Diệp Thu không để ý tới Huyết Bức nữa, đầu tiên bước đến giường bệnh cởi trói cho Hắc La, Hàn Tiêu Tiêu cùng Tống Thiến.
"Anh Diệp, cảm ơn anh đã cứu tôi, thật sự vô cùng cảm ơn anh!"
Tống Thiến vội vàng nhìn Diệp Thu, mặt đầy cảm kích nói.
"Không sao!"
Diệp Thu cười xua tay.
Mà ngay lúc này.
Một bóng dáng nhỏ nhắn mềm mại đột ngột nhào vào ngực của Diệp Thu.
Chuyện này làm cho Diệp Thu hoàn toàn choáng váng.
"Anh Diệp Thu, anh không biết đâu, vừa rồi em thật sự sợ chết khiếp, người ta còn tưởng rằng sẽ không bao giờ gặp lại anh nữa!"
Hắc La ngẩng đầu nhìn Diệp Thu, chớp đôi mắt to, tủi thân nói.
Dáng vẻ nhỏ bé đáng thương kia làm cho Diệp Thu thật sự không đành lòng nhắc nhở, chỉ có thể nhẹ nhàng xoa đầu của Hắc La, trấn an: "Được rồi, không sao đâu!"
“Vậy thì... anh Diệp Thu có thể ôm em được không? Bây giờ em rất sợ!"
Hắc La dúi đầu vào lồng ngực của Diệp Thu, nũng nịu nói.
"Mồ hôi kìa!"
Diệp Thu cạn lời, vội vàng đưa mắt cầu cứu Hàn Tiêu Tiêu và Tống Thiến.
Tuy nhiên, hai cô gái này lại giả vờ như không nhìn thấy.
Chuyện này làm cho Diệp Thu không biết làm sao cả.
Mà ngay lúc này, khóe mắt anh vô tình liếc nhìn về phía ba người nhóm Bạo Long đang nằm trên mặt đất, lập tức nghĩ ra kế sách, vội vàng nói: "Hắc La, cô nhìn kìa, nhóm người Bạo Long đều bị thương cả rồi, tôi phải xem vết thương của bọn họ trước đã. Cô buông tôi ra được không? ”
Nghe thấy lời của Diệp Thu.
Hắc La cũng nhìn sang ba người nhóm Bạo Long, cuối cùng chỉ có thể chu cái miệng nhỏ, miễn cưỡng rời khỏi ngực Diệp Thu.
Mặc dù cô ta rất muốn ôm chặt lấy Diệp Thu không buông ra.
Nhưng trong lòng cô ta cũng biết rõ, ở thời điểm này, dĩ nhiên cứu người quan trọng hơn.
Diệp Thu thở phào nhẹ nhõm một hơi, sau đó vội vàng xoay người đi về phía ba người nhóm Bạo Long, rất sợ Hắc La lại áp sát tới.
Nếu không, thật sự sẽ gây ra phiền phức.
Trong ba người Bạo Long, Hồng Khổng Tước và Phì Miêu.
Người bị thương nặng nhất dĩ nhiên là Bạo Long.
Dù sao vừa rồi anh ta cũng bị Huyết Bức nhiều lần tấn công dữ dội, bây giờ ý thức đã trở nên mơ hồ rồi.
Nếu cứ tiếp tục như vậy, có thể sẽ nguy hiểm đến tính mạng.
Vì vậy Diệp Thu đi đến bên cạnh Bạo Long trước, lấy kim bạc mang theo bên người ra, sau khi khử trùng sơ lược, anh bắt đầu châm cứu cho Bạo Long.
Bộ châm cứu anh đang sử dụng là bộ châm cổ có năng lực chữa trị cực mạnh.
Có thủ pháp châm cứu này, ít nhất có thể chữa được 90% vết thương trên cơ thể Bạo Long.
Về phần ngoại thương, chẳng hạn như gãy mũi, Bạo Long cần phải từ từ tĩnh dưỡng mới được.
Tuy nhiên, chỉ cần vết thương bên trong lành lại là tốt rồi.
Ước chừng khoảng ba phút.
Vốn dĩ ý thức của Bạo Long đang mơ hồ, đột nhiên mở hai mắt ra, con ngươi cũng khôi phục lại thần thái.
Rõ ràng là không sao rồi.
Thấy vậy.
Diệp Thu thu lại kim bạc.
"Cảm ơn anh Diệp đã cứu mạng!"
Cố nén lại cơn đau, Bạo Long chống tay ngồi dậy khỏi mặt đất, ôm quyền hướng về phía Diệp Thu đầy cảm kích.
"Được rồi, nghỉ ngơi trước đi, nội thương của anh gần như đã bình phục, nhưng xương cốt bị gãy phải cần thời gian để nối lại!"
Diệp Thu khoát tay, cười nói.
Ngay sau đó, anh lần lượt châm cứu cho Hồng Khổng Tước và Phì Miêu.
Giống như Bạo Long vậy.
Anh chỉ giúp hai người bọn họ chữa lành nội thương nghiêm trọng.
Còn về phần gãy xương hay những thứ tương tự, cần phải đến bệnh viện để bó bột nối xương mới được.
