Mà trước cổng lớn.
Lúc này lại vây kín người.
Nam có, nữ có.
Hơn nữa những người này còn đều mặc đồ hiệu đắt đỏ hoặc là đeo những chiếc túi xách thương hiệu.
Còn cả những siêu xe đỗ sau bọn họ không xa nữa.
Vừa nhìn là biết không phải người tầm thường, bọn họ chắc chắn là những kẻ thuộc tầng lớp thượng lưu trong xã hội.
Nhưng mà.
Trước cổng lớn của ngôi biệt thự.
Còn có hai vệ sĩ mặc âu phục đen đứng canh gác.
Khiến đám người đứng trước cửa không thể vào biệt thự, chỉ có thể sốt ruột đi tới đi lui ở cổng sân.
Diệp Thu nhíu mày, nhưng cũng không nghĩ nhiều, anh đỗ chiếc xe van ở cùng chỗ với mấy chiếc siêu xe kia, sau đó xuống xe đi về phía cổng biệt thự.
Thấy cảnh này.
Trong ánh mắt của đám người vốn đang bu ở trước cổng lộ ra sự kỳ lạ.
Bởi vì những người có mặt ở đây đều là những kẻ không giàu thì cũng có quyền lực.
Chỉ cần xét từ quần áo cho đến ô tô là có thể nhìn ra được.
Còn Diệp Thu thì sao?
Xe anh lái là một con xe van, trên thì mặc áo ba lỗ, dưới thì mặc quần ống rộng, chân lại đi con tông lào.
Cả người bốc lên mùi nghèo túng rẻ tiền.
Nhất là con xe van kia của anh, đỗ giữa một rừng siêu xe, độ bắt mắt của nó không cần nói cũng biết.
Phải biết là.
Trong số đám siêu xe này, cái rẻ nhất cũng là Mercedes-Benzes trị giá 600 nghìn đến 700 nghìn NDT.
Đừng nói là một cái lốp xe, dù có chọn đại một cái phụ kiện của xe cũng đủ để mua được mấy con xe van của Diệp Thu rồi.
Vì vậy họ thực sự không biết ai đã cho Diệp Thu can đảm mà anh dám đỗ xe ở đây.
Chẳng lẽ tên này là người nhặt đồng nát?
Đây là suy nghĩ chung của tất cả mọi người có mặt ở đây lúc này.
Cứ thế
Trong mắt khinh thường của mọi người.
Diệp Thu đến trước cổng biệt thự.
Anh vừa định bước vào đã bị hai vệ sĩ mặc đồ đen cản lại.
"Người không phận sự, cấm vào bên trong!”
Một vệ sĩ nhìn Diệp Thu, trầm giọng nói.
"Là Lý Nguyên Phổ mời ta tới đây, không phải là không phận sự!"
Diệp Thu bình tĩnh nói.
Sau khi nghe thấy lời này.
Không chỉ có hai vệ sĩ mặc đồ đen sững sờ.
Mà cả đám người có mặt ở đây cũng đều sững sờ.
"Há há há!”
Một tràng cười khinh thường chợt vang lên.
“Nhóc con, cậu đang nằm mơ à?”
“Còn Lý Nguyên Phổ mời cậu tới nữa chứ, có biết thầy Lý là ai không đấy?”
“Đó là một cao thủ cược đá nổi tiếng, có biết bao kẻ trong giới thượng lưu muốn gặp mặt ông ấy mà còn khó lắm mới gặp được một lần, thế mà cậu còn dám ba xạo là ông ấy mời cậu ấy hả?”
“Cậu xứng chắc?"
Một người đàn ông trung niên trong bộ đồ hàng hiệu nhìn Diệp Thu bằng ánh mắt khinh bỉ, ông ta hỏi với giọng điệu trào phúng.
"Phải đấy, tôi từng thấy nhiều kẻ chém gió khoe khoang, nhưng có thể chém gió phần phật đến nổi cả da gà da vịt như cậu, tôi thật sự chưa thấy bao giờ đâu!”
Một quý bà mang chiếc vòng ngọc trai trên cổ chế nhạo nói.
"Giới trẻ ngày nay càng ngày càng kỳ lạ, năng lực thì không có, nói chuyện thì chỉ giỏi khoác lác, bọn họ mà đứng thứ hai thì chả ai dám tranh vị trí hạng nhất đâu, nực cười, đúng là quá nực cười!”
Bên cạnh, một ông lão mặc trang phục thời Đường màu đen lắc đầu.
Hiển nhiên.
Đám người này đều xem lời Diệp Thu nói chỉ là chém gió.
Phải biết rằng.
Lý Nguyên Phổ là ai chứ? Người ta là Tay thánh chọn vàng, bậc thầy cược đá đấy! Có biết bao nhiêu người có thân phận có hậu trường muốn gặp ông ta một lần cũng chẳng gặp được kia kìa.
Nhất là hôm nay.
Biết tin Lý Nguyên Phổ đã đến Giang Châu.
Toàn bộ giới thượng lưu ở Giang Châu đều chấn động.
Họ vội vã chạy đến mong được gặp Lý Nguyên Phổ.
Nhưng tới tận bây giờ, ngay cả cổng bọn họ cũng chưa vào được nữa là.
Mà một kẻ lái con xe van xập xệ, mặc quần áo hàng chợ như Diệp Thu.
Lại dám mở miệng nói Lý Nguyên Phổ đã mời cậu ta tới.
