Lục soát cả một con hẻm, đương nhiên không thành vấn đề.
Huống chi còn có cảnh sát ở đây.
Dân cư trong hẻm nhỏ này chắc chắn sẽ càng thêm phối hợp.
Chỉ chốc lát sau.
Phần lớn các ngôi nhà bên trong con hẻm đã được khám xét xong.
Chỉ còn lại ngôi nhà ở cuối hẻm vẫn chưa được lục soát.
Đến nơi này.
Diệp Thu híp mắt lại.
Mà những người còn lại cũng hít một hơi thật sâu, không khỏi căng thẳng.
Bởi vì bọn họ đã lục tìm tất cả những căn nhà ở đây rồi, chỉ có nơi này là chưa khám xét.
Nếu không có gì bất ngờ xảy ra.
Chiếc xe van màu xanh kia chắc chắn phải ở trong đó 100%! Mà hung thủ của vụ án giết người hàng loạt này rất có thể cũng đang ở bên trong! Diệp Thu đưa tay ra hiệu với mọi người, tỏ ý nên tản ra, bao vây toàn bộ đình viện này lại, đồng thời phong tỏa mọi cửa ra mà hung thủ có thể rời đi.
Chẳng hạn như cửa sổ, tường rào và những thứ tương tự.
Đây rất có thể là những điểm đột phá khi hung thủ đã cùng đường.
Cho nên Diệp Thu muốn phong tỏa những nơi này trước.
Gần hai trăm người vây quanh một căn nhà, đương nhiên vẫn không có gì khó khăn cả.
Chỉ một lúc sau.
Toàn bộ đình viện đã bị bao vây, nước chảy không lọt.
Dưới tình huống này.
Đừng nói là một người còn sống sờ sờ, mà ngay cả một con chuột cũng không thể nào thoát ra được.
Thấy vậy.
Diệp Thu ra hiệu với Bạo Long rồi chỉ vào cửa của đình viện.
Bạo Long đương nhiên hiểu ý của Diệp Thu, sải bước đi tới, đầu tiên tiến lên vỗ hai lần vào cửa, hỏi: "Có ai không?"
Tuy nhiên, Bạo Long liên tục lặp đi lặp lại như vậy năm sáu lần.
Nhưng bên trong đình viện vẫn không có ai đáp lại.
Điều này cho thấy rõ bên trong có lẽ không có người nào cả, hoặc là tuyệt đối có vấn đề.
Bạo Long quay đầu lại nhìn Diệp Thu.
Diệp Thu híp mắt, nhàn nhạt nói: "Leo tường!"
Bao Long không nhiều lời, đi thẳng đến một bức tường trước đình viện.
Đầu tiên anh ta lùi về phía sau vài bước, sau đó chạy nhanh tới mượn lực vọt lên, đạp hai lần vào tường rồi trèo lên trên tường.
Dù sao cũng phải nói, trước đây anh ta đã từng là huấn luyện viên của đội đặc chủng Lang Nha.
Độ cao của bức tường trong đình viện này đương nhiên không thể làm khó được anh ta.
Sau khi Bạo Long nhảy vào sân, trước tiên anh ta mở khóa cửa đình viện từ bên trong.
Diệp Thu dẫn theo mọi người đi vào.
Mà khi đám người bọn họ nhìn thấy cảnh tượng trong sân, tất cả đều sửng sốt.
Có một chiếc xe van màu xanh da trời đang đậu giữa sân! Tuy nhiên, trong xe không có ai cả! Điều này làm cho hai mắt Diệp Thu hơi nheo lại, trực tiếp ra lệnh cho những người ở sau lưng: "Lục soát!"
Nghe thấy lời của Diệp Thu.
Mọi người cũng không nhiều lời nữa, lập tức lục soát trong đình viện, cả căn nhà ở bên trong.
Chỉ là một căn nhà nhỏ thôi mà có rất nhiều người lục soát như vậy.
Cho dù là một con kiến cũng không thể nấp được.
Nhưng mà.
Sau một hồi tìm kiếm, mọi người còn kém chưa đào ba thước đất, đem lật cả mặt đất lên.
Kết quả thậm chí cả một bóng người cũng không thấy.
Thấy vậy.
Diệp Thu nhíu mày lại, quay đầu nhìn về phía Phì Miêu, hỏi: "Có phát hiện gì không?"
"Không có, em có thể ngửi được mùi nhưng tới đây lại biến mất không dấu vết rồi!"
Phì Miêu lắc đầu, mặt đầy nghiêm trọng nói.
"Làm sao có thể!"
Sắc mặt của Bạo Long thay đổi, sắc mặt khó coi nói: "Nơi này là ngõ cụt, trong sân lại không có một người nào cả. Chẳng lẽ tên hung thủ kia còn có thể mang nhóm Hắc La rời đi trong nháy mắt được sao?"
"Làm sao đây, chúng ta nên làm gì? Bây giờ ngay cả hy vọng cuối cùng cũng không còn nữa rồi, chúng ta phải làm sao đây, không lẽ Hắc La và những người khác đã gặp chuyện bất trắc sao!"
Hồng Khổng Tước lo lắng dậm chân tại chỗ, trên gương mặt nhỏ nhắn hiện đầy vẻ lo âu.
Giờ phút này, tất cả mọi người đều tương đối thất vọng.
Dù sao sau khi tốn sức như vậy mà chỉ tìm được một chiếc xe van màu xanh da trời, lại không thể tìm được hung thủ cùng ba con tin đã bị bắt.