Cũng may bây giờ năng lực chữa khỏi bệnh rất cao.
Thương tích của ba người Bạo Long hoàn toàn có thể lành lặn mà không để lại di chứng gì.
"Cảm ơn anh Diệp!"
Hồng Khổng Tước cùng Phì Miêu nhanh chóng cảm ơn Diệp Thu.
"Không cần khách sáo!"
Diệp Thu xua tay.
"Uỳnh uỳnh uỳnh!"
Ngay tại lúc này.
Bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng bước chân dồn dập.
Nghe có vẻ như là rất nhiều người, ít nhất phải đến vài chục người.
Chuyện này làm cho sắc mặt của mọi người trong phòng đột nhiên thay đổi, vô thức trở nên căng thẳng.
"Chẳng lẽ là đồng bọn của tên này tới hỗ trợ?"
Sắc mặt của Phì Miêu vô cùng nghiêm trọng nói.
"Anh Diệp, đừng lo lắng cho chúng tôi, anh đưa nhóm Hắc La đi trước đi!"
Bạo Long lo lắng ba người bọn họ đang bị thương sẽ trở thành gánh nặng cho Diệp Thu, vội vàng mở miệng nói.
"Đúng vậy, anh Diệp, anh đưa Hắc La đi trước, ba người chúng ta ở lại kéo dài thời gian!"
Hồng Khổng Tước cũng nhìn Diệp Thu, đề nghị.
"Em không đi, em muốn ở bên cạnh mọi người!"
Hắc La vội vàng chạy tới, lao vào vòng tay của Hồng Khổng Tước.
"Hắc La, nghe lời, em còn nhỏ, cuộc đời sau này còn dài, không cần thiết phải chết ở chỗ này, nhất định phải sống thật tốt!"
Hồng Khổng Tước nhìn Hắc La, đỏ mắt nói.
"Em không!"
Đôi mắt to của Hắc La cũng ươn ướt.
Hai cô gái sắp ôm nhau khóc rống lên.
Thấy cảnh này.
Diệp Thu mặt đầy bất đắc dĩ lắc đầu cười.
“Anh Diệp, anh cười cái gì vậy? Mau đưa nhóm Hắc La đi nhanh!"
Nhìn thấy Diệp Thu cười, Bạo Long khó hiểu hỏi.
"Mọi người đừng căng thẳng, người tới lần này chính là người của chúng ta!"
Diệp Thu lắc đầu cười nói.
Nghe thấy vậy.
Mọi người đều sửng sốt.
Mà ngay lúc này.
Cánh cửa căn phòng nhỏ bị đá văng ra từ bên ngoài.
Đội trưởng đội hình sự Dương Khải, còn có Chu Thái, Lưu Viễn Chí mang theo rất nhiều người từ bên ngoài vọt vào.
"Anh Diệp, mọi người không sao chứ?"
Nhìn thấy tình hình trong phòng.
Dương Khải cũng sững sờ một thoáng, vội vàng quan tâm hỏi.
"Không sao, hung thủ đã bị bắt, bị tôi phế bỏ tay chân rồi. Bên này còn có người của chúng ta bị thương, không tiện di chuyển, cần người đưa cáng tới!"
Diệp Thu chỉ vào Huyết Bức, cùng với đám người Bạo Long trên mặt đất, phân phó.
"Được, tôi sẽ thu xếp ngay!"
Dương Khải gật đầu, nhanh chóng phân phó cho thủ hạ.
Rất nhanh.
Người bên ngoài đã mang đến bốn cái cáng.
Được chia ra để đưa Huyết Bức và ba người nhóm Bạo Long.
Điều thú vị là.
Thời điểm nâng Phì Miêu lên.
Hai cảnh sát đã cố gắng dùng hết tất cả sức lực vốn có nhưng vẫn không thể nhấc nổi.
Cuối cùng không còn cách nào khác, chỉ có thể đổi thành bốn người nâng cậu ta lên.
Đối với chuyện này, Phì Miêu cũng khá xấu hổ, chỉ có thể nhắm mắt giả chết.
Sau khi mọi người rời đi.
Bên trong phòng chỉ còn lại Diệp Thu và Dương Khải.
Diệp Thu đi thẳng đến trước giường bệnh, vươn tay nhặt lấy đầu kim mà Huyết Bức đã cầm lúc nãy lên.
Đuôi ống kim được gắn với một bình thủy tinh trong vali.
Chắc hẳn Huyết Bức đã sử dụng bộ công cụ này để hút sạch máu của nạn nhân.
Còn mục đích của nó, chỉ có thể đợi cảnh sát thẩm vấn rồi mới biết được.
Diệp Thu dứt khoát bỏ lại ống kim vào trong vali, đóng lại, đưa cho Dương Khải, giao phó: "Đây là công cụ gây án của hung thủ, cất đi!"
"Vâng!"
Dương Khai vội vàng nhận lấy vali.
Ngay sau đó, lúc anh ta đang chuẩn bị xách vali rời đi.
Thì ngay tại thời điểm này.
Ánh mắt của Diệp Thu bị một hàng chữ nhỏ ở góc trái phía dưới vali thu hút.
Anh vội vàng đuổi theo, nói: "Chờ một chút đã!"