Thế này chẳng phải chém gió thì còn có thể là gì nữa?
Vì vậy, lúc này, chẳng có ai tin những gì Diệp Thu nói là sự thật cả.
Ngược lại, trong mắt bọn họ, Diệp Thu chỉ như một thằng hề đang làm trò cười mà thôi.
Trước sự khinh miệt và chế giễu từ đám đông.
Vẻ mặt Diệp Thu vẫn rất bình tĩnh.
Anh chẳng buồn tốn nước bọt với bọn họ mà nhìn thẳng vệ sĩ và nói: "Bây giờ tôi có thể vào được chưa?"
“Cậu đoán xem?”
“Cậu coi chúng tôi là thằng ngu à?”
“Câu trả lời của tôi vẫn như vậy thôi, người không phận sự, cấm vào, cái loại mạt hạng như cậu mà cũng muốn gặp thầy Lý sao?”
Mau biến về nơi sản xuất đi, ở đây không phải chỗ mà hạng người như cậu có thể đến!”
Một vệ sĩ nhìn Diệp Thu bằng ánh mắt hung dữ, bực bội nói.
Nghe vậy.
Diệp Thu cũng cau mày, anh đang chuẩn bị nói tiếp.
Nhưng đúng lúc này.
Cách đó không xa, tiếng gầm thét của động cơ xe thể thao bỗng vang lên.
Âm thanh này ngay lập tức thu hút sự chú ý của tất cả mọi người.
Bọn họ quay đầu nhìn về hướng phát ra âm thanh.
Đập vào mắt họ là một chiếc xe thể thao Porsche 911 màu trắng đỗ cách đó không xa.
Cửa xe mở ra.
Một thanh niên mặc vest trắng, đeo kính râm đen, bước ra khỏi xe, thẳng lưng ưỡn ngực đi về phía bên này.
Mọi người thấy vậy thì đều choáng váng.
"Kia là cậu Tô đúng không?”
"Cậu Tô là ai?"
"Cậu hai nhà họ Tô ở Giang Bắc!"
“Má ơi, nhà họ Tô ở Giang Bắc á?”
“Là nhà họ Tô mà thực lực và địa vị chỉ đứng sau bốn gia tộc khổng lồ ở Giang Châu kia á?"
"Chuẩn rồi, là nhà họ Tô đấy đấy, không ngờ hôm nay cả người nhà họ Tô cũng ra mặt, thầy Lý đúng là ghê gớm thật đấy!”
... Trong phút chốc.
Cả đám đông ồn ào thảo luận.
Tất cả mọi người đều nhìn thanh niên kia bằng ánh mắt tràn đầy sự tôn trọng và xu nịnh.
Mặc dù ở đây có nhiều người đều có thân phận và bối cảnh.
Nhưng so với nhà họ Tô, thân phận và hậu trường của họ quá nhỏ bé.
Ở cả cái đất Giang Châu này.
Trừ bốn gia tộc lớn là Tiêu, Hoàng, Trần, Tống ra.
Thế lực của nhà họ Tô là lớn nhất.
Cho nên cậu hai nhà họ Tô tất nhiên là người mà bọn họ không thể đắc tội được.
Mà khi Diệp Thu thấy cậu hai nhà họ Tô đi về phía bên này, trong mắt anh cũng lộ ra cảm xúc kỳ lạ.
Bởi vì, anh thế mà lại quen cậu hai nhà họ Tô này.
Người này chính là Tô Dương, kẻ chân thành theo đuổi Lâm Thanh Nhã! Anh còn nhớ buổi tối hôm đó ở Hãn Hải Lam Thành.
Tô Dương này đã chế nhạo Diệp Thu đủ kiểu, cuối cùng Diệp Thu đã dùng nội lực của mình làm sốc hỏng động cơ chiếc Porsche Cayenne của anh ta, khiến anh ta ê chề trước mặt Lâm Thanh Nhã! Từ đó trở đi. . truyện teen hay
Tô Dương này không bao giờ xuất hiện nữa.
Nhưng Diệp Thu không ngờ được là hôm nay anh lại gặp anh ta ở đây.
Điều này khiến khoé môi Diệp Thu khẽ cong lên thành một nụ cười hóm hỉnh.
Đúng lúc này.
Tô Dương cũng đi tới đây.
"Cậu Tô, đã lâu không gặp, cậu vẫn khoẻ chứ!"
"Cậu Tô, không ngờ mới mấy ngày không gặp mà cậu lại đẹp trai hơn rồi!”
“Cậu Tô, cậu còn nhớ tôi chứ?”
“Tôi là Vương Tuyền đến từ công ty Quảng Hối, lần trước chúng ta đã cùng uống một ly ở quán bar đó! "
… Trong phút chốc, đám người được gọi là nhân sĩ giới thượng lưu này lũ lượt tiến lên, vẻ mặt nịnh nọt sán tới gần Tô Dương chào hỏi.
Trông bộ dạng đó thực sự giống như một con chó thấy chủ, chỉ thiếu mỗi vẫy đuôi nữa thôi.
Những lời tâng bốc lấy lòng này.
Khiến Tô Dương cũng rất hưởng thụ, anh ta vừa đi về phía trước, vừa vẫy tay đáp lại đám động, làm trò hết nấc.
Tuy nhiên.
Khi nhìn thấy Diệp Thu đứng trước cổng, anh ta sững sờ một lúc, nụ cười trên môi chợt cứng đờ…