Điều này đối với bọn họ mà nói, quả thực là một đả kích không nhỏ.
Mà khi tất cả mọi người đều không biết làm sao.
Chỉ có Diệp Thu, đứng tại chỗ không nhúc nhích, hai mắt nhìn chằm chằm vào chiếc xe van màu xanh da trời kia, không lên tiếng.
Giống như bị ai đó điểm huyệt toàn thân rồi vậy.
Thấy thế.
Hồng Khổng Tước nhíu mày lại, vội vàng bước tới, khó hiểu hỏi: "Anh Diệp, sao anh không nói gì cả, hành động lần này là do anh tổng chỉ huy. Bây giờ các đầu mối đã bị đứt đoạn, Hắc La cùng những người khác không biết sống chết thế nào, anh có còn biện pháp nào nữa không? Nhanh nói cho chúng tôi đi!"
"Khổng tước, đừng quấy rầy anh Diệp suy nghĩ!"
Bạo Long trừng mắt nhìn Hồng Khổng Tước, mắng.
“Vậy thì bây giờ chúng ta cũng không thể đợi mãi ở chỗ này chứ? Rốt cuộc anh Diệp có cách nào không? Dù thế nào cũng phải nói cho chúng ta biết chứ?"
Hồng Khổng Tước cực kỳ sốt ruột nói.
Cô ta thực sự lo lắng cho sự an nguy của Hắc La.
Hắc La vẫn còn là một cô bé, trẻ vị thành niên, còn có rất nhiều chuyện tốt đẹp trên thế giới này mà cô ấy vẫn chưa trải qua.
Nếu như cứ gặp phải chuyện không may nào đó.
Vậy thì cả đời này cô ta cũng sẽ ăn không ngon ngủ không yên mất! Dù sao ban đầu Hắc La cũng là người kéo cô ấy vào tiểu đội Thiên Võng! Hôm nay Hắc La xảy ra chuyện như vậy.
Đừng hỏi trong lòng cô ta có bao nhiêu tự trách cùng hối hận, lúc nói ra tự nhiên cũng có chút nóng nảy.
Diệp Thu không để ý tới Hồng Khổng Tước, mà là đi thẳng về phía chiếc xe van màu xanh kia, mở cửa xe ngồi vào ghế lái, hai tay nắm lấy vô lăng, hai mắt nhắm nghiền, không nhúc nhích, không nói gì cả.
Bộ dạng kia, giống như đang chìm vào giấc ngủ vậy.
Nhìn hành động quái dị kia của Diệp Thu.
Mọi người có mặt tại đây đều sửng sốt.
Mà Hồng Khổng Tước vốn tính tình nóng nảy, hơn nữa bởi vì chuyện này mà đặc biệt lo lắng.
Cô ta nhìn thấy Diệp Thu như vậy, còn tưởng rằng Diệp Thu đang trốn tránh, lửa giận trong bụng chợt bốc lên.
Thế là Hồng Khổng Tước bỏ qua sự khuyên can của Bạo Long mà xông thẳng tới trước, trợn mắt nhìn Diệp Thu, lạnh giọng nói: "Diệp Thu, tôi kính trọng anh vì anh có thể cứu mọi người trong giây phút hiểm nguy! Nhưng bây giờ, sống chết của Hắc La và những người khác còn chưa biết thế nào, mà anh lại ngồi đây giả vờ ngủ. Đây không phải là quá vô trách nhiệm sao? Đừng quên, lần hành động này là do anh tổng chỉ huy, bất kỳ người nào trong chúng tôi đều có thể im lặng nhưng anh thì không thể. Anh phải dẫn chúng tôi đi tìm nhóm Hắc La cùng tên hung thủ đó chứ, anh nghe rõ không?"
Diệp Thu vẫn không lên tiếng, ngồi im, tựa như xem lời của Hồng Khổng Tước là không khí vậy.
Biểu hiện này làm cho Hồng Khổng Tước sắp phát điên, hai mắt trợn trừng nhìn Diệp Thu, rống lên: “Diệp Thu, anh nói chuyện xe nào, chẳng lẽ anh để cho hơn một trăm người đứng ở chỗ này cũng anh lãng phí thời gian sao? Anh có biết rằng thứ anh lãng phí bây giờ không phải là thời gian, mà là sinh mạng của Hắc La cùng những người khác không! Anh làm gì đi chứ, đừng giả chết nữa được không!"
Tuy nhiên, Diệp Thu vẫn thờ ơ như cũ.
Lần này.
Hồng Khổng Tước hoàn toàn mất kiên nhẫn, nhìn Diệp Thu, lắc đầu cực kỳ thất vọng nói: "Trước giờ tôi vẫn luôn cho rằng anh là một anh hùng, một anh hùng có thể cứu người khác. Không ngờ, vào thời điểm nguy cấp anh lại là một con rùa rụt cổ, đồ hèn nhát, quỷ nhát gan! Coi như tôi đã nhìn lầm, tin nhầm anh rồi. Diệp Thu, anh cứ tiếp tục ở đây giả vờ chết đi, anh không muốn cứu nhóm người Hắc La thì tôi sẽ tự đi cứu!"
Nói xong.
Hồng Khổng Tước xoay người chuẩn bị rời đi.
Ai nói tôi không muốn cứu Hắc La cùng những người khác?"
Mà ngay lúc này.
Một giọng nói nhàn nhạt truyền từ trong chiếc xe van kia đến…