có duy nhất một lối ra vào này thôi!"
Anh Cương còn tưởng rằng ông ta nói sai nên sợ hãi rụt cổ lại, thận trọng nói.
"Ngõ cụt? Còn có hy vọng!"
Trong mắt Diệp Thu chợt hiện lên vẻ vui mừng, sau đó không nhiều lời, lập tức chạy nhanh về phía con hẻm cụt kia.
Thấy vậy, ba người Bạo Long cũng nhanh chóng đi theo.
Mà đám người còn lại vẫn ở tại chỗ đợi lệnh.
Trên đường vào con hẻm nhỏ.
Bạo Long vừa chạy, vừa nhìn Diệp Thu hỏi: "Anh Diệp, cho dù con hẻm này là ngõ cụt, nhưng lỡ như chiếc xe lam kia sau khi chạy vào đã chạy ra lại đường cũ rồi thì sao?"
"Không thể nào. Tôi đã xem qua video giám sát ở cửa. Sau khi chiếc xe van màu xanh này rẽ vào con hẻm thì không đi ra ngoài nữa. Nói cách khác, chỉ cần không có lối ra nào khác trong con hẻm này, thì nhất định nó phải ở bên trong đó!"
Diệp Thu lắc đầu, khẳng định chắc nịch nói.
"Có thật không? Vậy thì tốt quá!"
Ngay lập tức trong mắt của ba người Bạo Long hiện lên vẻ vui mừng, tựa như đã thấy được hy vọng, tốc độ chạy của họ không tự chủ được mà tăng nhanh thêm rất nhiều.
Rất nhanh.
Một nhóm bốn người vọt vào con hẻm nhỏ.
Mà tình hình bên trong con hẻm này phức tạp hơn Diệp Thu tưởng tượng rất nhiều.
Mặc dù đây là một ngõ cụt.
Nhưng con hẻm này rất dài, hơn nữa hai bên đều là kiểu nhà mang phong cách cổ xưa, có rất nhiều người sinh sống.
Nếu như hung thủ thật sự núp trong một căn nhà ở đó.
Dựa vào bốn người bọn họ, để lục soát từng nhà một, sẽ tốn rất nhiều thời gian.
Nhưng may mắn thay.
Lần này Diệp Thu đã gọi rất nhiều người tới giúp đỡ, cho nên không cần lo lắng về chuyện này.
Vì vậy, anh trực tiếp gọi điện thoại cho Chu Thái, Lưu Viễn Chí và cả Dương Khải, để cho ba người bọn họ đưa người tới, hỗ trợ lục soát.